Mọi nơron đều cảnh cáo anh tránh xa khỏi khu cắm trại tối nay. Đã quen với cái tính ngang bướng của nữ công tước, anh chắc chắn rằng một khi đã quyết, nàng sẽ không thỏa mãn chừng nào chưa gặp được anh. Nhưng anh chưa sẵn sàng, nhất là cho một cuộc nói chuyện tử tế. Những định kiến của anh về nàng đã cho anh đủ lý do để tránh xa rắc rối ra, nhưng để xác nhận lại những định kiến đó thì càng tồi tệ hơn gấp mười lần. Và chỉ nghi ngờ cũng đủ làm anh cứng lên thế này, thì sự thật sẽ khiến anh ra sao đây.
Dĩ nhiên nếu anh hiểu sai về nàng thì vấn đề sẽ khác đi, và chắc là sẽ trầm trọng hơn. Đó là cái đã khiến anh nhận lấy quà tặng của nàng, dù cho đã thề rằng sẽ không bao giờ chạm vào người đàn bà da trắng nào nữa. Và nó sẽ lại xảy ra lần nữa, nếu anh hiểu sai về nàng. Nếu thế, anh sợ rằng mình sẽ dễ dàng đi đến kết cục muốn có nàng mãi mãi, mà anh biết rất rõ là không thể.
Cho nên, thà đừng biết sự thật còn hơn, ít nhất là cho đến khi anh chắc rằng mình có thể điều khiển được phản ứng của mình. Biết vậy rồi, và cũng biết cô nàng tóc đỏ sẽ ngang bướng như mọi khi, nhưng anh vẫn phóng ngựa vào khu trại tối đó.
Và đó cũng là lỗi của nàng khi để người lạ chen vào giữa họ trong lúc nhạy cảm này, đúng lúc mà anh quá rối bời đến nỗi không chú ý xem có người lạ nào đến thị trấn sau họ không. Và ngay cả khi anh đã phòng ngừa, thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên nếu kẻ thù của nàng bắt kịp họ trong hai ngày ở Silver City. Với cái cách mà các mối nguy hiểm cứ treo trên đầu nàng, thì kẻ lạ kia thật sự có thể là người của gã Mũi Dài. Cho dù không có vẻ gì là thế đi nữa, chỉ một chút nghi ngờ nhỏ nhất cũng khiến Colt lo lắng. Dầu đã cam đoan rằng mình sẽ không bảo vệ nàng, nhưng anh không thể chịu được nếu có chuyện gì xảy ra và anh không ở đó để ngăn chặn nó chỉ vì anh sợ phải gặp nàng
Nhưng khi cuộc chạm trán xảy ra, nó đến hết sức bất ngờ.
Khuya rồi Colt mới cưỡi ngựa vào nhưng hơn nửa trại vẫn còn thức, và thật xui xẻo khi nữ công tước nằm trong số đó. Anh có thể cảm thấy ánh mắt nàng dõi theo khi anh bước về phía đống lửa của Billy sau khi cột ngựa lại. Nàng đang ngồi bên đống lửa với cận vệ, cô hầu và ... kẻ lạ mặt đó.
Billy đã rời nhóm người đó khi thấy Colt, cậu ta đưa cho anh một dĩa thức ăn mà cậu luôn giữ nóng gần đống lửa. Colt đã thôi không càm ràm về chuyện thức ăn luôn là thứ đầu bếp của nàng nấu. Đa số là anh quá mệt để biết mình đang ăn gì.
“Em không nghĩ là anh về nghỉ chung với mọi người tối nay đó.”
Liếc mắt thấy các đống lửa khác vẫn còn sáng, Colt đáp, “Có vẻ như chẳng ai muốn đi ngủ cả sao.”
Billy nhún vai. “Gã đàn ông mới tới đang kể mấy câu chuyện ly kì. Anh ta có lẽ thu hút một số người.” Nhớ lại mấy câu chuyện đó và chắc là Colt sẽ chẳng thấy thích thú gì, Billy vội vàng nói thêm, “Anh có thấy cô nàng tóc vàng sáng nay không? Cô ta là em gái hắn ta.”
Colt lờ đi câu hỏi, ánh mắt anh dừng lại trên kẻ lạ mặt. Nữ công tước ngồi bên cạnh hắn, quá gần hắn.
“Gã đó là ai vậy?”
“Hắn tên Dryden, Miles Dryden.”
Colt nhíu mày suy nghĩ. “Hắn ta có làm mày nhớ đến ai không nhóc?”
“Không thể nói gì cả. Sao vậy?”
“Hình như tao có thấy hắn đâu đó trước đây rồi.”
“Có thể là khi anh qua vùng miền Đông với Jessie và Chase? Hắn ta bảo là đã đến từ đó.”
Colt chậm rãi lắc đầu. “Không, tao thấy hắn gần đây cơ. Mày chắc là không nhận ra hắn hả?”
“Thế anh có chắc là đã gặp hắn không?”
Colt nhìn gã lạ mặt thêm một lần nữa rồi quay đi. “Có, tao sẽ nhớ lại thôi.” Và rồi, anh nhìn thẳng vào Billy, hỏi: “Hắn ta kể chuyện gì?”
Billy bối rối với câu hỏi này, và tính tránh đi. “Chỉ là mấy mẩu chuyện thôi.”
“Nói.”
“Hắn ta là người miền Đông, Colt à,” Billy bao che.
“Anh biết đấy, một cuộc tấn công của người da đỏ sẽ chẳng khiến người miền Tây để ý, nhưng với một kẻ mặt trắng thì đó là chuyện lớn.”
“Hắn ta bị tấn công à?”
“Cả cô em gái nữa.”
“Thế là mất cả tối để kể sao?”
Billy cười, giờ thì có vẻ như Colt không chướng tai với chủ đề mà cậu nghĩ là anh sẽ không thích. “Anh biết rồi đó. Một kẻ vào thị trấn và bảo là mình gần như bị lột da đầu, và những kẻ đã từng có trải nghiệm tương tự hay chỉ nghe kể sẽ đến nói với anh ta mọi chuyện. Dryden đã nghe đủ thứ chuyện đủ để viết thành cuốn sách khi hắn ta ở Silver City.”
“Thế là hắn ta ở đó rồi trước khi chúng ta đến?”
“Vài tháng thì phải. Tại sao thế?”
“Chỉ thắc mắc thôi.”
Tâm trí của Colt nhẹ nhõm với điểm này. Dryden không làm việc cho gã Mũi Dài. Điều này không có nghĩa là anh thấy dễ chịu với ý nghĩ nữ công tước mời người lạ đi cùng đoàn. Cô ta phải hiểu biết hơn chứ.
Sau khi ăn vài miếng, Colt hỏi, “Tao đang ăn cái thứ quái gì thế này?”
Billy cười khùng khục. “Món ăn của Phillippe đó. Ngon đúng không?”
“Mày không thể ăn thịt với nước sốt thế này được.” Colt bỏ cái đĩa sang một bên với vẻ kinh tởm. “Và chuyện gì nữa đây?”
Billy xoay lại và thấy ai đang thu hút sự chú ý của Colt. Parker Grahame đang nhìn lại và không ai có vẻ hòa nhã cả.
“Ông ta ... à ... có lẽ là đang tức giận kể từ cái đêm anh tóm hai kẻ cướp trong phòng nữ công tước.”
“Thế tao nên để chúng cướp của cô ta sao?”
Billy cười. “Em nghĩ là ông ta tức giận vì anh là người cứu cô ấy, khi đó là công việc của ông ta. Dù sao thì nó đã cũng trở thành lệ thường, mà điều này không dễ chấp nhận đối với ông ta.”
“Thế nó có đáng để bị giết không?”
Billy cứng người lại. “Anh nói gì vậy?”
“Ông ta đang quyết định sẽ qua đây, và lần này thì không cho qua đâu.”
“Chúa ơi! Đừng giết ông ta, vì Chúa lòng lành. Ông ta là đội trưởng, gần như là người phát ngôn cho tất cả họ, và họ thì không vừa ý gì với thái độ thiếu tôn trọng của anh với quý bà. Em biết là anh cố tình làm vậy, nhưng cô ấy thì không, và họ cũng vậy. Em nghĩ chuyện sáng nay chỉ là một trong quá nhiều thứ không có gì để nói.”
“Hoàn toàn chính xác, cậu Ewing à.” Giọng Parker vang lên sau lưng Billy.
Cậu không quay lại để nhìn ông ta mà nhìn chằm chằm vào Colt, e sợ sự phản ứng của anh. Nếu xét theo tính tình khó chịu của anh từ khi họ gia nhập đoàn của nữ công tước, cậu không mong gì lúc này sẽ khác đi. Và bạn không nên ép Colt khi anh đang trong tâm trạng thế này.
Colt dựa người vào yên ngựa một cách lơ đểnh, mặc kệ người đàn ông đang đứng đó, xù lông lên. “Nếu có gì cần nói, Gra-hame à, nói đi.”
“Em trai anh nói rồi đó. Nếu anh không thể cư xử văn mình hơn, ...”
“Thế ông sẽ làm gì?” Colt cắt ngang với giọng điệu gần như chế giễu. “Gọi tôi ra à?”
“Chết tiệt, Colt!” Billy xen vào nhưng quá trễ.
Parker đã bước ngang qua cậu để túm lấy Colt, quá điên tiết đến nỗi không hề dừng lại để cân nhắc, cứ thế mà nhấc Colt lên. Và Colt để ông ta làm vậy, và không làm gì để ngăn nắm tay co lại để đấm anh. Điều này cũng không lạ thì Parker vẫn không nghĩ gì cả, chỉ phản ứng. Nhưng những năm tháng kinh nghiệm đã khiến ông ta do dự vào phút cuối.
Thật không may cho Parker, ngay phút đó ánh mắt họ chạm vào nhau và sự tự tin của ông ta gần như bị vỡ nát. Ông ta có cảm giác kinh hoàng rằng mình đang nhìn thấy cái chết trong đôi mắt đó. Ông ta chưa bao giờ rút lui khỏi cuộc đấu nào trong đời, và chưa bao giờ thua trận nào. Nhưng hình như ông ta đã quên rằng mình đang đối đầu với ai, kẻ cô độc, ngạo nghễ, kẻ rất gần với bọn man rợ mà Dryden kể suốt buổi tối, kẻ biết những cách giết người mà Grahame không thể tưởng tượng ra được. Và ông đang thách thức hắn?
“Ngài Parker, bỏ anh ấy ra ngay lập tức!”
Một giọng nói uy quyền vang lên, và nó như vị cứu tinh của ông. Parker nhẹ nhõm vâng theo.
Phản ứng của Colt thì hoàn toàn ngược lại. “Chết tiệt!” Anh liếc mắt qua nữ công tước, đứng không cách xa họ mấy. “Ông ta bất bình đến nỗi muốn đánh tôi. Ai bảo cô xen vào, cô em?”
Cho dù Jocelyn không ngây người lặng im bởi từ ngữ của anh thì nàng cũng chẳng có cơ hội nào để trả lời. Mấy lời láo xược này khiến Parker bốc hỏa lại và tung ra cú đấm.
Quả đấm chạm vào bên mặt Colt nhưng chỉ làm anh bạt đầu qua một chút. Nhưng nó trúng đích khi anh không nhìn, và mọi người ở đó nín thở chờ đợi phản ứng của anh. Parker thì đặc biệt cảm thấy kinh tởm vì ông ta chưa bao giờ đánh khi đối thủ không phòng bị. Thế nên ông rất ngạc nhiên khi Colt chầm chậm quay lại. bật cười.
“Ông tốn thời gian thế là đủ rồi đó, tên người Anh,” anh nói trước khi đấm Parker ngã ra đất.
Billy cầm theo súng và dao của Colt, và tránh sang một bên. Jocelyn buộc phải bước lui khi hai người đàn ông đánh lăn qua đám lửa làm tia lửa bắn tung tóe.
“Đi thôi, em yêu.” Vanessa trầm tĩnh nói bên cạnh nàng. “Em không thể ngăn nó được, và cũng không nên.”
“Không nên ư? Nhưng họ ...”
“Thế là ác, chị biết chứ, nhưng Thunder của em rõ ràng là cần phải trút bạo lực lên ai đó. Là ngài Parker thì tốt hơn em. Đi nào.”
Jocelyn cắn môi, nhớ lại thái độ khó chịu của Colt sáng nay và nhìn anh cuồng nộ lúc này. Dù Vanessa có nói gì đi nữa, nàng không nghĩ rằng anh sẽ làm tổn thương nàng, dù anh có tức giận đến đâu. Và nàng vẫn đang giận chính mình. Nàng không phải là loại con gái yếu bóng vía.
“Em ở lại, chị Vana.” Nàng nói một cách cương quyết. “Em sẽ không cố ngăn họ, nhưng khi họ xong việc em phải nói vài lời.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...