(*Trung tâm tuẫn chủ có ý là nô tài trung thành tuẫn táng theo chủ, có khi là phi tần.)
Chung Duy Duy quỳ gối trước long tháp, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Vĩnh Đế chỉ còn một hơi thở. Vĩnh Đế gắt gao nắm một bên của thái tử Trọng Hoa, đem hết toàn lực ngón tay hướng Chung Duy Duy, nơi cổ họng “Khanh khách” vang dội, Trọng Hoa hơi rũ mắt, lông mi thật dài che kín tất cả tâm tư, lạnh lùng giống như là thần chi trên chín tầng trời.
Trong mắt Vĩnh Đế hiện lên vẻ thất vọng, cười khổ, nhìn về phía cận thị (nô tài cận thân) đứng hầu hạ một bên, cận thị đem một quyển thánh chỉ minh hoàng giao cho Chung Duy Duy: “Chung đại nhân tiếp chỉ.”
“Thần tiếp chỉ, tạ chủ long ân.” Chung Duy Duy quỳ gối, giơ cao hai tay lên tiếp nhận thánh chỉ, nước mắt cùng lòng của nàng cùng nhau rớt xuống.
Vĩnh Đế thở ra một hơi thật dài, khép lại mắt liễu. tiếng nói Chiêm Thành the thé một tiếng kêu khóc: “Bệ hạ tấn trời rồi!” (chết).
Trong điện ngoài điện, tiếng khóc đều nhịp mà vang lên. Chung Duy Duy đỏ mũi, im lặng khóc thút thít, lặng lẽ đem thánh chỉ giấu vào trong ngực, lại lặng lẽ liếc mắt nhìn Trọng Hoa, Trọng Hoa quỳ gối trước giường Vĩnh Đế, nắm chặt tay của Vĩnh Đế, vùi đầu ở trên người Vĩnh Đế, lưng vai rộng lớn run không tiếng động, cực kỳ bi thương, cũng không lập tức lại tìm nàng tính sổ.
Chung Duy Duy tiếp tục khóc rống, vào cung bốn năm, Vĩnh Đế đối đãi nàng không tệ, một khi xa nhau, nàng thực sự rất khó chịu.
“Bệ hạ thật nhẫn tâm, ngài làm sao cứ đi như vậy? Bỏ lại chúng ta cô nhi quả phụ sống thế nào?” Vi hoàng hậu mang theo đám phi tần và hoàng tử hoàng nữ, giống như thủy triều mà xông tới, hung tợn đem Chung Duy Duy chen lấn thật xa, vây quanh Vĩnh Đế đã mất và Trọng Hoa gần đăng cơ.
Trong hỗn loạn, không biết là ai hết sức chặn ngang đẩy Chung Duy Duy, cả người nàng không chịu được liền té xuống, đem hai tay và đầu gối ngã đau rát, giùng giằng đứng lên, còn chưa đứng vững, lại bị người khác dùng sức đẩy một cái, không khống chế được mà đụng đến trên cây cột, lúc này trước mắt tối sầm, sao nhảy loạn, phủ phục ngã xuống đất.
Đang lúc hỗn loạn, chỉ nghe âm thanh sắc nhọn vang lên: “Chung khởi cư lang trung tâm tuẫn chủ!”
Nàng mới chịu chết như vậy sao, rốt cuộc là ai đang hại nàng? Chung Duy Duy tức giận ngẩng đầu, muốn tìm được người muốn bức tử nàng, đã thấy Trọng Hoa quỳ gối trước giường Vĩnh Đế chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào nàng, sâu kín trong mắt đen đều là tràn đầy tức giận và căm hận.
Lòng của Chung Duy Duy nhất thời nhảy rơi nửa nhịp, dĩ nhiên đã quên quy củ không thể nhìn thẳng mặt rồng, chỉ một mực lăng lăng chống lại ánh mắt của Trọng Hoa, khóe môi Trọng Hoa câu dẫn ra, đường hầm lãnh khốc: “Đưa cái này...”
Dịch thể ấm áp từ trong tóc chảy ra, lại đi dọc theo cái trán chảy thẳng xuống, vừa nhột vừa tê dại, cực kỳ khó chịu, Chung Duy Duy cũng không kịp có mất lễ nghi hay không, thu hồi ánh mắt, đưa tay sờ một cái, máu chét đầy mặt đầy tay. Nàng có bệnh say máu, lúc này sắc mặt trắng nhợt, con mắt đảo một vòng liền hướng phía sau ngã xuống.
“Xuy...” Không biết là ai cười ra tiếng.
“Ai dám bất kính với tiên đế? Kéo xuống vả miệng hai mươi cái!” Vi hậu giận dữ qua đi, lại vẻ mặt ôn hòa nhìn về phía Chung Duy Duy: “Chung khởi cư lang thật sự là trung nghĩa, không uổng công tiên đế tin chiều với ngươi như vậy. Khó có được ngươi trung thành như vậy, Bổn cung vẫn phải thành toàn ngươi mới đúng, người đâu, ban thưởng cho Chung khởi cư lang bạch lăng tuẫn táng...”
Chung Duy Duy gắng gượng lại bị hù dọa tỉnh táo lại, Vi hậu độc ác, nhìn nàng không vừa mắt đã lâu, đây là muốn nhân cơ hội giết chết nàng mà. Nàng vội vội vàng vàng bò lên quỳ xuống, gắt gao nắm di chỉ Vi Đế trong ngực, khóc nói rằng: “Hoàng hậu nương nương trở về nói, tiên đế ân trọng, vi thần muôn lần chết báo đáp không hết, lẽ ra nên đi theo tiên đế về đất hầu hạ hai bên, nhưng tiên đế còn có nguyện vọng chưa thành, vi thần phải thay tiên đế giải quyết xong nguyện vọng mới dám đi tìm chết...”
“Nhát gan bạc tình bạc nghĩa như vậy, hạng người tham sống sợ chết, cũng xứng nói trung nghĩa? Đừng dấy bẩn lăng mộ phụ hoàng!” trọng Hoa xem thường cười nhạt, tình cảm chán ghét bộc lộ trong lời nói,”Mang xuống, không cho phép nàng đến trước linh cữu, nhìn đã phiền!”
Cung nhân quen phải gió chiều nào theo chiều nấy, phủng cao thải thấp (nịnh bợ kẻ trên chà đạp kẻ dưới), thấy mẫu tử Vi hậu và Trọng Hoa chán ghét Chung Duy Duy như vậy, lập tức như lang như hổ mà nhào lên nắm cánh tay mảnh khảnh của Chung Duy Duy, muốn đem nàng lôi ra ngoài.
“Tự ta đi!” Chung Duy Duy người đến bước đường cùng, đang khí phách chối từ, hung hăng đẩy ra nội thị đến đây kéo nàng, lảo đảo lắc lư đứng dậy mà đi ra ngoài. Lão hoàng băng hà, trong cung loạn thành một đoàn rối tung, ai cũng không đoái hoài tới nàng, mặt trời lại lớn, vết thương trên đầu vô cùng đau đớn, hai mắt Chung Duy Duy biến thành màu đen, chân mềm không nhúc nhích, ngồi xuống nghỉ xả hơi ở chỗ bóng mát ngay chân tường, Tiểu Đường hầu hạ nàng vội vã chạy tới, lo lắng dùng sức ấn ở miệng vết thương, lên tiếng hỏi nhiều lần một: “Đại nhân người có khá hơn chút nào không?”
Chung Duy Duy bị một cái ấn này đau đến chết đi sống lại, mắt nước mắt lưng tròng: “Không chết được. Sao ngươi lại tới đây?”
Tiểu Đường vẻ mặt đưa đám nói: “Là Chiêm tổng quản đến thông tri nô tỳ. nô tỳ trước đỡ ngài đi chỗ nào nghỉ một chút, lại chuẩn bị chút thuốc đến cầm máu.”
Chung Duy Duy đáp: “Phòng trực của ta cách đây không xa, trong phòng có thuốc trị thương, nghỉ thì không cần, cầm liền đi nhanh lên.” Tuy rằng di chỉ của Vĩnh Đế cho phép nàng tùy thời từ quan rời đi, bất luận kẻ nào không làm khó được nàng. Nhưng trong cung này âm mưu quỷ kế nhiều như vậy, người khác coi nàng là cái đinh trong mắt cũng không ít, mau trốn vận mệnh mới là thượng sách.
Tiểu Đường nâng Chung Duy Duy dậy đi về phía phòng trực, đi không được bao xa, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân loạn vang lên phía sau, nhìn lại sợ đến mặt mũi trắng bệch, răng trên đập răng dưới: “Không xong, không xong...”
Mấy người thị vệ đeo đao khí thế hùng hổ đuổi theo, cái tên dẫn đầu nghiêm mặt quát lớn: “Thái tử điện hạ phái bọn ta giám sát Chung khởi cư lang ra cung ngay lập tức, không được dừng lại!”
“Đang lo không người hộ tống đây, vừa khéo các ngươi đã tới rồi.” Chung Duy Duy xoay người đi ra ngoài, Trọng Hoa nói không muốn gặp lại nàng, liền thực sự không muốn nàng dừng lại ở trong cung này trong chốc lát, ngụ ý ngay cả lấy thuốc và nghỉ ngơi cũng không cho phép. Đáng tiếc, trong phòng trực của nàng còn có dấu một bao tiền tiên đế ban thưởng bạc cho, cũng không biết tiện nghi cho ai.
Mấy người thị vệ thiết diện vô tư mà vẫn thúc giục nàng đi về phía trước, Chung Duy Duy lắc lư lảo đảo đi tới ngoài cung, không quên cùng bọn họ nói vất vả, về đến nhà mới tức khắc ngã xuống giường lại không dậy nổi. Đến lúc tỉnh lại, vết thương đã được Tiểu Đường xử lý thoa thuốc ổn thỏa, còn thay đổi quần áo thường ngày thoải mái.
Trời đã tối, ngoài cửa sổ đen kịt, chỉ có mùi thơm yếu ớt của cây kim ngân xuyên thấu tiến vào từ cửa sổ. Nàng động động tay chân, cảm thấy lại có sức lực, liền hô to lên: “Tiểu Đường!”
Tiểu Đường chạy vội tới, trong tay còn đang cầm một chén thuốc nóng đen bóng: “Đại nhân tỉnh rồi, mau mau uống thuốc!”
Chung Duy Duy uống cạn một hơi cạn sạch chén thuốc, đắng phải rùng mình, cau mày hỏi: “Di chỉ tiên đế ta giấu vào trong ngực đâu?”
Tiểu Đường vỗ đầu một cái, từ trong ngăn kéo bên giường lấy ra một quyển hoàng lăng (một loại vải màu vàng): “Đây.”
Chung Duy Duy như châu như bảo mà đem hoàng lăng gắt gao ôm vào trong ngực: “Cầm đèn, mài mực trải giấy, ta muốn viết đơn xin từ chức.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...