Một ngày sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Khương Lỵ Lỵ gọi Nhậm Vãn Chu đến tham dự bữa tiệc tốt nghiệp.
Khương Lỵ Lỵ là bạn cùng bàn ba năm cấp ba với Vãn Chu, mối quan hệ của hai người bền chặt đến mức nếu Vãn Chu có giết ai đó, Lỵ Lỵ chắc chắn sẽ đưa dao, đồng thời dọn dẹp hậu quả và tiêu hủy mọi bằng chứng cho cô.
Điều đáng nói là Khương Lỵ Lỵ và hai anh em Phương Chính và Phương Viên là hàng xóm kế bên nhà nhau nên có mối quan hệ rất tốt, Vãn Chu cũng có trao đổi với họ vài lần.
Tất nhiên, chỉ giới hạn trong việc sau khi Khương Lỵ Lỵ chép xong bài tập của cô, cô ấy lại nhờ cô đưa bài tập cho Phương Viên ở lớp kế bên sao chép, bởi vì cô ấy còn phải chép mấy môn khác nữa nên không có thời gian đi đưa cho cậu ta.
Phải phiền phức tốn công tốn sức sao chép bài tập như vậy đương nhiên là vì Giang Độ không muốn đưa bài tập của mình cho hai anh em kia chép, thậm chí có khi mải chơi game quên mất, anh còn đòi bài tập của Phương Chính.
Một lần nọ, khi Vãn Chu đang giúp Khương Lỵ Lỵ đưa bài tập về nhà, cô đi đến cửa sổ lớp bên cạnh tại vị trí ghế sau. Chuẩn bị vứt bài tập lên chỗ của Phương Viên như thường lệ, cô chợt thấy Giang Độ đang ngồi ở ghế bên cạnh chơi switch mà Phương Viên lén mang đến trường.
Giang Độ đang nhìn màn hình máy chơi game thì đột nhiên một cánh tay trắng nõn thon dài vươn tới, bèn vô cảm ngẩng đầu nhìn lên rồi nhìn tờ bài kiểm tra trên bàn, nhướng mày.
Cầm bài kiểm tra có viết tên Khương Lỵ Lỵ lên, anh xua tay về phía Vãn Chu: “Tịch thu nhé.”
Sau đó tiếp tục cúi đầu chơi game.
Vãn Chu đứng ngoài cửa sổ nhìn ánh nắng chiếu vào chiếc cổ trần của chàng trai đang cúi đầu, những sợi lông tơ li ti của anh nhuộm ánh vàng và một nốt ruồi son sau tai anh đang khẽ lấp lánh.
Những bong bóng nhỏ của niềm vui thầm kín dâng lên trong lòng cô, từng bong bóng một bay lên và kìm lòng không đậu nổ “bùm” khiến cô ngây ngất.
Vào đêm sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Khương Lỵ Lỵ đã gửi tin nhắn hỏi Vãn Chu có đến bữa tiệc tốt nghiệp không.
Vãn Chu hơi do dự, bởi cô không quá thích những dịp ồn ào như thế này, lần nào cô cũng không thể hoà nhập được.
Khương Lỵ Lỵ lại bổ sung thêm một câu rằng Giang Độ cũng đi.
Vãn Chu đáp lại bằng một biểu tượng cảm xúc cử chỉ OK của một bé tí hon màu xanh lam và kèm theo một [nụ hôn].
Khương Lỵ Lỵ đáp lại [mắc ói].
-
Khi Vãn Chu đến căn biệt thự tổ chức tiệc mà Khương Lỵ Lỵ nói thì bữa tiệc đã bắt đầu được một lúc rồi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Liếc nhìn đám đông, có học sinh từ cả A1 và A2, điều này không khó giải thích, vì bình thường A1 và A2 là hai lớp anh em.
“Bé cưng à, cuối cùng cậu cũng tới rồi!” Khương Lỵ Lỵ cầm ly cocktail trên tay đi tới và đưa nó cho Vãn Chu, “Đi thôi, chúng ta vừa kịp bắt đầu trò chơi, dẫn cậu đi.”
Các học sinh đang chơi trò chơi board game trong phòng khách ở tầng một đã ngồi quanh một chiếc bàn. Khương Lỵ Lỵ quay lại và lặng lẽ nháy mắt với Vãn Chu, ra hiệu cho cô ngồi bên cạnh cô ấy.
Khi cô ngồi xuống ngẩng đầu lên, người ngồi đối diện chính là Giang Độ. Anh đang cúi đầu xem điện thoại di động, lông mày hơi nhíu lại. Hai bên trái và phải của anh là Phương Chính và Phương Viên trông như hai hộ vệ.
Trong lòng Vãn Chu không khỏi thấy buồn cười.
“Úi được rồi, mọi người đều tề tựu đông đủ, ngồi xuống đi, các cậu muốn chơi gì?” Cán bộ môn ngữ văn của lớp là người đầu tiên đặt câu hỏi.
“Uno?”
“Thôi đừng, trẻ con quá.”
“Ma sói?”
“Hơi nhiều người ở đây, một ván chơi rất lâu đấy, úi chà...”
“Trò chơi ‘Điều Tôi Chưa Từng Làm’ thì sao?”
“Cái này không tệ nhá, một ván kết thúc rất nhanh, cũng đủ kích thích.”
“Ok, vậy thì ‘Điều Tôi Chưa Từng Làm’ đi.” Lớp trưởng lớp A2 hàng xóm là người nóng tính, trực tiếp vỗ bàn quyết định.
Luật chơi của trò ‘Điều Tôi Chưa Từng Làm’ là chai bia quay tới ai thì người đó phải nói ra một chuyện mà mình chưa từng làm trước đây và mọi người trong phòng ai từng làm điều đó thì phải uống, còn ai chưa từng làm thì không cần uống.
Lượt đầu tiên quay đến Khương Lỵ Lỵ, cô ấy đảo mắt rồi cười nói: “Tôi chưa bao giờ đi vệ sinh trong phòng vệ sinh nam.”
Tất cả những bạn nam trong phòng đều sững sờ, không nói gì mà rối rít nhấc ly lên.
Ở vòng thứ hai là cán bộ môn âm nhạc có ngoại hình nhỏ nhắn, cô ấy nói: “Tôi chưa bao giờ được hôn.”
Đột nhiên, bầu không khí được nhen lửa, mọi người đều chú ý xem ai sẽ uống ly rượu này.
Một số học sinh bình thường hay hành xử táo bạo và quái đản trực tiếp bưng ly rượu lên, sau đó sự chú ý của đám đông chuyển sang Giang Độ, anh thản nhiên mỉm cười, cũng cầm ly rượu lên uống một hơi hết sạch.
Bầu không khí dâng cao đến mức những câu hỏi tiếp theo ngày càng cường điệu hơn.
Vãn Chu ngồi đối diện với Giang Độ, nhìn thấy anh phải uống trong phần lớn câu hỏi, không uống chỉ là số ít, uống hết ly này tới ly khác, thoạt nhìn giống đang uống rượu hơn là chơi trò chơi.
Vãn Chu cũng theo câu hỏi thỉnh thoảng uống vài ly, khi cảm thấy mình sắp mất lý trí, cô vội dừng lại bằng chút tỉnh táo cuối cùng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô quay sang nói với Khương Lỵ Lỵ: “Lỵ Lỵ, mình không uống được nữa, muốn vào phòng nghỉ ngơi một lát, cậu cứ chơi trước đi.”
“Vậy cậu lên phòng mình ngủ một lát đi, phòng đầu tiên bên trái ấy.” Khương Lỵ Lỵ vẫn đang say sưa cụng ly với mọi người, vừa nói xong, cô ấy quay lại với rượu của mình.
“Được… Cậu cũng lên sớm nghỉ ngơi nhé…” Vãn Chu choáng váng đứng dậy, chậm rãi đi về phía cầu thang.
Sau khi lên lầu, bên trái hay bên phải, đầu óc Vãn Chu mơ hồ, hình như là bên phải nhỉ.
Cô đẩy cửa vào, nhìn thấy một chiếc giường lớn thì lập tức cuộn mình vào chăn ngủ say.
-
Vãn Chu tỉnh giấc vì bị nóng. Cô cảm thấy có một cái lò sưởi lớn bên cạnh đang dán chặt vào mình, đồng thời có một vật cứng chọc vào bên dưới cô.
Chàng trai nhẹ nhàng thở vào tai Vãn Chu, liếm tai cô một cách chậm rãi đầy khiêu gợi, thỉnh thoảng còn liếm một vòng quanh tai. Những nơi của Vãn Chu bị liếm lập tức đỏ rực lên.
Cùng lúc đó, một bàn tay chậm rãi thò vào áo cô, bàn tay cởi khuy nội y của cô một cách rất thuần thục, rồi dời lên trước nắm lấy ngón tay thon dài mềm mại của cô mà nhéo quả anh đào nhỏ, còn tay kia di chuyển qua lại quanh eo và bụng cô.
“Hơi nhỏ, nhưng đủ rồi.” Giọng nam khàn khàn, anh cười nhẹ.
Vãn Chu lập tức hơi tỉnh rượu, đây không phải là phòng của Lỵ Lỵ, cô vào nhầm phòng rồi.
Cô ra sức giãy giụa, thoát khỏi vòng tay của chàng trai, đang định đứng dậy thì có một bàn tay vươn ra từ phía sau tóm lấy eo cô và kéo cô xuống giường. Sau đó cô bị đè xuống, hai tay bị anh kéo cao qua đỉnh đầu.
Chàng trai quỳ trên người cô, một tay khống chế cô, tay kia đẩy áo ngực lên rồi cúi đầu cắn vào đầu v* cô. Anh liếm và gặm một lúc, môi từ từ dời lên trên, ngực, xương quai xanh, cổ. Đi đến đâu cũng để lại vết đỏ.
“Bé cưng à, em ngọt quá.” Môi chàng trai chạm vào môi Vãn Chu khi anh nói, rồi từ từ hôn lên khóe môi cô.
Trong bóng tối, Vãn Chu không nhìn ra được người đang đè mình là ai, nhưng dựa vào giọng nói và nốt ruồi nhỏ sờ được sau tai, cô biết anh là ai.
Giang Độ.
Thượng Đế ơi, nếu là anh ấy, vậy xin người hãy ban cho con một giấc mộng Hoàng Lương (*) đi.
(*) Giấc mộng Hoàng Lương có ý chỉ một giấc mộng đẹp nhưng ngắn ngủi
Đó là suy nghĩ cuối cùng của Vãn Chu trước khi cô rơi vào bờ vực của dục vọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...