Nhĩ Sanh đứng đó, thoáng ngẩn người nhớ đến tình cảnh thôn làng ban sáng.
Thần Chử thấy nàng có chút thất thần, thầm nghĩ là nàng bị cảnh vật trước mắt hù sợ, không khỏi lên tiếng an ủi: “Không cần thấy kỳ quái, nghe nói thi độc đã lan đến tận đây, nhà nhà đều hoảng sợ, nguyên một ngày một đêm không dám mở cửa bước ra ngoài. Nhưng có Tễ Linh sư cô cùng ta che chở, hai người tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Nhĩ Sanh hỏi: “Thi độc là cái gì ?”
“Nó giống như một loại bệnh, chỉ cần bị nhiễm phải, một lúc sau liền biến thành cương thi…” Cước bộ của Thần Chử thoáng chậm lại, nét mặt trở nên nghiêm túc, nói: “Tựa như hắn.” Phía trước có một người thong thả đi tới, làn da của hắn đã bắt đầu thối rữa, cùng với những người Nhĩ Sanh thấy ban sáng hoàn toàn giống nhau, nàng không khỏi núp sát vào bên người Trường Uyên, mặc dù bây giờ Trường Uyên phải dựa vào người khác mới có thể đi lại được.
Trong tay Tễ Linh vung ra một đạo bạch quang, thân mình cương thi kia hơi lung lay một chút sau đó đổ ụp trên mặt đất, không chút cục cựa.
Đoàn người lại tiếp tục tiến lên phía trước. Đi qua bên người khối cương thi kia, Nhĩ Sanh nhịn không được mà quay đầu lại nhìn. Nàng thầm nghĩ, người này trước đây cũng giống như nàng, chỉ là một người bình thường mà thôi. Thần Chử nhìn lướt qua Nhĩ Sanh, trong lòng thầm giễu cợt nàng lòng dạ đàn bà, lên tiếng giải thích: “Bệnh này lây lan quá nhanh, những người bị cắn đều không tránh khỏi bị nhiễm bệnh. Không có thuốc trị, chỉ đành giết chết toàn bộ, hiện giờ bệnh này đã tàn sát không biết bao thôn trang.”
Là kẻ nào nhẫn tâm như vậy, Nhĩ Sanh thầm nghĩ. Chỉ là đột nhiên nàng cảm thấy trên mặt, nơi bị dính não tương của cương thi bỗng trở nên nóng rực.
Nàng sẽ biến thành cương thi sao ? Nàng cũng sẽ bị giết như họ ?
Bốn người đi đến khách điếm, Tễ Linh nói: “Trong trấn đã có vài người bị nhiễm bệnh, ta trước đi xem xét tình hình xung quanh, Thần Chử, con ở lại thu xếp hai người họ cho thỏa đáng.”
Thần Chử bất mãn nói: “Sư cô, con cũng muốn đi ! Trong khách điếm còn có những sư huynh sư đệ khác, có bọn họ ở đây là được rồi.”
Tễ Linh thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái. Thần Chử rụt cổ lại, ngoan ngoãn nói: “Được rồi.”
Thần Chử an bài Nhĩ Sanh ở cùng với những nữ đệ tử khác, vốn cũng định đem Trường Uyên an bài ở cùng những nam đệ tử khác nhưng, vừa đỡ Trường Uyên vào phòng, những người khác đều sống chết không muốn ở lại. Thần Chử trong lòng đều biết khó xử của bọn hắn liền an bài Trường Uyên một mình ở trong một phòng nhỏ.
Nhĩ Sanh ở cùng với mấy vị cô nương thiện tâm, thấy nàng một thân chật vật như vậy liền gọi tiểu nhị chuẩn bị nước để nàng tắm cho sạch sẽ, lại đem y phục của mình đưa cho nàng mặc.
Chưa từng được người khác đối xử tốt như vậy, trong lòng Nhĩ Sanh vô cùng cảm động.
Chờ cho Nhĩ Sanh tắm rửa chải đầu xong, nàng liền ngồi xuống bên cạnh, hỏi han lai lịch của các nàng. Họ nói, những người ngụ trong khách điếm này đều là những đệ tử Vô Phương tiên sơn. Lần này thi độc tác loạn, Vô Phương trưởng môn phái đám đệ tử xuống núi khống chế tình hình bệnh dịch, bọn họ đều là theo sự phụ xuống núi rèn luyện.”
“Rèn luyện ?” Nhĩ Sanh thấy kỳ quái liền hỏi: “Vì sao lại ở hết trong khách điếm ?”
Mấy vị cô nương bị hỏi vậy đưa mắt nhìn nhau một lượt, một cô khuôn mặt tròn tròn buồn rầu nói: “Nói là đi rèn luyện nhưng … Các sư phụ sợ, nếu như gặp phải tình huống nguy hiểm thì bọn ta sẽ gặp phải sự cố cho nên liền đem chúng ta đến nơi an toàn ngụ lại.”
“Giống như sáng nay, vừa nghe nói thôn Bắc xảy ra chuyện, Tễ Linh sư cô liền bảo chúng ta ở lại trong trấn, bản thân thì cùng những vị sư phụ khác đi trừ thi.”
Mấy vị cô nương cứ hễ nhắc đến chuyện này đều ảo não không vui, Nhĩ Sanh cũng không biết phải an ủi các nàng thế nào, lại nghĩ đến tình cảnh trầm trọng trong thôn, tâm tình của nàng lại càng thêm nặng nề.
Lúc ăn trưa, Nhĩ Sanh thấy một chén cơm tẻ thơm, dẻo được đẩy đến trước mặt mình thì giật mình sửng sốt hồi lâu, vị cô nương bên cạnh đẩy sang cho nàng đĩa rau nói: “Ăn nhiều một chút, cô gầy quá !”
Mặt Nhĩ Sanh đột nhiên đỏ lên, ấp úng thật lâu mới nói: “Ta … Ta không có tiền.”
Hơn nửa những đứa trẻ được Vô Phương thu nhận tu tiên trên người đều có chút của cải, từ nhỏ chưa từng phải nếm qua cuộc sống khổ cực, lúc này nghe Nhĩ Sanh nói như vậy đều phá lên cười: “Bất quá chỉ là một bữa cơm, đều không bắt cô phải trả tiền, cứ ăn uống tự nhiên đi.”
Lúc này Nhĩ Sanh mới bưng bát lên, ăn một ngụm nhỏ. Hương vị mềm dẻo của cơm tản ra trong miệng, Nhĩ Sanh bị đói khát lâu ngày nhịn không được bắt đầu ăn như hổ đói. Ăn được hai bát, nàng lại lấy thêm một bát. Ánh mắt Nhĩ Sanh đảo qua đám người trong phòng thì không thấy bóng dáng Trường Uyên đâu, ngụm cơm nơi cổ họng nhất thời ứ lại, nàng thầm nghĩ: Xong rồi, chính mình ở đây ăn uống no say lại quên đi tướng công đang nằm liệt trên giường.
“Ta ăn no rồi.” Nhĩ Sanh đặt đũa lên bàn, nhìn Thần Chử ở bàn đối diện, hắn tựa hồ như là người có …. uy tín nhất trong đám người ngồi đây, Nhĩ Sanh hiển nhiên là đi đến hỏi ý kiến hắn. “Ta có thể mang chén cơm này đi, được chứ ?”
“Mang cho cái kẻ không thể đi lại được kia sao ? Đừng lo, đã có người đưa cơm cho hắn rồi.”
Nhĩ Sanh cảm kích hướng Thần Chử gật gật đầu: “Cảm ơn tiểu tiên trưởng, bất quá, loại chuyện như vậy sau này cứ để ta làm đi, dù sao chàng cũng là tướng công của ta, phiền người khác mãi cũng không tốt.”
Một lời này giống như là sét đánh giữa trời quang, đám thiếu niên choai choai trong quán nhất tề đờ ra, không nói được câu nào.
“Tướng …. Tướng công cô ?” Thần Chử không thể tin được hỏi: “Cô bao nhiêu tuổi ?”
“Qua tháng bảy vừa tròn mười bốn. Ta phải đi thăm chàng đã.” Nói xong, nàng vội vội vàng vàng chạy lên trên lầu để lại một đám người ở bên dưới cảm khái vô hạn.
Nhĩ Sanh gọi Trường Uyên một tiếng, sau đó đẩy cửa bước vào, vừa lúc Trường Uyên mới ổn định nội tức xong. Thấy Nhĩ Sanh bước vào, câu đầu tiên hắn hỏi đó là: “Có thể ăn được cơm chứ ?”
Nhĩ Sanh ngẩn người, hồi lâu sau mới nhớ đến, lúc trước từng bảo với hắn là không có răng cửa thì sẽ bị đói chết, nàng gãi gãi đầu, có chút buồn rầu nói: “Ăn được. Các tiên nhân đều nói, thiếu một cái răng cửa cũng sẽ không bị đói chết, chỉ cần tìm một cái xương động vật cứng cứng hình dáng giống với cái răng gắn tạm vào là được.” Chính là nàng phải đi đâu để tìm cái xương giống với chiếc răng cửa đây chứ ? Chẳng lẽ cứ tìm đại một hòn đá nhỏ nhét đại vào sao ?
Trường Uyên gật đầu, đem những lời nàng nói nhớ kĩ trong đầu.
Lúc vào phòng Nhĩ Sanh thấy đồ ăn trên bàn vẫn còn nguyên, thầm nghĩ, người đưa thức ăn đến cũng thật thiếu cẩn thận, Trường Uyên không đi lại được, cái bàn lại cách giường xa như vậy, muốn hắn ăn thế nào đây. Nàng cũng không biết, để đưa cơm vào phòng, tiểu nhị đã phải gom không ít dũng khí …
“Ta tới giúp chàng ăn cơm.”
Trường Uyên lắc đầu: “Ta không đói.” Lặng lẽ trong chốc lát, hắn đột nhiên nói: “Mọi người ở đây tựa hồ đều rất e ngại ta, ta quả thật không phải là người, nếu ngươi cũng sợ …”
Còn chưa nói dứt lời, Nhĩ Sanh bỗng nhiên vừa thẹn thùng vừa hướng hắn nói: “Tướng công, kỳ thực chàng không cần phải thử ta như vậy …. Ta, ta đã là người của chàng.” Vừa nói vừa bứt bứt ngón tay để trên đùi.
Trường Uyên quả quyết không nói gì nữa, nhắm mắt dưỡng thần.
Nhĩ Sanh ngồi sát vào bên gối hắn, nhìn trái nhìn phải chờ Trường Uyên đáp lại, đợi cả nửa ngày cũng thấy hắn thần sắc không chút thay đổi, có chút thất vọng, hai vai khẽ sụp xuống, không ngờ lúc này hắn đột nhiên nói: “Nếu ngươi muốn đi theo, ta liền không đuổi ngươi đi.”
Trong nháy mắt, hai mắt Nhĩ Sanh chợt sáng lên, nghiêng người lại gần, “chụt” một cái, hôn nhẹ lên má Trường Uyên, cái đầu càn rỡ ở bên má hắn cọ cọ: “Tướng công, tướng công !”
Đối với những cử chỉ của Nhĩ Sanh, Trường Uyên không cảm thấy có gì không đúng, dù sao lúc nàng còn là Ti Mệnh, ở trong Vạn Thiên Chi Khư, cũng từng không ít lần lăn qua lăn lại trên thân hắn khóc lóc, làm nũng om sòm. Không những vậy nàng còn thường cọ cọ mặt trên sừng hắn, luôn miệng gọi: “Đại Hắc Long, đại Hắc Long.”
Hiện tại Nhĩ Sanh làm ra những cử chỉ như vậy, cùng cử chỉ của Ti Mệnh khi đó cũng chẳng khác là bao.
Hắn nghĩ như vậy.
Qua trưa, Nhĩ Sanh vẫn ở trong phòng chăm sóc Trường Uyên, thẳng đến hoàng hôn, lúc nàng đột nhiên cảm thấy căn phòng khẽ rung lên, mới hướng tầm mắt ra bên ngoài cửa sổ. Chỉ thấy giữa không trung không biết từ khi nào lại biến thành một mảng lam sắc lớn, giống như một cái lưới đem cả trấn bao lại bên trong.
Nhĩ Sanh quay đầu lại nhìn Trường Uyên, trong mắt lộ ra chút không an lòng.
Trường Uyên lắc đầu nói: “Không có gì đáng ngại, đó chỉ là quyển cấm thuật.”
Nhĩ Sanh mặc dù không hiểu cái gì gọi là cấm thuật nhưng nàng đại khái cũng biết “không có gì đáng ngại” trong miệng Trường Uyên nghĩa là gì, vì vậy lại ngồi trở lại bên người Trường Uyên, cúi đầu nhìn bàn tay mình chăm chăm, nơi đó có một mảng da thịt đang dần biến đen.
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài chợt trở nên vô cùng ồn ào.
Nhĩ Sanh bước ra cửa xem xét tình hình mới biết, thì ra là Tễ Linh đã cùng một nhóm Vô Phương tiên trưởng trở về. Nhóm tiên trưởng đều mặc đạo phục Thanh Hoa trắng, vẻ mặt mỏi mệt hoàn toàn không giống với bộ dáng sát khí lẫm lẫm ban sáng. Tiến vào trong khách điếm mỗi người đều tự tìm chỗ ngồi xuống, sắc mặt có điểm ngưng trọng.
Nhóm đệ tử thấy sắc mặt các sư phụ không tốt đều không dám lên tiếng, nhìn quanh một hồi cuối cùng chỉ có Thần Chử bước ra hỏi: “Sư cô, không phải Người nói lên trấn trên một chút sao ? Tại sao mọi người lại cùng nhau trở về vậy ?”
Tễ Linh lạnh mặt, cau mày không trả lời. Các đệ tử khác đưa mắt nhìn nhau một hồi, trong lòng càng lúc càng cả kinh, bỗng nhiên một nam tử vạm vỡ chợt vỗ mạnh xuống bàn, hầm hầm nói: “Chúng ta phải liều mình với bọn quái vật vô nhân tính ấy một phen, nói không chừng còn mở được một đường máu.”
“Sư huynh, không được lỗ mãng.” Một vị tiên tử thanh tú khác nói: “Bọn cương thi lần này chúng ta gặp phải cùng lũ lần trước cơ hồ có chút bất đồng … Bọn chúng … bọn chúng dường như thông minh hơn trước.”
“Không phải là thông minh.” Tễ Linh lên tiếng. “Là có mục đích.”
Mọi người giật mình, bỗng nhiên có người ngộ ra được điều gì đó, nói: “Đúng, chính là có mục đích. Trước đó đều xuất hiện một cách rải rác, hiện tại lại giống như một đạo quân bình thường tụ họp lại, tấn công các địa phương cạnh đó.”
Nhóm tiên trưởng thảo luận ngày một náo nhiệt, chúng đệ tử ngược lại càng thêm mờ mịt, tiểu cô nương có gương mặt bầu bĩnh ở cùng với Nhĩ Sanh kéo kéo ống tay áo sư phụ nàng hỏi: “Sư phụ, mọi người đang nói gì vậy, chúng con nghe không hiểu.”
Tiên trưởng thở dài nói: “Cương thi ở Bắc thôn đã bị chúng ta thiêu hủy sạch, sau trưa một chút chúng ta vốn đã có thể trở về.” Nhĩ Sanh nghe xong những lời này, cả người cứng đờ, tránh núp khỏi những góc sáng sủa. Người nọ nói tiếp: “Chính là trên đường về, chúng ta phát hiện ở phía Nam xuất hiện một lượng lớn cương thi, bọn chúng đều xuất phát từ Bắc thôn. Muốn đến trấn này đều phải qua Bắc thôn, nếu như để cương thi đi qua, thôn trấn này nhất định sẽ không còn người nào sống sót. Mà chúng ta dưới sự quấy nhiễu mạnh mẽ của thi độc có lẽ cũng vô pháp xuôi theo phương Nam trở về Vô Phương.”
Trong phút chốc, mặt mọi người đều tái nhợt. Nói cách khác, trận chiến này là không thể tránh khỏi, hơn nữa chỉ có thể thắng, không thể thua.
Thần Chử tuy rằng trong lòng có chút sợ hãi nhưng dù sao cũng chỉ là nghé con mới sinh, muốn chứng minh lòng mình liền tạm gác bỏ sợ hãi trong lòng, hỏi: “Kia … Có nhiều cương thi không ạ ?”
“Mẹ nó, ai mà biết được.” Tiên nhân vạm vỡ kia hừ lạnh nói: “Lão tử giết đến tay cũng mềm nhũn, vẫn còn lại một đám đông nghìn nghịt, sức đâu mà đếm.”
Thần Chử hơi cong miệng lên, không dám nói nữa.
Tễ Linh khoát tay nói: “Thôi, hôm nay chỉ bàn đến đây thôi. Chúng ta đã hợp lực thiết lập một cái kết giới, tạm thời có thể bảo đảm sự bình an cho trấn này, tất cả mọi người nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tiếp tục chiến đấu.” Nói xong, nàng điểm tên mấy đệ tử sẽ cùng đi trừ thi ngày mai.
Thần Chử cũng ở trong số đó, hắn đương nhiên là cực kỳ hưng phấn, không ngừng xoa xoa tay.
Trấn nhỏ ban đêm so với ban ngày còn tĩnh lặng hơn.
Nhĩ Sanh ở trên giường lăn qua lăn lại, mãi không tài nào ngủ được. Nàng luôn cảm thấy trên cổ có một cỗ hàn khí xông lên đến tận óc, vệt đen ban ngày giờ lại dài ra thêm một chút, lòng bàn tay càng lúc càng vừa đau vừa ngứa. Nàng cố không để ý đến nó, nhắm mắt lại cố gắng đi vào giấc ngủ.
Chỉ là, vừa nhắm mắt lại, trong đầu không tự chủ được xuất hiện rất nhiều hình ảnh, có cái đầu của phu tử nhanh như chớp lăn qua dưới chân nàng, còn có cái đầu cương thi bị nàng làm nổ tung, còn cả khối cương thi cả người thối rữa bị Tễ Linh vung tay giết chết.
Hàn khí thấm nhập vào tận xương cốt, nàng rốt cuộc nhịn không được, xoay người xuống giường, ôm chăn chạy qua phòng Trường Uyên. Cũng chẳng thèm gõ cửa nàng lập tức xông vào, đem gối, chăn của mình để bên cạnh Trường Uyên còn mình thì thuận tay leo lên giường Trường Uyên.
“Nhĩ Sanh ?”
“Ừm, ta sợ lạnh.”
“….Nam nữ hữu biệt.” Cọ loạn là một chuyện, ngủ lại là chuyện khác, Ti Mệnh đã từng nói qua với hắn rất nhiều lần, đây là chuyện tai nạn chết người ….
“Chàng đừng nghĩ ta là nữ nhân là được rồi. Hơn nữa không phải chàng cũng đã thừa nhận là tướng công của ta rồi sao ? Mẫu thân từng nói, chỉ được ngủ cùng nam nhân là tướng công của mình. Hai ta cùng ngủ không có vấn đề gì đâu.”
Đối với việc bị gọi là “tướng công” thế này hắn cũng đã quen. Trường Uyên nghĩ, hắn cả đời sẽ không thú thê, Nhĩ Sanh nếu muốn kêu cho vui thì cứ kệ để nàng kêu.
Thực ra, nghe Nhĩ Sanh gọi mình là “tướng công” trong lòng Trường Uyên cũng có chút để tâm nhưng nghĩ qua nghĩ lại thấy bản thân sẽ không đối nàng làm ra chuyện gì hắn mới tùy Nhĩ Sanh chui vào trong chăn mình, cọ tới cọ lui.
Hai người nhắm mắt lại, chẳng được bao lâu, Trường Uyên đột nhiên mở mắt, hỏi: “Nhĩ Sanh, hôm nay ngươi bị cương thi cắn ?”
Nhĩ Sanh trầm lặng một hồi, đáp: “Không có, nhưng ta bị óc của nó bắn lên mặt.”
Trường Uyên ừ một tiếng, lại nhắm nghiền mắt.
“Trường Uyên ?”
“Ừ.”
Nàng do dự thật lâu, sau đó lại gọi: “Trường Uyên ?”
“Ừ.”
“Ta … Nếu như ta biến thành cương thi thì phải làm sao bây giờ ?” Đây là lần đầu tiên Nhĩ Sanh lộ ra thanh âm run rẩy nói chuyện với người khác, điều đó cũng nói lên một điều, nàng đang cực kỳ sợ hãi cùng hoảng hốt. Trường Uyên động động ngón tay, vốn là định sờ sờ đầu nàng nhưng lại bị Nhĩ Sanh gắt gao nắm lấy: “Đừng quẳng ta xuống ! Ta sẽ chế trụ mình, ta sẽ không giống những kẻ kia, cắn người ! Ta sẽ không biến thành bộ dáng như vậy … Ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời, đừng ghét bỏ ta !”
“Nhĩ Sanh, ta không chê ngươi.”
Trường Uyên nói: “Đừng sợ, ta không chê ngươi, cũng sẽ không quẳng ngươi xuống.”
Hốc mắt Nhĩ Sanh rất nhanh phiếm hồng, chớp chớp mắt đem lệ ý tản ra, song nàng vẫn nắm chặt lấy tay Trường Uyên không chịu buông.
Nhĩ Sanh rất giống Ti Mệnh. Một người ngang ngạnh đè nén sau lưng vết thương đã bắt đầu mưng mủ chuẩn bị thối rữa, một người ngỗ nghịch mang theo tâm bệnh, luôn cố gắng đè nén sự sợ hãi cô độc dưới đáy lòng mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...