Thuyền Đêm Bến Vắng

Chiều hôm sau, Giang Độ đột nhiên nói rằng bố mẹ anh muốn đến thăm cô.

“Hả, không cần không cần, đừng phiền toái như vậy.” Vãn Chu vội vàng cao giọng từ chối.

Giang Độ cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay rồi từ tốn nói: “Muộn rồi, chắc họ tới rồi đấy.”

Tay đang xua liên tục của Vãn Chu ngừng bặt.

Trong lúc hai người còn đang đùn đẩy qua lại thì ngoài cửa phòng bệnh chợt vang lên tiếng gõ.

Bố Giang và mẹ Giang xách quà cáp đi vào.

Vãn Chu vội vàng muốn đứng dậy chào, nhưng mẹ Giang lập tức đi tới ấn cô xuống, sốt ruột nói: “Ôi chao, bác sĩ Nhậm không cần ngồi dậy đâu, con cứ nằm đi, con cần nghỉ ngơi thật tốt.”

“Cảm ơn dì.” Vãn Chu lễ phép lên tiếng chào hai vị trưởng bối.


“Bác sĩ Nhậm à, hôm đó cảm ơn con. Nếu không có con, e rằng bây giờ người nằm trong bệnh viện chính là dì rồi. Bộ xương già nua của dì sao chịu nổi một cú va chạm như vậy chứ.” Mẹ Giang vẫn rất kích động khi nhớ lại chuyện hôm đó.

“Bác sĩ Nhậm, thay mặt nhà họ Giang, chú rất biết ơn con.” Bố Giang ở bên cạnh bình tĩnh nói.

“Dì và chú đừng khách sáo thế… Con là bác sĩ, đó là điều con nên làm. Con nghĩ bất kỳ ai khác có mặt ở đó, ngay cả khi họ không phải là bác sĩ, thấy thế thì chắc chắn cũng sẽ làm điều tương tự thôi ạ.”

Xưa nay Vãn Chu không quá giỏi ứng phó với những trường hợp như vậy, bèn lặng lẽ nhìn qua Giang Độ.

Giang Độ vừa định mở lời thì một giọng nữ khá to đã vang lên ngoài cửa.

“Ôi trời ơi Chu Chu à, xảy ra chuyện này sao con không nói cho mẹ biết, nếu không phải Lỵ Lỵ báo cho mẹ thì mẹ và bố con vẫn chẳng hay biết gì đấy. Con nhỏ này thật là, chuyện nghiêm trọng như vậy mà sao không nói cho người nhà biết thế.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bố mẹ Nhậm xông thẳng vào phòng bệnh.

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Bố mẹ Nhậm bước vào, vừa nhìn thấy đều ngơ ngác, không ngờ trong phòng có nhiều người đến thế.

“Hai anh chị đây là?” Mẹ Nhậm ngờ vực hỏi.

“Mẹ của Vãn Chu phải không? Xin chào, tôi là mẹ của Giang Độ, cũng là người được con gái chị cứu hôm đó. Tôi thực sự rất cảm kích Vãn Chu, hôm nay tôi tới đây để nói lời cảm ơn.”

Mẹ Giang nhiệt tình chào đón bắt tay mẹ Nhậm, nếp nhăn trên mặt cũng trở nên tươi tắn.


“À, vậy ư? Không sao không sao, anh chị cũng quá khách khí rồi.” Mẹ Nhậm hơi bối rối, nhưng vẫn đáp lại một cách lễ độ.

Vãn Chu đã hoàn toàn chết lặng. Cô không ngờ lần gặp gỡ đầu tiên của hai bên gia đình có thể sẽ là sui gia tương lai lại là trong phòng bệnh và trong tình huống hấp tấp như vậy.

Mọi thứ đều có vẻ trùng hợp và gấp gáp.

Giang Độ bất đắc dĩ thở dài, nói: “Chú Nhậm, dì Nhậm, mọi người ở đây với Vãn Chu đi ạ, con ra ngoài tiễn bố mẹ một lát.”

“Được rồi Tiểu Giang, con cứ đi làm việc của mình đi.” Bố Nhậm giúp giữ tình hình ổn định, cố gắng không khiến mọi chuyện trở nên quá khó xử.

Giang Độ đưa bố mẹ ra khỏi phòng bệnh và đi đến thang máy. Anh cũng không lường trước được chuyện này sẽ xảy ra, nếu anh biết thì nhất định đã không cho bố mẹ mình đến đây rồi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

So với cảnh tượng mất tự nhiên như hôm nay, anh càng muốn cuộc gặp gỡ giữa hai gia đình diễn ra trong trạng thái đã được sắp xếp cẩn thận hơn.

Mẹ Giang do dự một lúc rồi nói: “Con trai, bố con đã kể chuyện của Vãn Chu cho mẹ nghe rồi. Có lẽ lúc đầu quả thật mẹ cũng hơi nghi ngờ, dù sao các con sẽ kết hôn, mẹ sợ con phải gánh vác quá nhiều trách nhiệm. Nhưng sau khi gặp mặt con bé, mẹ hoàn toàn ủng hộ con, Vãn Chu thực sự rất ưu tú.”


“Hôm nào đợi con bé xuất viện nghỉ ngơi tốt rồi, bố sẽ chọn ngày lành tháng tốt, mời hai nhà cùng ăn cơm trước.” Bố Giang nói.

“Đúng, đúng, chuyện mời cơm nhất định phải do nhà trai mở lời trước. Tốt quá rồi, lát mẹ về tìm người tính ngày, xem ngày nào tốt lành có thể đi lấy giấy hôn thú luôn.” Mẹ Giang vui vẻ nói.

“Mẹ…” Một cơn xúc động chảy qua lòng Giang Độ, đồng thời anh cũng không nói nên lời trước hành động hiệu suất cao của mẹ mình.

Trong phòng bệnh, Vãn Chu thuật lại chuyện đã xảy ra cho bố mẹ mình nghe.

Dù sao bố Nhậm cũng là người từng ngụp lặn trong chốn quan trường: “Bố mẹ Tiểu Giang xem như cũng khá tốt, ngày hôm sau đã vội vàng tới đây thăm con rồi.”

“Đúng vậy, con không thấy Tiểu Giang ưu tú đến mức nào à, gia đình thế nào mới dạy ra được đứa trẻ như vậy chứ.” Bây giờ mẹ Nhậm nhìn Giang Độ hệt như mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng.

“Mẹ…” Vãn Chu chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận