Chung Duy Duy đẩy đẩy hai vành mắt đen, hữu khí vô lực mà đỡ tường đi tới bên ngoài tẩm cung của Trọng Hoa, bái trước cửa, kéo dài thanh âm:’’Tội thần Chung Duy Duy tham kiến bệ hạ!’’
Trọng Hoa không lên tiếng, nàng phải dựa vào ở trên cửa không đi vào.
Triệu Hoành Đồ đi ra, nháy mắt với nàng, thấp giọng nói:’’Còn chưa đi vào?’’
Chung Duy Duy đánh ngáp:’’Bệ hạ từng nói, không chỉ lệnh không được yết kiến. Hắn còn chưa cho phép ta đi vào, ta mạo muội đi vào, chẳng phải là muốn bị mắng?’’
Triệu Hoành Đồ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:’’Ta xem ngươi nếu không vào mới là muốn tìm mắng.’’
Chung Duy Duy như cái chày bất động, chỉ nghe Trọng Hoa ở bên trong nói rằng:’’Nói cho Chung Duy Duy, không muốn chết thì cút đến nhanh lên!’’
Triệu Hoành Đồ dùng ánh mắt “Xem đi, ta nói không sai chứ’’ nhìn nàng, Chung Duy Duy kéo bước chân đi vào, hành lễ:’’Tham kiến bệ hạ.’’
Trong tẩm điện ngay cả cung nhân hầu hạ cũng không có, Trọng Hoa nằm ở sau tầng tầng lớp lớp màn trướng, lặng im không tiếng động, Chung Duy Duy quỳ một lát đầu gối đã đau, cũng rất tự giác ngồi lên trên đùi, rũ mắt hỏi:’’Không biết bệ hạ đêm khuya cho truyền, có gì phân phó?’’
Thanh âm ma sát truyền đến, Trọng Hoa đứng đậy xuống giường, chậm rải đi tới trước gót chân nàng, châm chọc nói:’’Có gì phân phó? Chung đồng sử nói lời này sai rồi chứ? Phải là trẫm hỏi ngươi, ngươi có gì phân phó?’’
Chung Duy Duy thụ sủng nhược kinh:’’Bệ hạ đang đùa với thần hay sao? Ha ha ha... Bệ hạ thật sự rất khôi hài...’’
“Thật không, trẫm ở trong mắt ngươi, lại còn có thể có mấy phần đáng khen?’’Mùi mực nhàn nhạt lẫn với mùi đặc hữu của nam nhân xông vào mũi, Trọng Hoa ngồi xổm trước mặt nàng, áo trong tuyết trắng tản ra đến bên hông, lộ ra cơ ngực màu mật ong và hai điểm đỏ bừng, nhìn xuống chút nữa, một mảnh sâu thẳm.
Chung Duy Duy mặt đỏ vọt lên, không dám nhìn xuống chút nữa, vội vàng đưa mắt dời lên, rồi lại chống lại ánh mắt Trọng Hoa. Trong ánh mắt y lộ ra chút tức giận, lại lộ ra chút tính khí trẻ con giống như ủy khuất và khổ sở, Chung Duy Duy chịu không nổi nhất là cái này, bình tĩnh mà dời ánh mắt, liếc loạn xung quanh:’’Bệ hạ là nam nhân ưu tú xuất sắc nhất trên đời này.’’
Trọng Hoa an tĩnh lại, biết rõ nàng là đang dối gạt hắn, hắn vẫn không nhịn được có vài phần vui vẻ. Hắn nhìn Chung Duy Duy đỏ mặt, không dám nhìn hắn, ánh mắt liến loạn chung quanh, dĩ nhiên nghĩ chuyện nàng đem bán hắn lấy tiền trước đó cũng không phải là không thể tha thứ được.
Trọng Hoa đưa ngón tay ra, ấn xuống trên viền mắt của nàng:’’Bộ dáng này của ngươi không giống như là dáng vẻ ngủ ngon thích ăn uống, thấy thể nào đều là trằn trọc, bộ dáng vốn khó ngủ đêm. Thực sự là kỳ lạ, người khác phải vào hậu cung, sao ngươi ngủ không được? Chẳng lẽ... Là đang khó chịu?’’
Chung Duy Duy nhanh chóng quay đầu đi, né tránh đụng chạm của hắn, kêu khổ thấu trời:’’Bệ hạ không biết, đồng sử này làm thật là quá khó khăn, toàn cung từ trên xuống dưới, mấy nghìn ánh mắt đều nhìn chằm chằm một mình vi thần... Vi thần ngày nhớ đêm mong, lo lắng hết lòng, đều là nghĩ chuyện này làm thế nào mới tốt, làm cho hậu cung hài hòa, mưa móc dính đều, giải trừ buồn phiền ở nhà của bệ hạ, không để cho bệ hạ thất vọng, để cho tiên đế an tâm.’’
Trong nháy mắt Trọng Hoa trầm mặt:’’Chung Duy Duy!’’
Chung Duy Duy thân thể thắng tắp:’’Dạ!’’
“... Tuy rằng mặt trên Vi Nhu trội hơn Lữ Thuần một ngày đêm, nhưng trên thực tế bệ hạ sẽ ở ngày nguyệt đó tùy ý đổi Vi Nhu thành Lữ Thuần, cho nên tính được là Lữ Thuần hơn một ngày so với Vi Nhu...’’ Trọng Hoa cắn răng nghiến lợi tha cho nàng hứa lời ở trước mặt Lữ thái quý phi:’’Ngươi thật lớn mật! Trẫm phải ngũ với nữ nhân nào, ngủ thế nào, đều phải nghe ngươi an bài chỉ huy sao? Ngươi cho ngươi là ai?’’
Chung Duy Duy thấy chết không sờn:’’Bệ hạ thứ tội, thần biết lỗi rồi, ngài là thiên tử, ngài lớn nhất, nếu như ngài không cam tâm tình nguyện, chỉ quan tâm phân phó tội thần, tội thần kia sợ sẽ bị thái hậu nương nương và Lữ thái quý phi giết chết mất, thần cũng muốn để cho ngài đạt thành mong muốn, vừa lòng đẹp ý.’’ Nàng giả bộ lấy bút:’’Ngài không thích ai? Thần lập tức đem tên của nàng gạch bỏ.’’
Trọng Hoa thò tay đặt trên cổ nàng:’’Chung Duy Duy, ngươi tin trẫm lập tức bóp chết ngươi hay không?’’
Chung Duy Duy nuốt một hớp nước bọt, cực kỳ hoảng sợ:’’Thần tin, chỉ có điều nhị sư huynh, đồng môn tương tàn không tốt lắm, mọi người sẽ nói ngài tàn bạo thiếu tình cảm. Vả lại, nếu như thần chết, tại trong cung này, ngài cũng không tìm được người giúp ngài suy nghĩ thật tâm hơn so với thần, lại giỏi giang như thế nữa.’’
“Ngươi ngược lại thật ra rất có khả năng vì mình dát vàng.’’ Ngón tay Trọng Hoa hơi dùng sức, mạch đập yếu ớt của Chung Duy Duy dưới ngón tay hắn ngoan cường nhảy lên, làm cho hắn nhớ lại năm tháng dịu dàng vành tai cùng tóc mai chạm vào nhau trước đây, hắn nhịn không được gần sát vào nàng, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói:’’Trẫm nhớ kỹ, ngươi đã di tình biệt luyến, dẫu có chết cũng phải tuyệt giao với trẫm, vì sao còn phải suy nghĩ thật tình vì trẫm? Thật tình của ngươi ở chỗ nào? Ngươi cố tình sao?’’
Chung Duy Duy toàn thân cứng ngắc, không dám nhúc nhích một chút:’’Bệ hạ, ngài có thể cách thần xa một chút không?’’
“Không thể.’’ Trọng Hoa nhìn cái cổ và gương mặt hồng hồng của nàng, cùng với một ít hạt kê nổi lên trên da, ác ý mà thổi bên tai nàng một hơi, giọng nói ngạo mạn lại châm chọc:’’Ngươi không phải là sớm đã không thích trẫm nữa sao? Ngươi xấu hổ cái gì? Tiểu sư muội, chẳng lẽ ngươi thấy trẫm làm hoàng để bệ hạ anh minh thần võ, cho nên hối hận? Chỉ cần ngươi mở miệng, có lẽ trẫm sẽ nhìn nét mặt của phụ hoàng và sư phụ , cho ngươi một cơ hội ăn năn.’’
Chung Duy Duy lặng im chỉ chốc lát, xấu hổ cùng sợ hãi mà liếc hắn một cái, thấp giọng nói:’’Được mắt xanh của bệ hạ, tội thần cảm kích khôn cùng. Nhưng tội thần không dám có điều giấu diếm, tội thần kỳ thực ba ngày không tắm.’’
Trọng Hoa thẹn quá hóa giận, chợt đẩy nàng ra, cười nhạt:’’Ngươi được lắm.’’
Chung Duy Duy kinh sợ mà lạy:’’Bệ hạ khen nhầm, tội thần thực không dám nhận. Ngài ngồi giữ hậu cung ba nghìn giai lệ, thực sự không nên phí công vì tội thần loại người lớn lên dáng dấp đã không đẹp này, tính tình lại không tốt, phẩm hạnh tầm thường không chịu nổi.’’
Trọng Hoa vẻ mặt đều là nồng đậm châm chọc:’’Trẫm phí công vì ngươi? Ít dát vàng lên mặt mình đi! Tùy tiện bắt nữ nhân trong cung này ra đây đều giống nữ nhân hơn so với ngươi! Coi như ngươi thông minh thức thời, không mở miệng cầu trẫm tha thứ ngươi, không thì trẫm nhất định ra sức cười nhạo ngươi! Trẫm tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi, ngươi chờ xem!’’
Chung Duy Duy mờ mịt nói:’’Vậy xin hỏi đêm khuya bệ hạ truyền thần, là vì chuyện gì?’’
Trọng Hoa đem một xấp ngân phiếu đập trước mặt nàng:’’Ngươi không nhìn được số sao? Ngay cả bạc của trẫm cũng dám muội ( giống như thiếu)! Lập tức, lập tức, đem bạc ngươi nợ bổ sung vào!’’
Chung Duy Duy một cái đầu hai cái to, đau đến không chịu nổi đem ngân phiếu rơi lả tả nhặt lên, mở ra từng cái mà đếm, một năm một mười mà cộng:’’Hai nghìn năm trăm hai... Không đúng, hai nghìn tám trăm hai...’’ Lại đếm một lần,’’Hai nghìn chín, a còn chưa đúng...’’ Lại tính lần nữa, “Tại sao lại là hai nghìn sáu trăm tư?’’
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...