Sáng sớm hôm sau, Diệp Khinh Chu ôm đôi mắt quầng thâm mở cửa phòng, một đêm không ngủ, mặt mũi xám xịt, tinh thần mệt mỏi, lảo đảo đi ra khỏi phòng như một u hồn, vào buồng vệ sinh, đánh răng rửa mặt, lại vật vờ đi vào bếp nấu cơm.
Nấu xong nồi cháo hoa, nàng như mọi khi múc ra hai chén, mang đến phòng khách đặt trên bàn, lại đột nhiên nhớ tới cái chén kia không biết có người ăn không! Nếu như là nàng…… Đại khái là sẽ không ăn! Nàng ngẫm nghĩ lại bưng một chén lên xoay người đi về bếp, vừa vặn Kiều Lạc mở cửa phòng, nàng giật mình, chén cháo trong tay suýt rớt.
Tóc bù xù, không mang kính, mắt nheo nheo, cả người anh tỏa ra một thứ oán khí đen thui rất đáng sợ ……
Diệp Khinh Chu hít vào một hơi, xem ra Kiều Lạc đêm qua ngủ không ngon, cho nên hôm nay xuống giường có vẻ nặng nề. Hôm qua mình ngủ không ngon, anh ta cũng không ngủ ngon hay sao?
Anh nhướng mắt, nhìn cái chén trên tay Diệp Khinh Chu, mấp máy môi,”Cái gì?”
“Dạ?”Diệp Khinh Chu sững sờ.
Anh chỉ cái chén trong tay nàng, nhìn lên không muốn nhiều lời, Diệp Khinh Chu đối với tính khí lúc mới xuống giường của anh cũng không lạ lẫm gì, nàng cũng không còn gan đi khiêu chiến Kiều ác ma, vì vậy trả lời,”Cháo.”
Kiều Lạc đưa tay sờ cổ, Diệp Khinh Chu lúc này mới trông thấy người anh đầy mồ hôi, gần như ướt sũng, thành phố S xưa nay rất nóng, bây giờ sắp cuối mùa hè, nhiệt độ lại càng cao hơn, đêm qua anh ngủ phòng không có máy lạnh, không thể nghi ngờ chính là nằm trong lò hấp.
Anh không nói gì, quay người đi về hướng buồng vệ sinh, có vẻ như muốn đi tắm, đóng cửa rồi, anh đột nhiên thò khuôn mặt ngái ngủ ra,”Đợi một chút, đây muốn ăn.”
Diệp Khinh Chu khẽ giật mình, lát sau nhịn không được cười nhỏ, kiểu ngái ngủ lúc vừa thức dậy này, dù là Kiều Lạc cũng có điểm giống như trẻ con.
Lúc ăn, Kiều Lạc nhờ mới tắm xong bề ngoài có chút tỉnh táo, nhưng cũng không nói chuyện, chỉ cúi đầu ăn cháo, múc trứng chần, xem ra là do một đêm mồ hôi chảy quá nhiều.
Diệp Khinh Chu ngược lại không có khẩu vị, khuấy cháo trong chén, chỉ ăn một chút.
Kiều Lạc ăn xong, ngước nhìn chén của Diệp Khinh Chu, Diệp Khinh Chu gặp ánh mắt này, lập tức theo thói quen đem mình chén trứng chưng kia cẩn thận đẩy quá đó.
Kiều Lạc nhăn mày,”không ăn?”
Diệp Khinh Chu lập tức gật đầu,”Đúng đúng…… em không muốn ăn……”
“Cô không muốn ăn thì đưa tôi ăn hả?”
“……”Diệp Khinh Chu vội kéo cái chén lại,”Em ăn……”
Kiều Lạc đột nhiên đưa tay cầm chén,”Đây muốn ăn.”
“……”Diệp Khinh Chu hai mắt đẫm lệ nhìn an, Kiều Đại gia, chẳng lẽ hôm nay tâm trạng anh không tốt sao? Vấn đề này rất nghiêm trọng nha, lúc Kiều Lạc bình thường tiền đồ mình đã u ám, nếu như tâm tình của anh không được tốt, chẳng phải mình không có đường sống hay sao?
Vì vậy Diệp Khinh Chu quyết định, trong ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách. Vì vậy vội bưng mấy cái chén đã ăn hết đi về phía bếp, Kiều Lạc ngồi ở trước bàn, vừa xúc từng thìa trứng chưng vừa nói một cách thản nhiên: “Không muốn biết giữa tôi và Mai Oánh Oánh có quan hệ gì sao?”
Anh ném ra lời này, Diệp Khinh Chu lập tức cứng người, thì ra anh và Mai Oánh Oánh quả nhiên là có quan hệ?! Họ có quan hệ gì? Vì sao Mai Oánh Oánh lại nói như vậy, nàng thật muốn biết toàn bộ a!
Nàng quay đầu lại nhìn Kiều Lạc,”Em …… được biết sao?”
Kiều Lạc ưu nhã cầm chén trứng lên, khóe miệng hơi nhếch lên, cười nhẹ,”Đương nhiên có thể.”
Diệp Khinh Chu vội vàng thả ngay mấy cái bát vào trong phòng bếp, nhanh chân chạy tới, kích động ngồi đối diện anh, mắt lấp lánh ánh sao, kỳ thật Kiều ác ma tâm trạng không tốt cũng chưa hẳn đây không phải là cơ hội tốt để anh nói ra sự thật!
Kiều Lạc miệng cười ngọt ngào, dịu dàng nói,”Vậy cho anh biết trước đi, hôm đó đi Sofia gặp ai?”
“……” Diệp Khinh Chu hóa đá.
“Tuổi.”Kiều Lạc không chút chần chừ hỏi, không có kính, ánh mắt sắc bén của anh càng thêm khủng bố so với bình thường.
“Hơn ba mươi……”Diệp Khinh Chu khẽ đáp.
Kiều Lạc khẽ hừ một tiếng, Diệp Khinh Chu vội vàng nuốt nước miếng, ”Bốn mươi hai……”
“Chiều cao.”Kiều Lạc tiếp tục, nhấn từng chữ rõ ràng, giọng rất hách.
“Một mét sáu……”
“Ưu điểm là……”
“Có thu nhập, có nhà, không tàn tật, mặt mày không có dị tật, không có tiền án, không hút thuốc lá, không uống rượu, không có khuynh hướng bạo lực.”
“Kết quả.”mặt Kiều Lạc càng ngày càng khó coi, oán khí đen thui từ anh quả thực giống như từ địa ngục phát ra.
Diệp Khinh Chu trong lòng cực kỳ hối hận, hận nàng đã dám mưu toan giấu Kiều ác ma làm việc lén lút, kết quả là chuyện của anh mình chưa kịp hỏi, ngược lại đã bị anh thẩm vấn kỹ càng,”Kết quả…… Chính là…… Không có kết quả.”
Kiều Lạc biết rõ tính Diệp Khinh Chu, việc này nếu không có yếu tố bên ngoài, tuyệt đối sẽ không có chuyện không có kết quả, vì vậy tiếp tục hỏi,”Nguyên nhân.”
“Âu Dương nói người kia không tốt……”Diệp Khinh Chu đáng thương nói, bổ sung một câu,”Em nói ra hết rồi ……”
Kiều Lạc buông chén, gật đầu vẻ bằng lòng, đứng dậy bỏ đi, Diệp Khinh Chu vội vàng nhắc nhở,”Mai…… Mai……”chính vấn đề này đã làm nàng một đêm day dứt a.
“Mai Oánh Oánh?”Kiều Lạc quay đầu lại.
“Dạ dạ…..”Diệp Khinh Chu gật đầu, vẻ mặt mong chờ.
“Cô ấy là bệnh nhân của tôi.”Kiều Lạc cười.
“Anh!”Diệp Khinh Chu đứng bật dậy, run run chỉ tay,”…… Gạt em!”
Kiều Lạc nhún vai,”Diệp Khinh Chu, có một số việc chúng ta đã giấu nhau, như vết thương trên tay này, như chuyện của Mai Oánh Oánh kia, biết rằng lại có thể thế nào?”
Diệp Khinh Chu sững sờ, tay trái cầm lấy cổ tay phải, mặt trắng bệch, cúi đầu lắp bắp, một câu cũng không nên lời, Kiều Lạc lại đột nhiên cười lớn: “Hơn nữa không phải cô đã nói sao, giữa chúng ta không có quan hệ. Trừ phi cô tình nguyện chuyển sang một mối quan hệ khác với tôi, như thế có thể nghĩ lại một chút…”
Diệp Khinh Chu mặt đỏ lên, cúi đầu nhẹ nói một câu,”Chúng ta…… Có thể có thay đổi sang mối quan hệ khác sao?”
Kiều Lạc ngưng cười, nheo mắt nhìn nàng. Cái phòng khách này không lớn, ước chừng mười mét vuông, Diệp Khinh Chu đứng ở sau bàn, anh đứng ở trước bàn, bất quá chỉ cách nhau hai mét, nhưng Diệp Khinh Chu lại cảm thấy cực kỳ xa.
Tựa hồ là bảy năm kia, mất đi, có thấy cũng không về được.
Nàng rời đi Kiều gia tới đây, bảy năm ròng, nàng không nói cho anh biết mình đi đâu, tuy không nói, nhưng trong lòng không phải không chờ mong. Nàng đi đâu, mẹ của nàng biết rõ, nhưng Kiều Lạc trong bảy năm đó, hết thảy lại chẳng hay biết gì, dù nàng cắt hộ khẩu về sống với cha nàng, dù bọn họ không còn quan hệ gì, chính là mẹ của nàng cùng ba Kiều lại thủy chung không cho Kiều Lạc biết nàng ở đâu.
Kiều Lạc không yếu đuối vô dụng như nàng, nếu như anh muốn biết, nếu như mẹ của nàng tình nguyện nói, thì đã không có bảy năm xa cách. Lẽ ra anh nên xuất hiện vào lúc nàng cần anh nhất.
Hay anh đã không nghĩ đến việc đi tìm nàng?
Hay bọn họ không thể có thêm quan hệ một lần nữa?
Nàng đã trải qua cái gì, anh không hiểu, mà anh đang làm cái gì, nàng cũng không biết.
Con người khi còn sống có bao nhiêu lần bảy năm để phạm sai lầm, và có bao nhiêu lần bảy năm để bù đắp?
Kiều Lạc định thần lại, lấy kính từ trong túi áo ra, đeo vào cẩn thận. Tay khẽ vuốt tóc trên trán, miệng nhếch lên, vòng qua bàn đi tới gần nàng. Diệp Khinh Chu cảm thấy chật chội, nhưng không cách nào tránh anh được. Anh vươn tay, nâng cằm nàng, cúi xuống, trên môi nàng lập tức có gì đó ấm áp chạm vào, trên người anh tỏa ra hương vị thơm mát vừa tắm xong, Diệp Khinh Chu đột nhiên thấy mũi cay cay, nước mắt ứa ra.
Nụ hôn lần thứ hai này, sau tận bảy năm.
Anh ngẩng đầu, thốt lên một câu chỉ có người cao ngạo như anh mới có thể nói ra: “Chỉ cần anh muốn, là được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...