Beta: Lan Chi
“Lam Lam ngốc, ăn cơm đều không tích cực.”
Nhìn bộ dáng Vu Lam ngơ ngác Mặc Văn chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, hắn nhẹ nhàng nhéo một cái lên gò má cứng ngắc của Vu Lam, đem tinh hạch trang bị đầy đủ trong ba lô đưa tới.
Vu Lam vừa nhìn thấy Mãn Mãn một túi đeo lưng toàn là tinh hạch nên cái gì cũng đều không để ý tới, hai mắt sáng lên đồng thời cầm tinh hạch lên nhét vào trong miệng.
“Từ từ ăn, không gấp. ” đem bàn chân Vu Lam bao vây giữa hai chân, Mặc Văn tựa vào lưng cô, hai tay vòng quanh hông cô thật chật.
Một người một thi dán thật chặt hợp lại cùng nhau, ngay cả một chút khe hở cũng không có.
Tâm tình Mặc Văn rất vui thích liếc nhìn ngoài cửa sổ, lại bị ánh sáng mặt trời làm chói mắt.
Bây giờ hẳn là tháng bảy, cũng chính là thời điểm ánh mặt trời mạnh nhất khu vực này, nhiệt độ cao nhất. Nhưng mà chưa tới hai tháng nửa nhiệt độ sẽ nhanh chóng thay đổi thấp xuống, thay đổi dị thường giá rét, cũng không biết bây giờ Lam Lam có sợ lạnh lạnh hay không.
Cúi đầu suy nghĩ sự tình, không chú ý tới Vu Lam đã ăn tinh hạch no. Chờ hắn lấy lại tinh thần mới nhìn thấy tinh hạch bị ném đầy đất, cùng khuôn mặt nhỏ nhắn đắc ý kia của Vu Lam.
“Em lại nghịch ngợm rồi.” nhéo một cái lên mũi Vu Lam, Mặc Văn cười thở dài nói.
Vu Lam chính là vô tội đánh hai cái nhảy mũi.
Đưa tay đem Vu Lam chơi đã mệt ôm vào trong ngực, Mặc Văn bỗng nhiên giống như cảm giác được cái gì, đứng dậy liền phát hiện ngoài cửa sổ một đám Zombie giương nanh múa vuốt đuổi theo một người cỡi xe gắn máy, hơi nhíu mày lại.
Trương Hâm cảm thấy mình làm giao dịch với Mặc Văn giống như là đang liều mạng vậy.
Bị Zombie truy tìm mất nửa cái mạng, trước lầu cái mùi hôi thối kia cũng có thể ném mất nửa cái mạng của hắn nửa!
Thật vất vả đến nơi này của Mặc Văn, còn chưa vào cửa hắn đã cảm thấy chân mình mềm nhũn. Nuốt nước miếng một cái thận trọng chớp chớp mí mắt, nhìn Mặc Văn đứng ở trước mặt đằng đằng sát khí vội vã lại cúi đầu xuống, căn bản không dám hướng đến nơi khác liếc nhiều hơn một cái ánh mắt.
Hắn làm sao lại chọc tới cái người điên này rồi hả?
Bây giờ cách lần trước tới nơi này đã qua hai tháng, trong lòng của hắn chính là không muốn đi nữa, cũng không muốn tới giao thiệp với cái người điên này.
Đáng thương Trương Hâm đứng ở cửa than thở vận mạng lận đận, trong lòng của Mặc Văn cũng là vô cùng khó chịu.
Hắn bây giờ chỉ muốn cùng Lam Lam của hắn bồi dưỡng cảm tình thật tốt, cái gia hỏa chướng mắt này liền xuất hiện, thật là mất thời gian. Nghĩ tới đây khí áp quanh thân Mặc Văn càng phát ra lạnh giá hơn, hắn hơi hơi nhấc khóe môi, trên mặt nhìn như ôn hòa, trong lòng cũng đã nghĩ rất nhiều biện pháp ngược sát Trương Hâm.
“Cái đó… ” Trương Hâm lúc này chỉ cảm thấy toàn thân lỗ chân lông đều nói cho hắn biết nguy hiểm, hắn nếu không có kinh nghiệm hơn một năm làm ăn, lúc này phỏng chừng đã nằm xõng xoài trên mặt đất không bò dậy nổi. Cắn cắn răng dùng hết toàn lực, hắn mới lên tiếng nói, “Bây giờ có thể bắt đầu cùng ngài giao dịch được không?”
Mặc Văn hơi nheo mắt lại, rất nhanh thì lộ ra một cái nụ cười thân thiện nói, “Dĩ nhiên có thể, đem đồ vật ngươi mang tới để ở trên bàn đi.”
Nhìn một chút, nhìn từ bề ngoài là một người tốt bụng biết bao a.
“Vâng. ” Trương Hâm trong lòng oán thầm, trên mặt lại vội vàng gật đầu, một tia ý thức đem đồ vật mang theo toàn bộ đặt ở trên bàn.
Quét mắt nhìn trên cái bàn vô cùng đầy đủ thức ăn và nước uống kia, Mặc Văn lui về sau nửa bước tựa người vào cửa phòng ngủ, ngẩng đầu lên cười nói, “Rất tốt ”
Nghe được một tiếng rất tốt Trương Hâm không biết tại sao chỉ cảm thấy phía sau lại lạnh hơn nửa, hắn còn chưa kịp nói cái gì Mặc Văn liền rất nhanh lại nói thêm một câu, “Nhưng mà ta ngày hôm nay không muốn trả tiền thì làm sao bây giờ?”
Ngài không trả tiền ta cũng không có biện pháp buộc ngài trả a! Trương Hâm ở đáy lòng gào thét bi thương, nhưng vẫn là nhịn được xúc động muốn đánh người một mực cung kính nói, “Tôi đây lần sau tới ngài lại trả cũng giống như nhau thôi.”
Nếu như thương nhân di động giao ra hàng hóa nhưng mà khách hàng tiếp nhận không trả tiền mà nói quản lý sẽ ra mặt. Trương Hâm biết rõ Mặc Văn hẳn là sẽ không ngốc đến cùng hắn đối nghịch, Mặc Văn bây giờ khẳng định chính là cố ý bới móc.
Nhưng cứ cho là như vậy, hắn vẫn như cũ chỉ có thể một mực cung kính nói với Mặc Văn, bởi vì nhất cá bất lưu thần* hắn có thể liền sẽ giao phó rồi rời đi
*Mình không hiểu cụm từ đó nên mình để như nguyên mẩu, bạn nào biết thì cmt chỉ giáo giúp mình, mình sẽ bổ xung lại sau.
Nghe Trương Hâm bắt được chỗ sơ hở trong lời nói của mình, khóe miệng Mặc Văn lộ nụ cười ôn hòa, thời điểm hắn muốn nói thêm gì nữa thì sau lưng cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị vỗ “Đùng đùng ” vang dội.
Trương Hâm bị âm thanh bất thình lình này dọa một cái, hắn có chút kinh ngạc nhìn về phía cửa phòng ngủ, kinh ngạc trong phòng này vẫn còn có những người khác.
Hắn lúc này mới chú ý nhớ tới lần trước lúc tới đây, nhìn thấy một con Zombie nằm trong ngực Mặc Văn nhưng bay giờ lại không ở trước mắt.
Nhìn Mặc Văn mở cửa phòng ngủ ra Trương Hâm âm thầm run lên, chỉ cầu Zombie đừng có lại nhào tới, trái tim của hắn không chịu nổi nữa rồi.
Nhưng mà lời khẩn cầu của hắn căn bản không có ích lợi gì, trong phòng ngủ chính là đi ra một con Zombie. Con Zombie kia giương nanh múa vuốt ôm lấy Mặc Văn, sau đó giống như một con gấu koala quấn lấy cổ của hắn, vẻ mặt hung ác.
Không nghĩ tới cái người điên này dễ dàng bị một con Zombie bắt được như vậy? Trương Hâm ngây người tại chỗ có chút mông lung.
“Lam Lam… ” Mặc Văn bất đắc dĩ đè xuống cái ót Vu Lam, sâu đậm đem cô giấu ở trong ngực, “Không phải là để cho em ngoan ngoãn đợi trong phòng ngủ sao.”
“Gào! ” Vu Lam níu lấy tóc của Mặc Văn, trách móc, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên người Mặc Văn, ngay cả Trương Hâm bên kia nhìn cũng chưa từng nhìn một cái.
Nhìn trước mắt màn hài hòa của một người một thi, Trương Hâm lúc này mới chợt hiểu cái con Zombie này chính là cái con Zombie cái người điên Mặc Văn này nuôi lúc trước.
“Ngài và Zombie sinh hoạt chung một chỗ, không sợ nó tổn thương ngài sao? ” bởi vì tò mò hỏi một câu, lời vừa ra khỏi miệng hắn cảm giác được không khí chung quanh ngưng trệ, hận không thể đánh chính mình hai cái bạt tai.
Ở trước mắt người điên này, hắn lại nói nhiều cái gì a, cái này không phải là muốn chết sao!
“Vậy ý của ngươi nói là… ” Mặc Văn ngồi dựa ở trên ghế sa lon, vuốt lấy cái càm của mình, ánh mắt lạnh lẻo nhưng lại nở nụ cười ôn hòa nói, “Để cho ta đem Lam Lam vứt bỏ sao.”
“Không không không, tôi không phải là cái ý này! ” Trương Hâm vội vàng lắc đầu, hắn cảm thấy nếu hắn lúc này mà dám gật đầu lập tức sẽ bị chẻ thành thịt nát, “Trên thực tế là có một thương nhân di động tố cáo ngài với tiếp nhận thành.”
“Tố cáo ta? ” Mặc Văn hứng thú, “Tố cáo cái gì?”
Trương Hâm nuốt nước miếng một cái, dưới tầm mắt sắc bén của Mặc Văn chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, há mồm khai báo toàn bộ, “Hắn nói ngài lạm sát người vô tội còn chăn nuôi Zombie, giấu ở vùng đất tử vong làm trái nhân luân sự tình.”
” Ừ, là sự thật. ” Mặc Văn cười, “Nhưng mà như vậy thì thế nào.”
Bị Mặc Văn lãnh đạm làm nghẹn một cái, Trương Hâm cảm giác mình bây giờ chính là nói nhiều và xen vào việc của người khác.
Khí áp chung quanh vẫn rất thấp, hắn an ủi trái tim đang nhảy lên kịch liệt của mình, chỉ có thể kiên trì đến cùng tiếp tục nói, “Tiếp nhận thành bây giờ cũng không quá tin tưởng lời hắn, nhưng có thể qua một thời gian nửa sẽ có người đặc biệt đến đây điều tra.”
Nửa ngày không nghe được tiếng trả lời, Trương Hâm ngẩng đầu lên chỉ thấy Mặc Văn đang dùng ngón tay trêu chọc Vu Lam, nhìn bộ dáng cô xù lông cười vui thích.
“… ” hóa ra nói nửa ngày chính là một mình hắn ở nơi này độc thoại a.
Dường như chú ý tới ánh mắt phẫn uất của Trương Hâm, Mặc Văn cuối cùng là bố thí liếc hắn một cái, ngồi dậy nói, “Bây giờ vùng đất tử vong có phải hay không xảy ra vấn đề gì rồi hả?”
Mấy ngày trước hắn ở phụ cận gần đây phát hiện một con Zombie cực mạnh, thực lực hẳn đã đến trình độ lever 3. Mà Zombie lever 3 tuyệt đối không có khả năng xuất hiện ở Tam khu, thấp nhất cũng là từ Tứ khu mới có thể đụng được Zombie level 3
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...