Chuyển ngữ: Lệ Lâm.
Úy Trì Minh Nguyệt theo Địch Tú đi hồi lâu, đã đến giờ Tuất, cuối cùng cũng tới một trấn nhỏ. Địch Tú kéo nàng đi qua một khu nhà dân, quẹo vào ngõ nhỏ, lại đi thêm một lát, mới đến một căn nhà nhỏ.
Đó là gian nhà không thể bình thường hơn, nối liền với một tiểu viện, trong viện trồng cây cối. Bóng đêm mờ mịt, không thể nhìn rõ.
Địch Tú đẩy cửa viện, đi đến dưới một thân cây, đào đất, lấy ra một cái chìa khóa. Hắn mở cửa nhà, kéo Úy Trì Minh Nguyệt đi vào.
Đến khi Địch Tú thắp đèn, Úy Trì Minh Nguyệt mới thấy rõ mọi vật trong nhà. Nơi đang đứng là phòng khách khoảng ba trượng vuông, giữa phòng là cái bàn vuông cùng bốn băng ghế dài, đối diện dựa vào tường làm bàn trà và hai cái ghế trúc, bên trái cửa là bếp, bên phải là phòng ngủ.
Địch Tú cầm đèn, dắt nàng vào phòng ngủ. Trong phòng ngủ, cũng giản dị. Ngoại trừ giường, chỉ có một cái tủ gỗ nhỏ, một tủ sách, một cái ghế. Úy Trì Minh Nguyệt không khỏi nhớ tới phòng của hắn ở Úy Trì thế gia, cũng giản dị như vậy, đơn điệu như vậy.
Địch Tú buông tay nàng ra, buông ngọn đèn, đi đến tủ gỗ lấy ra vài thứ quần áo đưa cho nàng, nói: “Thay quần áo ướt. Tạm thời mặc y phục của ta đi.”
Úy Trì Minh Nguyệt tiếp nhận xiêm y, gật gật đầu.
Địch Tú cười cười, nói: “Ta đi nấu nước.” Hắn nói xong, xoay người ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa phòng.
Úy Trì Minh Nguyệt cũng cười. Nàng thay xong xiêm y, ngồi ở mép giường. Quần áo của hắn đối với nàng mà nói, thật sự là hơi lớn. Nàng giơ cánh tay, nhìn tay áo vừa rộng lại vừa dài, cười vui vẻ. Nàng nghĩ nghĩ, lại thu tay lại, ngửi mùi hương trên y phục. Mùi mộc hương nhàn nhạt, bất giác khiến nàng xấu hổ, không khỏi đỏ mặt.
Lúc này, tiếng Địch Tú cùng tiếng gõ cửa đồng loạt vang lên: “Đã xong chưa?”
Úy Trì Minh Nguyệt lập tức thả tay xuống, ngồi nghiêm chỉnh, mới lên tiếng trả lời.
Địch Tú đẩy cửa tiến vào. Hắn bưng nước ấm, để ở đầu giường, sau đó nhúng vắt khăn ướt, đi đến bên giường, thật cẩn thận thay nàng lau bụi bặm trên mặt.
Úy Trì Minh Nguyệt nhìn hắn, lại khẽ nhíu mày, nói: “Sao chàng không đổi quần áo?”
Địch Tú đáp: “Lát nữa đổi.”
“Không được! Bây giờ thay đi!” Úy Trì Minh Nguyệt sẵng giọng, “Chàng không được mặc xiêm y này!”
Địch Tú bất đắc dĩ cười cười, vươn tay che ánh mắt nàng, “Nàng đừng nhìn là được.”
Úy Trì Minh Nguyệt hơi sửng sốt, lại nghĩ tới khi hắn chưa khôi phục tâm trí, cũng từng làm chuyện như vậy. Nàng trong lòng ấm áp, không khỏi cảm khái. Đúng vậy, hắn là hắn, chưa từng thay đổi……
Nàng nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay hắn, kéo tay hắn ra, cúi đầu lập lại một lần: “…… Không cho chàng mặc xiêm y này……”
Địch Tú cười lắc lắc đầu, “Tứ tiểu thư, nàng không phải muốn Địch mỗ ở trước mặt của người mà cởi y phục chứ?”
Úy Trì Minh Nguyệt không khỏi đỏ mặt, cúi đầu lẩm bẩm: “…… Chàng cũng không phải chưa từng cởi qua.”
Địch Tú nghe vậy, có chút xấu hổ. Hắn nhíu mày đứng dậy, nói: “Việc đã qua, nhiều lời vô ích. Nàng…… Nàng nghỉ ngơi đi!” Hắn nói xong, bưng chậu nước đi ra ngoài.
Úy Trì Minh Nguyệt thấy thế, vội vàng theo hắn đi ra ngoài. Địch Tú thấy vậy, cũng không ngăn lại, mặc nàng đi theo.
Úy Trì Minh Nguyệt theo Địch Tú đến phòng bếp, vừa vào cửa, lòng liền tràn đầy tò mò mà nhìn ngó. Bếp lò, củi lửa cùng nồi chén muỗng chậu, đều là những thứ nàng chưa hề thấy. Trong nồi trên bếp đang nấu nước nóng, đang bốc hơi hừng hực.
Nàng đi đến bên lò, có chút hăng hái nhìn hắn đổ nước. Nàng nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “Ta giúp chàng múc nước, chàng đi thay quần áo đi!”
Nàng nói xong liền lấy gáo múc nước, nhưng tay nàng vừa giơ lên, đã bị Địch Tú vỗ nhẹ.
“Không được làm.” Địch Tú nhíu mày, nhẹ giọng trách mắng.
Úy Trì Minh Nguyệt nhíu mày, xoa mu bàn tay, bất mãn nói: “Không làm thì không làm. Hừ!”
Địch Tú liếc nhìn nàng một cái, không khỏi động dung. Xiêm y của hắn mặc trên người nàng, rất rộng, hoàn toàn nhìn không ra dáng vóc. Tay áo dài qua khỏi ngón tay nàng, nàng cũng không biết xăn lên một chút. Tóc của nàng đã xõa ra, đen mượt như gấm choàng qua vai. Giờ phút này, mặt nàng ửng đỏ, mím môi, giống như đang giận, càng xinh đẹp đáng yêu.
Cảnh tượng như vậy, hắn chưa bao giờ nghĩ tới. Nhưng hiện tại, hắn biết, mọi thứ trước mắt đều không phải là cảnh trong mơ. Hắn nén ý cười, dời mắt, tiếp tục múc nước.
Úy Trì Minh Nguyệt thấy hắn mỉm cười, bản thân cũng mỉm cười. Nàng nghĩ tới cái gì, hơi suy nghĩ, mở miệng nói: “Địch Tú…… ta không trở về Nam Lăng vương phủ ……”
Địch Tú vi kinh, quay đầu nhìn nàng.
“Ta biết, nương ta đối với chàng như vậy, muốn chàng về Nam Lăng vương phủ, nhất định sẽ làm chàng khó xử……” Úy Trì Minh Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc phi thường, lời nói ra, không có nửa phần do dự, “Úy Trì sơn trang cũng không phải nơi tốt đẹp gì, đừng lo nó nữa. Ta với chàng ở nơi này……” Trên mặt của nàng nở nụ cười, xinh đẹp động lòng người, “Ta tuy rằng cái gì cũng không biết, nhưng nữ hồng lúc nhỏ cũng từng học. Về sau, chàng cày cấy, ta thêu hoa, được không?”
Địch Tú nghe xong, không thể kiềm chế cười lớn.
Mắt thấy hắn cười đến run rẩy, Úy Trì Minh Nguyệt nhíu mày, cả giận nói: “Lời nói của ta rất buồn cười sao?!”
Địch Tú ngước mắt, vừa cười vừa nói: “Ta…… sẽ không cày cấy……”
Úy Trì Minh Nguyệt cả kinh, “Hả? Chàng không chịu à!”
Địch Tú cười đến nói không ra lời, một hồi lâu mới bình ổn hơi thở, nói: “Ta vì sao phải làm chứ?”
Úy Trì Minh Nguyệt nghe vậy, cau mày, buồn rầu nói: “Vậy làm sao bây giờ?”
Địch Tú lòng tràn đầy bất đắc dĩ. Hắn buông gáo nước, kéo tay nàng, dẫn nàng trở về phòng ngủ. Hắn đi đến trước tủ quần áo, mở cửa tủ, rút ngăn kéo dưới cùng ra, lấy ra một cái hộp. Hắn mở nắp hộp, đưa tới trước mặt Úy Trì Minh Nguyệt.
Úy Trì Minh Nguyệt cúi đầu nhìn, chỉ thấy hộp có ba ngăn nhỏ, một ngăn là ngân phiếu, một ngăn là khế đất, một ngăn châu báu. Nàng mặc dù không rành thế sự, nhưng giá trị của mấy thứ này cũng biết. Nàng nheo nheo mắt, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Địch Tú cười, mang theo một tia bất đắc dĩ, nói: “Khoản tiền để cưới vợ, Địch mỗ vẫn phải có.”
Úy Trì Minh Nguyệt có chút xấu hổ nhìn hắn, nói không nên lời.
Địch Tú đóng hộp lại, đem hộp nhẹ nhàng đặt vào tay nàng, nói: “Chúng ta chỉ là tạm lánh mà thôi. Đợi tình thế bình ổn một chút, ta với nàng trở về Nam Lăng vương phủ.”
Úy Trì Minh Nguyệt ôm hộp, vui vẻ nói: “Chàng đồng ý trở về Nam Lăng vương phủ?”
Địch Tú gật gật đầu, cười nói: “Cũng không thể thật sự để nàng cùng ta bỏ trốn.” Hắn nhẹ nhàng thở dài, nói, “Lúc trước ta có lừa gạt, làm việc lại quá mức lỗ mãng, là ta không đúng. Ta sẽ nhận lỗi với Vương gia cùng quận chúa……”
Úy Trì Minh Nguyệt nghe hắn nói như vậy, càng vui mừng, nàng buông hộp, ôm cổ hắn, vùi đầu ở ngực hắn, cúi đầu cười.
Địch Tú nhẹ nhàng ôm nàng, tiếp đó ôm nàng lên, đi đến bên giường, đặt nàng xuống giường. Hắn kéo chăn, thay nàng đắp xong, nói: “Nàng cũng đã mệt mỏi, mau ngủ đi.”
Úy Trì Minh Nguyệt gật gật đầu, nhìn Địch Tú rời đi. Đợi hắn đi tới cửa, nàng lại nghĩ tới cái gì, mở miệng gọi hắn lại, “Địch Tú……”
Địch Tú đứng lại, quay đầu nhìn nàng, “Làm sao vậy?”
Úy Trì Minh Nguyệt nhìn hắn, cười e lệ, nói: “Kỳ thật, quần áo này…… Chàng mặc nhìn đẹp lắm……”
Địch Tú bật cười, gật đầu đáp: “Đa tạ tứ tiểu thư tán thưởng.”
“Không được gọi ta tứ tiểu thư!” Úy Trì Minh Nguyệt bất mãn.
Địch Tú ý cười dịu dàng, gọi một tiếng: “Minh Nguyệt.”
Nghe hắn gọi nàng như thế, Úy Trì Minh Nguyệt mới hiểu được như thế nào là cảm thấy mỹ mãn. Vừa an tâm, liền cảm thấy mệt mỏi. Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, vẫn nở nụ cười, dần dần đi vào giấc ngủ……
Địch Tú mang theo ý cười, đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Hắn đứng ngoài cửa, nhất thời lại luyến tiếc rời đi. Vào lúc này, hắn phát hiện khác thường, thu nụ cười. Hắn bước nhanh ra ngoài, chỉ thấy trong viện, bất ngờ đứng một người.
Nhìn người nọ, Địch Tú nhíu mày. Hắn thấp giọng, gọi: “Trang chủ……”
Người tới, đúng là Úy Trì Tư Nghiễm. Hắn đứng ở trong màn mưa thê lương, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt buồn bực.
Địch Tú một thân đề phòng, lẳng lặng nhìn hắn.
Úy Trì Tư Nghiễm than nhẹ một tiếng, cũng hạ giọng nói: “Rất bất ngờ à.” Hắn thong thả đi lên vài bước, “Chỗ này tuy rằng bí mật, nhưng cũng không khó tìm……”
Địch Tú nén kinh hoảng, nhìn xung quanh.
“Yên tâm, chỉ có một mình ta.” Úy Trì Tư Nghiễm nhìn thoáng qua ngọn đèn ở cửa sổ phòng ngủ, nói, “Ta không muốn đánh thức Minh Nguyệt.”
Địch Tú nghe vậy, sợ hãi càng tăng.
“Địch Tú, ngươi từ nhỏ đi theo bên cạnh ta, ngươi là dạng người gì, ta hiểu rõ nhất.” Úy Trì Tư Nghiễm nói, “Những năm gần đây ngươi làm tổng quản, không ngừng trừ khử thân tín của ta, càng âm thầm ngầm chiếm sản nghiệp Úy Trì sơn trang. Việc này, ta sớm biết, nhưng không động đến ngươi, ngươi có biết là vì sao không?”
Địch Tú nhíu mày, đáp: “Bởi vì ta còn có giá trị lợi dụng.”
“Sai.” Úy Trì Tư Nghiễm cười nói, “Bởi vì vô luận ngươi làm cái gì, đều ở trong lòng bàn tay ta. Ngươi đấu không lại ta, cho nên ta tuyệt không lo lắng.”
Địch Tú không khỏi sinh một tia hận ý.
“Ta vốn không định giết ngươi.” Úy Trì Tư Nghiễm thu ý cười, nói, “Có điều lá gan ngươi quá lớn, nuốt vào Úy Trì sơn trang ngươi còn không biết chừng, còn muốn vươn đến Nam Lăng vương phủ sao?!”
Địch Tú cười lạnh, “Trang chủ lo nhiều rồi.”
“Chuyện tới nước này, ngươi cũng không cần phải ngụy biện.” Úy Trì Tư Nghiễm thở dài, “Đáng thương Minh Nguyệt chưa hiểu sự đời, lại bị ngươi lừa gạt. Nếu ngươi chết, nó không thể không thương tâm, tốt nhất là biến thành ngươi vô ơn bạc nghĩa rời đi thì ổn thỏa hơn……. Ngươi có nguyện vọng gì thì nói đi, từng là chủ tớ, ta nhất định sẽ đáp ứng.”
“Úy Trì Tư Nghiễm, ngươi không nên ép ta!” Địch Tú cắn răng, nén giọng, nói.
“Xem ra là không có nguyện vọng.” Úy Trì Tư Nghiễm cười nhẹ, không nhiều lời nữa, một chưởng đánh về phía Địch Tú.
Địch Tú cũng không trốn tránh, xuất chưởng đối kháng.
Chưởng lực đụng nhau, hai người đều bị bức lui mấy bước. Địch Tú lảo đảo thối lui đến cạnh bàn, chỉ cảm thấy chân khí trong cơ thể đảo lộn, đúng là không địch lại.
Úy Trì Tư Nghiễm lắc lắc cánh tay, “Võ nghệ mặc dù cao, nhưng nội lực còn kém một chút. Nhận mệnh đi.”
Hắn dứt lời, lại xuất chưởng, đang muốn tấn công. Lúc này, kình phong phá cửa mà vào, một bóng người thoắt tiến vào phòng, ngăn giữa hai người.
Địch Tú thấy rõ người tới, kinh ngạc kêu: “Tiên sinh?”
Úy Trì Tư Nghiễm thối lui, cũng kinh ngạc: “Ngươi…… Ngươi là người Mai cốc?”
Người tới, chính là Mai Tử Thất không thể nghi ngờ. Hắn cười cười, gọi một tiếng “trang chủ”, tiếp đó nói: “Ha ha, đều là người một nhà, đừng hở chút là đánh là giết chứ. Có chuyện gì từ từ nói.”
Úy Trì Tư Nghiễm nhíu mày, “Chuyện của Úy Trì sơn trang, người bên ngoài đừng xen vào.”
“Trang chủ, vốn là chuyện của Úy Trì sơn trang ngươi, nhưng mà……” Mai Tử Thất cười bất đắc dĩ, quay đầu nhìn Địch Tú một cái, nói, “Nhưng hắn cũng sắp làm cháu rể Nam Lăng vương, trang chủ cũng phải nể mặt Vương gia vài phần mới được a.”
“Cháu rể?!” Úy Trì Tư Nghiễm kinh ngạc không thôi, nói, “Hoang đường! Vương gia sao lại đáp ứng hôn sự này chứ!”
Mai Tử Thất đang muốn khuyên nữa, lại nghe ngoài cửa truyền đến một giọng nữ ôn nhã, nói: “Ta đáp ứng rồi.”
Nghe được giọng nói này, Úy Trì Tư Nghiễm nao nao. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Minh Sương Thần cầm ô đứng ngoài cửa, vẻ mặt bình thản.
“Sương Thần……” Úy Trì Tư Nghiễm kêu tên này, lại thấy không ổn, sửa lời nói, “Quận chúa.”
Minh Sương Thần nhìn hắn, chỉ hơi gật đầu, tiếp đó nói: “Tiểu tử này hiện tại là người Nam Lăng vương phủ ta, ngươi đừng đả thương hắn.”
Úy Trì Tư Nghiễm nhíu mày, nói: “Quận chúa…… Người đáp ứng hôn sự của hắn cùng Minh Nguyệt thật sao? Người cũng biết hắn……”
“Hắn là người như thế nào, Minh Nguyệt biết là đủ rồi.” Minh Sương Thần nhìn Địch Tú một cái, nói thế.
Địch Tú nghe vậy, trong lòng kinh ngạc, lại hóa thành cảm kích. Hắn mở miệng, giọng hơi nghẹn, nói: “Đa tạ quận chúa thành toàn.”
Minh Sương Thần cũng không trả lời, chỉ hơi gật đầu.
Mai Tử Thất thấy thế, cười vui mừng.
Úy Trì Tư Nghiễm vẫn nhíu chặt mày, vẻ mặt không vui.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều trầm mặc, bốn phía chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách.
Đúng lúc này, trong phòng ngủ, đột nhiên có một đạo bạch quang, đẹp mắt vô cùng.
Mọi người đều kinh ngạc, không hiểu gì. Lại nghe Úy Trì Tư Nghiễm kinh hô một tiếng:
“Thiên hồ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...