Thuyền Đêm Bến Vắng

Trong lúc Vãn Chu nằm viện, Khương Lỵ Lỵ và Phương Chính đã cùng đến thăm cô.

Việc họ xuất hiện cùng nhau là một điều khá bất ngờ đối với Vãn Chu.

Bởi vì hai người họ luôn xem nhau như oan gia, gặp mặt mà không cãi nhau mấy câu thì thật sự có lỗi với cái miệng của mình.

Khương Lỵ Lỵ đặc biệt tới thăm Vãn Chu, còn Phương Chính đến để đưa thiệp mời cho Giang Độ rồi tiện đường ghé thăm Vãn Chu.

Dù sao trước đó có mối quan hệ là đối tượng xem mắt nên anh ta cũng không tiện kết bạn công khai ngay trước mắt Giang Độ, chỉ sợ một ngày nào đó tâm trạng Giang Độ không tốt, sẽ tới tính sổ với anh ta.

Phương Chính đưa thiệp cưới cho Giang Độ, lớp trưởng lớp A2 chuẩn bị kết hôn và đối tượng là ban cán sự âm nhạc cùng lớp.

Phương Chính có phần tức giận và bất bình với chuyện lần này: “Năm đó, nữ thần có khí chất nhất lớp chúng ta chính là ban cán sự âm nhạc, không ngờ lại bị thằng nhóc này quặp đi mất.”

Ở bên cạnh, Khương Lỵ Lỵ khinh thường: “Không bị lớp trưởng lớp các cậu bắt cóc thì cũng không tới lượt cậu đâu, đồ nô lệ tư bản suốt ngày chỉ biết tăng ca.”


Phương Chính lắc đầu, bày tỏ mình không muốn chấp nhặt với tiểu nhân.

Giang Độ không tham gia bình luận, bởi anh đang bận điều chỉnh độ cao đầu giường cho Vãn Chu.

Sáng nay Vãn Chu thức dậy và nói với anh rằng cô bị trẹo cổ lúc ngủ vì có vẻ như đầu giường không được thẳng.

Phương Chính nhìn thoáng qua Giang Độ đang hí hoáy ở cuối giường, bèn đi tới đụng vào vai Giang Độ với vẻ bỉ ổi: “Người nào đấy thì sao nhỉ? Có phải là sắp có chuyện tốt rồi không?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Giang Độ nhíu mày trầm tư một lát rồi nhếch môi cười: “Sắp rồi.”

Ở đầu giường, hai cô gái ngơ ngác bốn mắt nhìn nhau, sắp? Sắp cái gì? Sắp gì vậy?

-

Đến khi Vãn Chu xuất viện đã là một tháng sau.

Xét thấy cô đã xả thân vì nghĩa, bệnh viện và khoa không chỉ trao giải thưởng cho sự dũng cảm của cô mà còn hào phóng duyệt cho cô nghỉ phép hai tuần để tĩnh dưỡng tại nhà.

Thạch cao của cô đã được tháo ra, cô đang hồi phục rất tốt và các vết máu bầm cũng đã tan đi đáng kể.

Hơn nữa do gần đây chuyện ăn, uống, nghỉ ngơi tốt và tình cảm cũng thuận lợi nên cô đã đến gặp bác sĩ tâm lý để kiểm tra lại thang đánh giá trầm cảm. Điểm đã hạ xuống mức nhẹ, vì vậy cô không cần phải dựa vào thuốc để điều chỉnh tâm trạng lên xuống thất thường của mình nữa.

Sau khi về nhà, dĩ nhiên Giang Độ cũng dọn vào ở cùng cô, một ngày chăm sóc ba bữa, đồ ăn thức uống và sinh hoạt hàng ngày của cô.

Khương Lỵ Lỵ ghen tị trêu chọc Vãn Chu rằng: Chắc kiếp trước cậu đã cứu Trái Đất nên kiếp này mới có thể khiến lãng tử Giang sẵn lòng làm bảo mẫu cho cậu nhỉ.


“Chu Chu, em xem trong kho còn thừa lọ giấm nào không?”

Giang Độ đang nấu món sườn xào chua ngọt mà cô yêu thích trong bếp, đúng lúc lại hết giấm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vãn Chu vào kho tìm thử: “Hết rồi á, hình như hết giấm dự trữ rồi anh ơi.”

“Vậy thôi, để anh đi mua, nhớ canh lửa trên bếp nhé.” Giang Độ vừa nói vừa cởi tạp dề, rồi cầm điện thoại di động và chìa khóa định đi ra ngoài.

“Để em đi mua cho, anh còn phải nấu cơm mà.”

Giang Độ nhìn trời mưa bên ngoài càng lúc càng lớn: “Anh đi vẫn tốt hơn, em yên tâm ở nhà là được.”

“Ừm, vậy anh đi sớm về sớm, em chờ ăn đó nha.”

Giang Độ cưng chiều xoa đầu Vãn Chu - đang đứng ở huyền quan - rồi xoay người ra ngoài.

Chừng chưa đầy mấy phút, chuông cửa reo lên.


Vãn Chu đang bật máy tính đọc tài liệu trên sofa, trong lòng băn khoăn tự hỏi Giang Độ sẽ không mua nhanh vậy đâu, à có lẽ là người giao hàng.

Gần đây cô đã mua trực tuyến một số bộ váy định mặc trong lễ cưới của lớp trưởng lớp Giang Độ. Hai chiếc váy được thêu rất kỳ công nên cô phải nhận tận tay, không thể tùy tiện bỏ ở điểm giao hàng được.

Nghĩ vậy, cô vui sướng nhảy xuống ghế sofa, vừa nói “Ra ngay đây”, vừa đi ra cửa.

Vừa mở cửa, một người đàn ông mặc áo mưa đen ướt sũng và đội mũ đen che mặt lao thẳng vào cô một cách hung ác.

Hơn nữa, gã còn giơ một con dao gọt hoa quả sáng loáng lên.

Khoảnh khắc gã giơ tay và ngẩng mặt lên, Vãn Chu thấy rõ diện mạo của gã.

Liên Chí Minh!

Gã giáo viên tâm lý trường cấp hai từng đe dọa cô không thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận