Tia Sét Hoang (Savage Thunder)

Hắn không phải là John Mũi Dài, dĩ nhiên là không phải. Vì nàng nghe thấy hắn nói bằng giọng miền Tây lè nhè. Và tên đồng bọn ba hoa, hay cười nham nhở của hắn cứ gọi hắn là Angel, cũng như nói bóng gió đến gã chủ nhân, kẻ mà không nghi ngờ gì chính là Mũi Dài. Nhưng kẻ giết Miles Dryden có thể là gã người Anh, và hắn đang đưa nàng đến chỗ gã đó.

Sau khi họ cưỡi ngựa được vài giờ thì cảm giác tê bắt đầu mất dần đi và tâm trí Jocelyn bắt đầu hoạt động trở lại. Lẽ đương nhiên, lúc đầu nàng hơi hoảng khi nhận ra mình ngồi chung ngựa với hắn, ngay trước hắn, hai cánh tay hắn kẹp nàng vào giữa. Nhưng sau một lúc nghe mấy lời huyên thuyên của Saunders và tiếng đáp bâng quơ của Angel, nàng bớt sợ hơn, ít nhất là không còn sợ hai gã này.

Dù sao Saunders chỉ là 1 đứa trẻ, vẻ mặt tươi cười làm cậu bé có vẻ vô hại. Và khi Angel vẫn ở phía sau, nơi nàng không thể nhìn thấy hắn ta, thì nét mặt dữ tợn, hà khắc của hắn ta không thể làm nàng lo lắng. Nhưng không lúc nào nàng quên nơi mình đang đến và điều gì đang chờ đợi nàng ở đó.

Chẳng dễ chịu gì khi biết rằng mình đang đi vào chỗ chết. Lý do duy nhất khiến nàng không biến thành con ngốc lắp bắp ngọng nghịu là tính lạc quan vốn có của nàng. Cho đến hơi thở cuối cùng, nàng vẫn hy vọng mình sẽ được an toàn. Nàng sẽ trốn đi, sẽ chiến đấu lại, hoặc được giải nguy. Khẩu súng đã không còn, nhưng không phải nàng hoàn toàn không có vũ khí. Trên người nàng có vô số những cặp tóc dài rất tốt cho việc chọc thủng mắt, hai ống giày rất cứng, và còn mười móng tay sắc nhọn. Và nàng còn có quá khứ tiếp thêm dũng khí cho nàng, vì đã nhiều lần Mũi Dài bị thất bại trước đây.

Bất chấp mọi tính lạc quan, phải mất một lúc nàng mới dẹp hết nỗi lo sợ để bắt chuyện với gã đàn ông phía sau. Trước tiên là bằng câu hỏi thẳng vào vấn đề nhất. “Tôi còn bao lâu nữa?”

“Bao lâu gì?”

“Sống.”

“Tôi chẳng lo gì đến việc đấy,” hắn trả lời một cách tự nhiên bằng giọng chậm rãi.

Jocelyn trong giây lát dường như không thốt lên được lời nào, hàm răng nghiến chặt lại trong cơn giận. “Tôi cũng không.”

“Vậy tại sao lại hỏi?”

“Để tôi biết lúc nào nên hất anh ra khỏi con ngựa này và tìm đường trốn chạy, dĩ nhiên rồi,” nàng gắt gỏng trả đũa.

Hắn cười phá lên, làm nàng kinh ngạc. “Cô sẽ an toàn, thưa phu nhân. Nhưng tôi đã hình dung là cô phải là cái gì đặc biệt lắm nên mới có người nhờ tôi giúp.”

“Anh giúp như thế này đây hả?” nàng gần như tức điên.

“Thế cũng là tốt rồi.”

Nàng còn có thể nói được gì đây? Gã này rõ ràng là không có lương tâm mà. Hay món nợ hắn ta mắc phải quá lớn đến nỗi không thể từ chối khi được yêu cầu giúp đỡ? Thế nhưng, nàng vẫn cảm thấy không thể buộc hắn làm điều mà hắn không muốn, vì bất cứ lý do nào. Vì thế, hắn chắc chắn phải là kẻ vô lương tâm.

Ý nghĩ chán nản đó khiến nàng im lặng trong giây lát. Rốt cuộc, gã này vẫn là niềm hy vọng của nàng. Hắn là kẻ mạnh mẽ hơn, nguy hiểm hơn trong hai tên áp giải nàng đến cho gã Mũi Dài. Nếu nàng có thể thuyết phục hắn không đưa nàng đến chỗ gã người Anh, và thay vào đó cho nàng quay về với người của nàng, thì Saunders làm sao có thể ngăn được hắn ta. Nhưng làm thế nào mà nàng tiếp cận được với kẻ bảo nàng đừng lo lắng về khoảng thời gian nàng sắp chết, kẻ đưa nàng tới cái chết như một đặc ân, vì lợi ích của Chúa? Nàng thật không hiểu nổi, trừ khi….

“Anh biết gã người Anh đó định giết tôi mà phải không?”

“Hắn không che giấu ý định đó.”

Nàng đã nghĩ quá về chuyện hắn có lẽ không biết mình đang dẫn nàng tới cái gì. “Anh có biết vì sao không?”

“Có chuyện gì sao?”

“Không việc gì tới anh.”

Nàng lại nghe hắn cười to lên, và lại nghiến chặt hai hàm răng, nhưng lần này là để ngăn mình gọi hắn ta bằng mọi cái tên xấu xa, đáng ghét mà nàng có thể nghĩ ra. Vô lương tâm ư? Mất hết tính người thì đúng hơn. Vậy mà người ta lại gọi người da đỏ ở những vùng này là mọi rợ đấy.

“Vì anh là ngọn nguồn của thông tin,” nàng lại lên tiếng bằng giọng gay gắt, “anh cảm phiền cho tôi biết sao Mũi Dài tìm ra Miles Dryden được vậy?”

“Mũi Dài là ai?”

“Gã người Anh đó.”


“Vậy ra đó là tên gã.” Hắn có vẻ ngạc nhiên. “Chẳng trách gã không muốn ai biết tên mình.”

Jocelyn cáu tiết. “Tôi chẳng biết gì về tên của gã trời đánh đó đâu, và rõ ràng là anh cũng không biết, nhưng có tên gì đi nữa thì cũng có sao đâu? Tôi hỏi anh làm sao gã ta móc nối được với Dryden mà. Anh nhớ kẻ đó không? Cái kẻ mà hôm qua anh giết chết đó?”

“Thì ra cô ta cũng nóng nảy quá ha.”

Đó là lời nhận xét, không phải câu hỏi, nên nàng hếch vai phải về phía anh chàng kia, “Anh ta hiểu tiếng Anh mà.”

Thêm một tiếng cười nhẹ nữa hưởng ứng câu đáp trả sắc sảo. Nàng thật sự thấy hắn thú vị ở một vài điểm, trong khi hắn làm nàng bực dọc đến suýt hét lên. Nhưng nàng tuyệt đối không huênh hoang hay giận dữ, cũng không van xin hay khóc lóc, vì sẽ không đạt được bất cứ cái gì, nàng chắc chắn thế.

“Dryden đó?” nàng nhắc lại lần nữa.

“Cô muốn biết cái gì?”

“Hắn bị nghi ngờ vì nhiều thứ lắm, nhưng chưa bao giờ chúng tôi nghĩ rằng hắn là một thành viên trong nhóm kẻ vô lại các anh. Xét cho cùng, hắn không thuôc dạng hạ lưu tầm thường mà gã Mũi Dài thường thuê … tôi nói vậy không có ý xúc phạm đâu.”

“Không, dĩ nhiên là không.”

Nàng không màng đến chuyện bị ngắt lời, dù nàng hài lòng để ý thấy lớp phòng vệ chắc chắn của hắn có thể bị chọc thủng. “Hắn chỉ là tên đào mỏ vô hại, không phải kẻ giết người,” nàng nhấn mạnh.

“Lão Dewane, dường như lão nghĩ khác, đó là lý do lão tiếp cận tên đào mỏ vô hại của cô khi lão nhận ra hắn, thậm chí cả trước khi lão trình bày rõ với ông chủ. Mà có vẻ lão đúng, vì tên đào mỏ vô hại của cô đã giúp tụi tôi mà đúng không?”

“Là trước hay sau khi hắn được mời đi cùng đoàn chúng tôi?”

“Sau. Tụi tôi theo kịp cô ở Silver City, buổi sáng sau ngày cô đến đó. Dawane với em trai lão đã đang thăm dò khách sạn cô ở để xem có cách nào bắt cô thì lão nhìn thấy Dryden đang nói chuyện với phu nhân bạn cô ở tiền sảnh. Những việc còn lại cô có thể tự mình đoán ra.”

Nàng có thể, nó cũng chẳng có gì quan trọng ngoài trừ để thỏa mãn tính tò mò. Người ta phải có cơ hội làm lại từ những sai lầm của mình, và mấy gã đàn ông này dứt khoát không cho nàng bất kỳ cơ hội nào nữa, dưới bất cứ hình thức nào. Họ có thật sự quyết tâm như thế không? Lòng trung thành của bọn họ không gì lay chuyển được, hay là có thể mua được?

Nàng quyết định không chờ đợi cho đến khi tìm ra câu trả lời. “Tôi có thể trả cho anh còn nhiều hơn gã người Anh đó đấy.”

“Tôi biết.”

“Tôi đang nói đến của cải đấy.” Không có câu trả lời. “Anh không quan tâm à?”

“Không.”

“Làm sao anh có thể nói thế?” nàng ngờ vực gặng hỏi. “Anh vừa mới giết người vì tiền đó thôi.”

“Cô nói nhiều quá rồi đấy.”

“Thôi nào, anh đúng là đã làm thế, nên tiền nhất định có ý nghĩa nào đấy đối với anh.”

“Không nhiều lắm.”

“Vậy tại sao anh giết hắn?”

“Cô nói nhiều quá,” hắn lặp lại

“Còn anh nói chưa đủ!” Nàng vặn lại.


“Nhìn cho rõ đây, phu nhân, nó như thế này này. Kẻ đó đáng chết. Hắn giao cô cho tụi tôi, đúng chứ?”

“Hắn không biết mục đích của các anh.”

“Đừng có ngây ngô,” hắn nói bằng giọng phẫn nộ. “Tụi tôi nói với hắn là cô sẽ không còn ở đó để chỉ tay năm ngón vào hắn nữa. Hắn chỉ cố thử âm mưu của riêng hắn trước – chính xác hơn là chỉ một lần, hắn là kẻ chuyên nghiệp.”

“Ý anh là sao?”

“Theo như Dewane nói, hắn là tên cờ gian bạc lận bị săn đuổi ở mọi tỉnh phía tây Missouri trước khi hắn đổi nghề thành kẻ cưới những góa phụ lớn tuổi vì tiền của họ, sau đó sẽ tống khứ họ khi hết tiền.”

“Ly dị họ, ý anh là vậy hả?”

“Không.”

“Ôi.”

“Còn giờ cô im miệng được chưa?”

Quai hàm của nàng nhức nhối vì nghiến răng quá nhiều. “Nếu anh không muốn tôi nói, thưa quý ngài, anh có thể cho tôi về lại ngựa của tôi.”

“Thú vị đấy, phu nhân,” là tất cả những gì hắn nói.

Nàng cuối cùng cũng im lặng. Nàng ước gì bọn chúng thả Sir George đi, như con ngựa của Miles. Nàng ghét nghĩ đến điều sẽ xảy ra cho nó nếu lần nay vận may không mỉm cười với nàng. Nàng suýt nữa đã đề nghị Angel có muốn giữ lại Sir George cho hắn không, nhưng rồi lại cho rằng hắn có làm chủ chú ngựa giống tuyệt vời này thì cũng không khá gì hơn gã Mũi Dài.

Đang cưỡi cách họ một quãng ngắn phía trước, quá háo hức với nơi họ sắp đến, Saunders hét to lên sau khi lên đến đỉnh ngọn đồi nhỏ. Lập tức, máu Jocelyn đông lại, không biết điều gì ở bên kia ngọn đồi chờ đợi mình. Nàng đã không nhầm. Có một con dốc đứng, đủ để che giấu sáu người đàn ông đang dựng lều – cho đến lúc này.

Tiếng la của Saunders làm họ ngừng tay, cho nên khi Angel lên đến đỉnh đồi, họ đều nhìn về hướng ấy, và mọi con mắt đều tập trung vào chiến lợi phẩm của hắn.

Bất giác, Jocelyn dựa vào ngực Angel. Lúc này ý nghĩ trốn thoát là rất viển vông; cũng không thể tưởng tượng nổi. Điều duy nhất có thể làm là tự hỏi không biết gã Mũi Dài định giết nàng bằng cách nào. Hắn chỉ bắn để nàng chết một cách mau chóng, hay hắn muốn hành hạ nàng một lúc đã?

Nàng nhận ra hắn ngay tức thì. Hắn đứng tách riêng những người khác, cao, mảnh khảnh, cứng đơ, cả hai bàn tay đặt trên cái gậy bịt bạc ở tay cầm. Hắn rõ ràng là không đụng tay tới việc dựng lều như mấy người khác. Việc đó quá tầm thường so với vị trí của hắn. Quần áo hắn cũng làm hắn khác với mọi người. Hắn không chỉ mặc một bộ vét xám, mà còn khoác thêm cái áo khoác len sợi hợp thời. Hắn cũng lớn hơn mấy gã kia chừng mười tuổi, nàng đoán hắn khoảng đâu đó đầu 40 tuổi.

Thì ra đây là kẻ thù lâu nay của nàng. Hắn nhìn không giống một kẻ giết người máu lạnh. Người của hắn hầu hết đều trông như bọn vô lại, nhưng hắn thì không. Thật ra hắn có vẻ hoàn toàn vô hại, và lạc lõng trong nhóm đến lố bịch.

Jocelyn đáng lẽ phải cười cái ý nghĩ ấy, vì nàng cũng lạc lõng trong bộ quần áo cưỡi ngựa bằng nhung nặng nề, với cái khăn choàng cổ bằng ren phù phiếm, và cái nón cưỡi ngựa màu đen cao nghệu, nhưng nàng không hề cảm thấy muốn cười. Gã Mũi Dài có lẽ trông không giống những gì nàng tưởng tượng, nhưng hắn vẫn là kẻ truy đuổi nàng một cách bền bỉ trong ba năm cùng với mục đích ghê tởm của hắn.

Jocelyn căng thẳng khi Angel cưỡi ngựa xuống dốc để gia nhập với đồng bọn, bọn chúng không còn nhìn chằm chằm trong sự lặng yên sợ hãi nữa. Vài bình phẩm của một số đã cắt ngang những ý nghĩ hoảng loạn trong đầu nàng, và thậm chí còn khiến nàng dời mắt khỏi gã Mũi Dài một lúc lâu để chú ý đến bọn chúng. Tất cả chúng đều là kẻ thù của nàng, và nếu nàng bằng cách nào đó trốn thoát được, thì nàng nhìn chúng cũng không gây tổn hại gì.

Nhưng nhìn chúng chỉ làm nàng nản lòng hơn. Chúng là một lũ có vẻ ngoài nguy hiểm, khó chịu, khá hợp cái việc đang làm. Nàng sẽ không tìm được sự trợ giúp nào ở đây cả, và lúc này nàng đã nhận ra, nàng thật sự cần được cứu giúp. Nàng không nghĩ ở đây sẽ có nhiều người đến vậy, hay vài kẻ đang nhìn nàng bằng ánh mắt dâm đãng. Chúa nhân từ, dũng khí đang nhanh chóng rời bỏ nàng, cũng như hy vọng trốn thoát của nàng.

“Hừm, chết tiệt thật! Tao không nghĩ cô ta trông thế này, mày có nghĩ vậy không?”

“Mày mong chụp được một con mụ già khằn à?”

“Thật ra thì- ”


“Ông có thể không cần trả cho tao, sếp,” gã nào đó đã hét lên. “Tao sẽ lấy con ngựa!”

Có vài tiếng cười lục khục, nhưng chúng không ngăn những bình phẩm riêng tư đang làm Jocelyn mất bình tĩnh. Vô thức, nàng ép sát hơn vào Angel khi hắn từ từ đi về phía gã Mũi Dài.

“Khốn kiếp, tao chưa bao giờ thấy mái tóc nào đỏ như vậy.”

“Quá gầy.”

“Ai thèm quan tâm đây?”

“Cô ta sẽ được chuyền tay một vòng trước hay sao? Cái tao muốn biết là thế đấy.”

Đó là một câu hỏi mà phần đông bọn chúng muốn có câu trả lời, rõ ràng là thế, vì chúng đều nhìn về phía gã người Anh. Nhưng hắn vẫn chưa nói gì. Hắn vẫn nhìn Jocelyn chăm chú, và lúc này hắn đang cười.

Nụ cười đó là sống lưng nàng cứng đờ. Hắn đang hả hê mà? Và hắn đang nghĩ đến việc trước tiên giao nàng mấy tên vô lại này để giải khuây cho bọn chúng sao? –

Nàng đã sẵn sàng khi Angel ngừng lại và hạ nàng đứng xuống. Nếu như gã Mũi Dài chỉ nhích lại gần hơn một chút, hắn sẽ ăn giày vào cằm ngay. Điều đó sẽ khiến hắn ra tay sớm. Nhưng có những cách khác nữa để chọc tức hắn giết nàng ngay tức khắc, trước khi người của hắn đòi hỏi nghiêm túc cho nhu cầu của chúng. Nàng không định để chúng hành hạ bầm dập rồi sau đó giết chết. Thế thì quá đáng quá.

Nhưng khi Jocelyn quả quyết bước về phía gã đồng hương, nàng bị quay ngoắt lại đối diện với Angel. Hắn đã xuống ngựa đứng sau lưng nàng, và nàng ngạc nhiên thấy hắn không cao như dáng vẻ lúc ngồi trên ngựa. Lần đầu tiên thấy hắn gần như vậy, nàng nhận ra hắn không lớn tuổi hơn nàng mấy. Nhưng có một sức lực dẻo dai ẩn sau cái áo khoác dài chấm đất. Nàng cảm thấy sức mạnh đó trong bàn tay kẹp cứng lấy cánh tay nàng. Và hắn ta đang giận dữ. Nàng thấy điều đó trong đôi mắt đen lạnh lẽo của hắn.

Cảm giác đó còn được củng cố thêm bởi tiếng rít nhẹ, hung dữ làm nàng giật mình. “Đừng làm như vậy.”

“Làm gì?” nàng thận trọng hỏi.

“Cô định đá hắn một cái chứ gì?”

Mắt nàng lóe lên ngờ vực. “Sao anh biết vậy?”

“Tôi có thể cảm thấy cô đang chuẩn bị cho một trận chiến.”

Nàng lại cứng người lần nữa, và yêu cầu bằng giọng thì thầm ngắn gọn, “Đi thôi.”

“Chắc là tôi lầm khi nghĩ cô có chút khôn ngoan. Nghĩ cô đang âm mưu làm chậm lại mọi việc hơn là tự tử, và để cho cận vệ của cô có cơ hội tìm thấy cô đấy.”

Nàng cố giật cánh tay ra. “Đó là vấn đề cái nào ưu tiên trước, là cái gì người ta trân trọng nhất.”

“Cô thích giữ niềm kiêu hãnh hơn tính mạng à?”

Nàng đỏ bừng khi nghe điều đó và nghe giọng khinh khỉnh của hắn. Gã trời đánh này, hắn nói đúng. Nàng sẵn sàng làm bất cứ điều gì để tránh né điều chắc chắn xảy ra này. Thật sự nàng có cơ hội được cứu thoát đúng lúc sao?

Angel dường như đọc thấu tâm trí nàng. “Đừng lo. Hôm nay cô chưa chết đâu, cô bé.”

Nàng mở miệng định yêu cầu hắn giải thích lời nhận xét khó hiểu đó, nhưng một giọng nói khác đã lên tiếng trước. “Thật tốt vì cô gia nhập với chúng tôi, thưa Nữ Công Tước.”

Nàng từ từ quay lại và đợi đến khi gã Mũi Dài thu ngắn khoảng cách giữa họ. Nàng phải ngước lên, nhưng không sao. Vì một vài lý do, dù nàng không hiểu Angel có ý gì, nhưng nàng không cảm thấy sợ hãi khi hắn đứng phía sau nàng.

“Không tốt chút nào, Mũi Dài.” Nàng gật đầu ngạo mạn. “Tôi biết ơn vì đã mời tôi. Tôi sẽ hơi bị bầm dập vì vắng mặt trong cuộc hội họp của các người.”

Vì lý do này hay lý do khác, người của hắn thấy lời đối đáp của nàng thật hài hước. Hắn chắc hẳn là không. Gò má hắn nhuốm màu giận dữ, và đôi mắt xám lạnh hứa hẹn cho nàng một cái chết khủng khiếp thật sự. Nàng đã chọc giận hắn, mà không cần phải động tay. Trước khi hắn có thể làm cái gì đó, nàng nghe tiếng Angel làu bàu nguyền rủa khó chịu sau lưng nàng, và sau đó nàng bị ép đứng sang một bên.

Elliot nôn nóng được siết cổ nàng, nhưng hắn không chìm đắm trong hình ảnh tưởng tượng đó đến mức không để ý đến cử động của Angel. Gã này hiện đang đứng trước Nữ công tước và rất tình cờ hất tà áo khoác ra sau để dễ dàng chạm vào khẩu súng bên hông.

Ẩn ý bên trong không qua được mặt gã đàn ông đứng tuổi, nhưng hắn không chút lo lắng. Angel, rốt cuộc, chỉ một trong tám mà thôi.

Elliot đáng lẽ không bao giờ nên nhận hắn vào, nhưng bây giờ đã quá trễ để nghĩ đến chuyện đó. Gã đã biết khi gặp hắn, là gã sẽ gặp rắc rối với hắn, một kẻ quá khác biệt so với những kẻ khác. Nhưng gã là kẻ săn đuổi Owen đã tìm được ở Benson, và gã đã lần được theo dấu vết của Nữ công tước gần như ngay lập tức, giúp bọn chúng đuổi kịp nàng.

Bây giờ không phải lúc cho chuyện phiền phức. Elliot, thật ra, lại biết ơn Angel vì làm gã xao nhãng. Kết thúc chiến thắng vinh quang này trong cơn thịnh nộ bùng nổ là không phải lúc, cũng không phải là điều gã đã tưởng đến. Nữ công tước xứng đáng nhiều hơn thế. Nên nếu như cậu chàng này muốn nàng, nếu đó là lý do cho sự thách thức cố ý này, gã sẽ có nàng. Bọn chúng sẽ đổ máu để có nàng. Và khi bọn chúng đã chơi đùa xong, gã sẽ từ từ bóp chết nàng.


Elliot mỉm cười, thưởng thức ý nghĩ đó, và còn thích thú hơn nữa khi nhìn Nữ công tước mất bình tĩnh. Tốt. Sự táo tợn trước đó của nàng là điều bất ngờ và không thích hợp chút nào. Gã muốn nhìn thấy nàng sợ hãi, gã cần nhìn thấy nó.

“Cô có tính hài hước kỳ lạ thật, Nữ Công tước. Tôi hy vọng nó sẽ không mất đi quá sớm.” Và rồi Elliot bỏ qua nàng một lúc, hỏi Angel, “Có trở ngại gì với ông Dryden không vậy?”

“Chẳng có gì đáng nói.”

“Rất tốt. Tao đang bắt đầu muốn biết về hắn, nhưng hắn đã hoàn thành nhiệm vụ một cách tuyệt vời và bây giờ giúp chúng ta bằng cách câu thời gian.”

“Là sao?”

“Bằng cách làm người của cô ả tìm cô ả ở hướng khác, đương nhiên. Rốt cuộc, giờ lại có ích cho hắn, cũng như chúng ta là cô ả không bị phát hiện.”

“Cái này không ảnh hưởng lắm đến hắn,” Pete tự động chỉ ra. “Angel đã giết chết hắn.”

Một khoảng lặng dài trước khi Elliot lên tiếng, “Tao biết,” rồi thêm một lúc lâu trước khi gã nói thêm, “Ừm, làm thế là quá vì tốn thêm thời gian. Tao đoán là mày ít ra có khoảng thời gian về đây vui vẻ hả?”

“Vừa đủ,” Angel đáp. “Giờ thì mày trả lời tao một câu thôi. Sao mày chẳng bao giờ nói cô ta đẹp gái vậy?”

“Bởi vì cái đó không đáng nói.”

“Đáng chứ. Rất đáng nữa kìa. Vật đẹp đẽ thế này không nên bỏ phí đâu.”

Jocelyn hất bàn tay hắn ra khi ngón tay hắn lướt qua má nàng để minh họa thêm cho lời nói. Thế ra đây là cái hắn ám chỉ khi nói hôm nay cô sẽ không chết. Trời sắp tối rồi. Không ai sẽ đi tìm nàng trong trời tối thế này. Những gã này sẽ có cả đêm để cưỡng đoạt nàng, và Angel chắc chắn định làm trước tiên.

Gã Mũi Dài cũng nghĩ thế, vì hắn lại mỉm cười. “Hẳn là có đủ thời gian cho việc đó rồi. Tao cũng muốn gợi ý với tụi mày đó. Chỉ cần cẩn thận với cô ả. Quyền giết cô ả là của tao.”

Nếu Jocelyn gần như ngất xỉu, thì những lời này sẽ khiến nàng ngã quỵ. Nàng giờ đây đang hoảng loạn. Sir George là cơ hội duy nhất của nàng lúc này. Nếu nàng có thể lấy được nó, nàng sẽ nhận được một viên đạn ngay lưng, vì đó là cách duy nhất bọn chúng có thể ngăn nàng lại.

Nhưng Angel lại lần nữa đọc được suy nghĩ của nàng. Bàn tay hắn kềm chặt cánh tay nàng, giữ nàng đứng yên bên cạnh hắn. Nàng có thể giết chết hắn ngay lúc ấy nếu nàng có vũ khí trong tay. Thật ra nàng đã với tay lấy một cái cặp tóc khi giọng nói khẽ của hắn chặn đứng cử động đó.

“Hình như mày không hiểu ý tao,” hắn nói với Mũi Dài. “Tao định giữ cô ta – đến chừng nào tao chán cô nàng này.”

“Điều đó là không thể!”

Giọng của Angel trở nên đe dọa một cách êm ái. “Tao không cần mày cho phép, tên người Anh ạ.”

Khuôn mặt gã đàn ông đứng tuổi hơi biến sắc lần nữa. Gã vung cây gậy lên, đó là một sai lầm.

Những điều xảy ra sau đó trở nên quá quen thuộc với Jocelyn, khẩu súng được rút ra trong chớp mắt. Nàng chỉ hơi giật mình khi tiếng súng nổ, nhưng thật đáng ghét, gã Mũi Dài vẫn đứng đó. Viên đạn của Angel chỉ bắn cho cây gậy rớt khỏi tay gã.

Nhưng gã này không còn minh mẫn để bình tĩnh lại. “Owen!” gã rống lên.

Gã này hình như khôn ngoan hơn. “Quên đi, sếp. Tao không dây vào hắn đâu.”

Và khi Mũi Dài nhìn qua mấy tên kia, gã nhận được cùng câu trả lời như nhau. Lần lượt từng tên, dây đeo súng được thả rơi xuống đất. Chỉ khi Jocelyn chú ý thấy súng của Angel chỉa vào từ tên này tới tên kia nàng mới hiểu tại sao. Không ai trong số chúng muốn thử vận may với việc tước vũ khí hắn ta, dù chúng đông người hơn hắn. Lạ lùng. Nhưng nàng không phải là người duy nhất chứng kiến hắn ta nhanh lẹ ra sao, hay chính xác đến thế nào.

“Dẫn con ngựa lại đằng kia, Saunders,” Angel ra lệnh, chỉ vào Sir George.

Cậu nhóc nhanh chóng làm theo. Jocelyn suýt mỉm cười, cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Cho đến khi nàng nhớ lại rằng nàng không phải thật sự được giải thoát, mà chỉ đổi sang tình trạng tệ hại khác. Tình thế lúc này có khá hơn, và tính mạng nàng không còn nguy hiểm nữa, nên nàng cho là nàng có lý do để biết ơn vị cứu tinh bất ngờ của mình.

Tuy nhiên nàng lại thay đổi ý nghĩ, vì mấy lời của hắn với Mũi Dài. “Còn ý định của mày, mày có thể nghĩ đến cái chết của cô nàng. Người của cô ta sẽ không phát hiện nơi tao sắp dẫn cô ta đến, và khi tao xong việc với cô ta …”

“Mày sẽ giết ả?”

“Sao lại không?” Angel nhún vai đáp lời. “Tao lấy tiền của Dryden trước.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui