Thuyền Đêm Bến Vắng

Lúc tan làm ở bệnh viện đã gần mười một giờ tối, cả ngày Vãn Chu chưa ăn gì, cô không thấy thèm ăn và cũng không ăn được, chỉ trong giờ nghỉ mới hỏi y tá truyền cho mình một chai đường glucose.

Trên đường về nhà, cô ghé cửa hàng tiện lợi mua một thùng nước khoáng năm lít và vài gói mì ăn liền. Cô xin bệnh viện cho nghỉ phép trong ba ngày tiếp theo, cũng không có ý định ra ngoài.

Khi đến trước cửa căn hộ, dưới ánh đèn đường, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang tựa vào cột hút thuốc, vài mẩu thuốc lá chất đống trên mặt đất.

Vãn Chu dừng một chút, vờ như không nhìn thấy, thờ ơ đi ngang qua anh.

Giang Độ kéo cô lại, nhận lấy thùng nước khoáng trong tay cô, ngón tay của cô đã bị thùng nước khoáng đè đến đỏ bừng.

Hơn nữa, kể từ lần cuối anh gặp cô, cô thực sự đã sụt cân rất nhiều. Cổ tay mảnh mai đến mức một tay anh có thể giữ chặt, nay lại thừa ra một đốt ngón tay.

“Đi lên trước đi, chúng ta nói chuyện.” Giang Độ hẳn đã hút thuốc rất nhiều, giọng nói hơi khàn.

Vãn Chu như xác chết biết đi, không đồng ý cũng không từ chối, quay người mở cửa phòng. Giang Độ vẫn một mực đi theo phía sau.


Về đến nhà, trước tiên Giang Độ bỏ thùng nước khoáng vào trong tủ lạnh nhà bếp, nhìn đồ trong tủ lạnh, sau đó nhìn mì gói, hỏi: “Em ăn cơm chưa?”

Vãn Chu vô cảm lắc đầu.

“Em đi tắm trước đi, tôi sẽ nấu gì đó cho em ăn.” Nói rồi, Giang Độ đã lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra và bắt đầu chuẩn bị.

Vãn Chu đứng ở ngưỡng cửa do dự một lát. Cô vô thức muốn từ chối, nhưng những ca trực đêm liên tục và tâm trạng tồi tệ đã khiến cô không thể đưa ra những sự đáp lại thừa thãi.

Thế là cô vào phòng, lấy quần áo rồi vào phòng tắm đi tắm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Giang Độ từng du học ở nước ngoài, nên nấu vài bữa cơm thường ngày hoàn toàn không có vấn đề gì.

Nhưng anh thấy trong tủ lạnh gần như không còn thức ăn tươi, chỉ có vài quả trứng và bắp cải héo, sữa tươi cũng là đồ từ tuần trước. Hiển nhiên là chủ nhân của căn nhà này đã lâu chưa sử dụng bếp.

Anh thở dài, nấu món mì bắp cải đơn giản và xào hai quả trứng.

Vãn Chu tắm rửa xong đi ra, ngửi thấy mùi trứng xào béo ngậy khiến cơn thèm ăn được khơi gợi, bèn tự động ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn bắt đầu ăn.

Giang Độ ngồi đối diện cô, nhìn cô ăn từng miếng mì và trứng, rồi húp hết nước mì, sau khi ăn xong còn liếm khoé miệng với vẻ chưa thỏa mãn.

“Nói cho tôi biết em nghĩ gì đi.”

“Không nghĩ gì cả, cứ vậy thôi.”

Giang Độ cảm nhận rõ được cảm xúc của Vãn Chu giống như một con nhím nhỏ, vừa ăn uống đầy đủ xong vất vả lắm mới vươn người ra giờ lại lập tức rụt về, chỉ để lại cho anh một cơ thể đầy gai nhọn.


Anh tức quá bật cười, kèm theo một chút tức giận tiếc rèn sắt không thành thép.

Anh quyết định nói thẳng ra.

“Em đã tìm hiểu để biết rõ về tôi chưa? Hay tất cả những gì em biết về tôi chỉ là từ trí tưởng tượng của em và hình ảnh tôi thể hiện với thế giới bên ngoài. Trong mắt em, tôi là một kẻ cặn bã như vậy sao?”

Vãn Chu ngồi ở mép bàn, không nói gì, là đại biểu cho sự ngầm thừa nhận.

“Vậy tôi sẽ nói cho em biết thế nào là cặn bã nhé? Là một kẻ chơi xong rồi vứt không bao giờ nhìn lại, chứ không phải ăn xong rồi còn đuổi theo muốn làm với em như tôi đâu. Tôi vốn chẳng muốn tham buổi họp lớp nhảm nhí đó, nhưng nghe nói em sẽ đi nên tôi mới tới, chỉ để gặp em thôi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Được rồi, bây giờ em hãy nói cho tôi biết em nghĩ gì đi.” Giang Độ bực bội cào tóc. Anh chưa bao giờ nói chuyện với ai một cách chân thành như vậy, kể cả người nhà và bạn bè, cô là người đầu tiên.

Anh thật sự không hề đùa giỡn với cô.

Nước mắt Vãn Chu bắt đầu rơi thành từng chuỗi tựa như những viên ngọc trai vỡ, nhỏ giọt xuống bàn, thậm chí còn từ từ tụ lại thành một vũng nước nhỏ.

“Tôi chỉ cảm thấy tôi không xứng với cậu, trước đây là vậy và hiện tại cũng thế. Khả năng sắp xếp và kiểm soát cảm xúc của tôi rất tệ, có rất nhiều cảm xúc tiêu cực và tôi còn bị bệnh...”


Anh quá hoàn hảo, anh có thể làm mọi thứ, giống như mặt trời nhỏ không bao giờ lặn.

Sau khi thích Giang Độ thời trung học, cô cảm thấy mình như cá ngoài chợ bị nắng gắt chiếu xuống, nước gần như bốc hơi, thường xuyên cảm thấy mình không thể gắng gượng nổi. Nhưng sự xuất hiện của anh tựa như một ốc đảo giữa sa mạc, đúng lúc tưới cho cô vài giọt nước ít ỏi. Sau đó cô có thể mang theo một hơi tàn nhảy xung quanh vài cái, ra vẻ khỏe như vâm.

Cô phải loay hoay trong nỗi đau khổ về một tương lai không chắc chắn, cô không thể chết được, nhưng sẽ không có ai quan tâm và chăm sóc cô một cách dịu dàng.

Cô phải liên tục vật lộn với những cảm giác tồi tệ đó rồi dần dần chìm xuống.

Vãn Chu không nói được nữa, chỉ yên lặng rơi lệ.

Giang Độ không nói gì, bởi anh cảm nhận được những cảm xúc mâu thuẫn mạnh mẽ nhưng liên tục bị đảo lộn của cô.

Anh đứng lên, đi tới bên cạnh cô, chậm rãi và kiên định ôm chặt lấy cô.

“Tôi đến cứu em rồi đây.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui