Chuyển ngữ: Lệ Lâm.
“Ta muốn có được Úy Trì gia tứ tiểu thư.”
Mai Tử Thất nghe xong, nở nụ cười, “Như thế xem ra, hồ ly kia thật có bản lĩnh.”
Không đợi Địch Tú mở miệng, Mai Tử Thất liền nói tiếp, “…… A Tú a, ngươi sao cũng giống tiểu Tứ thế, coi khinh người Mai cốc chúng ta.” Hắn nói xong, lại đưa tay nhéo hai má Địch Tú, cười nói, “Vậy hồ ly thi chú làm hại, biển đổi được người khác sao.”
Địch Tú nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra, lắc lắc đầu, nói: “Tiên sinh, ngươi không hiểu……”
Mai Tử Thất cười nói: “Ta nếu không hiểu, còn có ai hiểu được? Nói ngắn lại, trong lòng ngươi có nàng, trong lòng nàng có ngươi, nàng hiện tại muốn thành thân với ngươi, gia trưởng của nàng cũng đồng ý. Mĩ sự như thế, tiên sinh khuyên ngươi đừng tự coi thường mình nữa, tự tìm phiền não.”
Hắn dứt lời, thở phào một cái, “Tiên sinh ta cũng phải trở về thu thập hành trang, hắc hắc, kế tiếp sẽ bề bộn nhiều việc nha.”
Mắt thấy Mai Tử Thất rời đi, Địch Tú lại sinh phiền muộn. Hắn trầm mặc thật lâu, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng, không nói lời nào.
……
Ra khỏi sơn lĩnh, đi về phía Nam, không đến ba ngày, liền đến Nam Lăng vương phủ.
Mọi người trong vương phủ sớm có tin tức Vương gia cùng Úy Trì Minh Nguyệt trở về, lại biết được “xuân sơn phóng săn” kết thúc trước thời hạn, là vì Vương gia đã chọn được ngoại tôn nữ tế (cháu rể). Trong lúc nhất thời, mọi người đều hưng trí bừng bừng, sớm ở cửa vương phủ chờ.
Ước chừng đến buổi trưa, đã thấy xa mã hùng dũng, xa xa mà đến.
Trở lại vương phủ, trong lòng Úy Trì Minh Nguyệt vui mừng, xe ngựa còn chưa dừng hẳn, nàng đã vội xuống xe. Cũng không để ý tỳ nữ, ma ma nâng, nhảy thẳng xuống xe.
Mọi người nhìn thấy nàng, nhất tề hành lễ, kêu: “Minh Nguyệt tiểu thư.”
Úy Trì Minh Nguyệt chỉ thản nhiên lên tiếng, liền xoay người chạy đến xe ngựa Địch Tú. Đợi tôi tớ đem hắn đỡ xuống xe, nàng đưa tay dìu hắn, cười khanh khách đi vào trong phủ.
Mọi người thấy thế, hiểu rõ trong lòng. Lại không biết xưng hô như thế nào với Địch Tú, đành phải tôn một tiếng công tử.
Địch Tú cụp mi xuống, yên lặng theo Úy Trì Minh Nguyệt vào phủ.
Lúc này, chỉ nghe Úy Trì Minh Nguyệt mở miệng, mang theo ý cười, ngọt ngào hô một tiếng: “Nương!”
Địch Tú ngước mắt, liền gặp một phụ nhân dẫn năm ba nha đầu chậm rãi mà đến. Phụ nhân kia chỉ ngoài ba mươi tuổi, diện mạo đoan chính thanh nhã, dáng người thướt tha. Mắt sáng như thu thủy, môi đỏ thắm. Tướng mạo thần sắc, cùng Úy Trì Minh Nguyệt có vài phần tương tự. Nhưng gương mặt của nàng ẩn giấu nét anh khí, ý vị quyết đoán, Úy Trì Minh Nguyệt khó có thể sánh bằng.
Người này, là nữ nhi của Nam Lăng Vương, “Tình Quân quận chúa”, Minh Sương Thần.
Minh Sương Thần lạnh nhạt cười, mở miệng nói: “Minh Nguyệt, lại đây.”
Úy Trì Minh Nguyệt nghe được câu này, buông lỏng tay Địch Tú ra, vài bước chạy tới bên cạnh Minh Sương Thần, nũng nịu kêu: “Nương.”
Minh Sương Thần cười kéo tay nàng, tinh tế đánh giá nàng một phen, tiếp đó nói: “Gầy a…… Nương đã chuẩn bị yến hội, đều là món con thích.”
Úy Trì Minh Nguyệt nghe vậy, nhẹ nhàng tới gần trong lòng Minh Sương Thần, cười ngây thơ.
Minh Sương Thần cười cười, tiếp đó giương mắt, nhìn Địch Tú một cái.
Địch Tú lại có chút sợ hãi. Ánh mắt kia, rõ ràng chứa vẻ nghi kỵ, ẩn ẩn địch ý. Hắn cúi đầu, tránh đi ánh mắt của nàng, vẫn trầm mặc không nói.
Lúc này, Úy Trì Minh Nguyệt lại chạy đến bên người hắn, kéo tay hắn, cười nói: “Chúng ta đi……”
Lời nàng còn chưa dứt, Minh Sương Thần lại mở miệng ngắt lời nói: “Minh Nguyệt, hôm nay là gia yến. Vị công tử này có thương tích trong người, hay là trước cho hắn nghỉ ngơi đi.”
Úy Trì Minh Nguyệt nghe vậy, nhăn mi lại, hình như có bất mãn. Nhưng nàng cuối cùng cũng nghe theo lời mẫu thân, lưu luyến rời khỏi hắn.
……
Tiệc rượu tổ chức ở hoa viên bên trong vương phủ, tháng ba, cảnh xuân vừa lúc. Bách hoa nở rộ, trong vườn muôn hoa khoe sắc, thêm điệp vũ oanh phi, rất mê người.
Lúc Úy Trì Minh Nguyệt gia nhập, nhìn thức ăn trên bàn, nở nụ cười tươi thắm.
Nấm hương xào măng, tôm nõn Long Tĩnh, gà hồ đào, sò khô quế hoa, cá hấp rượu hoa điêu…..
Nhớ tới hắn từng nói ra tên những món này, lòng của nàng ấm áp, có cảm giác hạnh phúc. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, ngoại trừ thân nhân, sẽ có một người, cẩn thận thoả đáng để mình ở trong lòng. Mà người kia, rất nhanh sẽ trở thành phu quân của nàng……
Nghĩ đến đây, trên mặt Úy Trì Minh Nguyệt hơi ửng hồng, trên mặt sinh vẻ e lệ.
Minh Sương Thần thấy thế, hơi nhíu mi, mở miệng nói Úy Trì Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, hôn sự của con, ta không đồng ý.”
Úy Trì Minh Nguyệt nghe vậy cả kinh, ngước mắt hỏi: “Vì sao?”
Minh Sương Thần thanh âm lạnh lùng, nói: “Nếu tin tức của ta đúng, hắn là tổng quản Úy Trì sơn trang, tâm phúc của cha con.”
“Thì sao?” Úy Trì Minh Nguyệt nhíu mày, có vẻ không vui.
“Hắn còn có hôn ước với nhị tỷ con.” Minh Sương Thần lại nói.
Úy Trì Minh Nguyệt lập tức biện giải: “Đó là chủ ý cha ta, hắn cũng không nguyện ý.”
“Hắn không muốn?” Minh Sương Thần lắc lắc đầu, “Nếu không nguyện ý, vì sao không phản đối?”
“Hắn……” Úy Trì Minh Nguyệt đáp không được.
Minh Sương Thần nói: “Đối với hắn mà nói, chuyện hôn nhân chỉ là giao dịch. Bất luận là tình thế bắt buộc, ủy khuất tự bảo vệ mình hoặc là những mặt khác, chẳng qua là chứng minh, sự thật tình cảm chân thành, so ra cũng không trọng yếu bằng tánh mạng của hắn. Nam nhân như vậy, con không thể gả.”
Úy Trì Minh Nguyệt vừa vội vừa tức, lại không biết phản bác như thế nào. Đành phải quay đầu nhìn về phía Nam Lăng Vương, ai oán kêu: “Ngoại công……”
Nam Lăng Vương thấy thế, cười mở miệng, nói: “Sương Thần, đừng nói như vậy a. Vị Địch tổng quản kia tướng mạo võ nghệ đều thượng thừa, hơn nữa mấy ngày nay xem ra, hắn đối với Minh Nguyệt là một mảnh chân tình. Thật ra ta cảm thấy hôn sự này rất thích hợp a.”
“Cha, Minh Nguyệt tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện. Người sao cũng cùng nó hồ nháo chứ.” Minh Sương Thần nghiêm mặt lạnh, nói.
Nam Lăng Vương lập tức thu thanh, lực bất tòng tâm nhìn Úy Trì Minh Nguyệt.
Minh Sương Thần than nhẹ một tiếng, nói: “Minh Nguyệt, nếu hắn đối với con một mảnh chân tình, liền càng không thể gả.”
“Vì sao?” Úy Trì Minh Nguyệt đứng dậy, cũng bất mãn đến cực điểm.
“Trong lòng có con, lại còn có thể thú nữ nhân khác, yếu đuối ti bỉ.” Minh Sương Thần vẻ mặt khinh miệt, “Nói tóm lại, hôn sự này, ta sẽ không đáp ứng.”
Úy Trì Minh Nguyệt nghe được lời này, phẫn nộ nói: “Hắn không phải loại người như vậy!”
“Vậy hắn là loại người như thế nào?” Minh Sương Thần hỏi lại.
Úy Trì Minh Nguyệt đáp không được.
“Quả thực là làm càn!” Minh Sương Thần nhíu mày, trách mắng, “Ta nghe nói, tâm trí hắn bị phong, ngôn hành cử chỉ giống như trẻ con. Nếu hiện tại con yêu, là hắn si ngốc, con không chỉ có làm nhục hắn, còn làm nhục chính con! Ngay cả bộ dáng thật của hắn cũng không biết, mà dám nói chuyện thật lòng!”
Úy Trì Minh Nguyệt trong lòng kinh hãi, á khẩu không trả lời được. Dáng vẻ thật của hắn? Người ti bỉ vô sỉ, vô tình vô nghĩa, tiếu lí tàng đao…… “Địch tổng quản”? Hắn âm trầm lãnh liệt, hắn không từ thủ đoạn, nàng cũng từng chính mắt thấy qua. Nàng khinh thường hắn sở tác sở vi, coi rẻ phẩm hạnh của hắn, nhưng hôm nay, nàng lại đem toàn bộ những việc đó quên đi, đều tha thứ. Chuyện hắn khôi phục lại, nàng chưa bao giờ nghĩ tới. Nếu hắn biến trở về là “Địch tổng quản”, có phải nàng còn có thể như hiện tại hay không……
Lòng của nàng, lại sinh khiếp sợ hoảng hốt. Nàng nhíu chặt mày, cắn môi, lã chã chực khóc.
Nam Lăng Vương thấy thế, nhíu mày khuyên nhủ: “Sương Thần, đủ rồi.”
Minh Sương Thần thấy nữ nhi như thế, cũng hoãn cảm xúc, dịu dàng nói: “Minh Nguyệt, tóm lại, cẩn thận ngẫm lại đi.”
Úy Trì Minh Nguyệt nhìn nàng một cái, phẫn nhiên xoay người, chạy ra ngoài.
Minh Sương Thần thấy thế, cũng đứng dậy, nói với Nam Lăng Vương: “Nữ nhi cũng cáo lui.”
Nam Lăng Vương vẻ mặt bất đắc dĩ, thở dài vài tiếng, phân phó người hầu dọn yến hội.
……
Lại nói Địch Tú được dẫn tới khách phòng, một mình nghỉ ngơi. Một lát sau, tỳ nữ đưa tới ngọ thiện cùng thuốc. Vì biết hắn là vị hôn phu Úy Trì Minh Nguyệt trạch định, tỳ nữ lúc trước trêu tức vô lễ đều thu liễm, chỉ mỉm cười chúc mừng hắn vài câu, liền lui ra ngoài.
Hắn nửa nằm trên giường, bưng chén thuốc, nhẹ nhàng uống. Nhớ lại thần sắc của Tình Quân quận chúa mới vừa rồi, lại sinh sợ hãi.
Việc Úy Trì Tư Nghiễm cùng Tình Quân quận chúa, sơn trang cao thấp không người nào không biết. Hắn mặc dù rất ít nghe trang chủ nhắc tới chuyện xưa, nhưng cũng biết, nội tâm trang chủ đối quận chúa cũng là kính trọng có thêm. Đó là loại nữ nhân cương liệt quyết tuyệt, không chấp nhận nửa phần giả dối, không tha thứ chút lừa gạt. Mà nay, nghi kỵ cùng địch ý của nàng, có lẽ đúng là nhìn thấu hắn ti tiện.
Hắn đang nghĩ ngợi, lại nghe tiếng bước chân dồn dập, cửa phòng lập tức bị đẩy ra.
Hắn biết người tới là Úy Trì Minh Nguyệt, không chút kinh ngạc. Nhưng vừa thấy bộ dáng của nàng, lại không khỏi đau lòng.
Một đường bôn chạy, nàng tóc tai tán loạn, có chút chật vật. Nàng nhíu mày, cắn môi, nước mắt rơi lã chã. Nàng không nói lời nào, vài bước đi đến trước mặt hắn, nhào vào lòng hắn.
Địch Tú kinh ngạc, lại không biết có nên mở miệng hỏi hay không. Mà nàng, chỉ vùi đầu ở ngực hắn, trầm mặc không nói. Hắn đành phải nâng tay, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, an ủi.
Úy Trì Minh Nguyệt lòng tràn đầy tủi thân, chỉ cảm thấy tâm ý mình lại bị phủ định toàn bộ, mà lại bị phủ định cực kỳ. Không thể phản bác, không thể tranh cãi. Nàng không khỏi siết chặt cánh tay, ôm hắn càng chặt.
Không biết qua bao lâu, nàng hơi hơi khóc, giống như cầu xin, cúi đầu nói: “Đừng khôi phục…… ngàn vạn lần đừng khôi phục……”
Nghe câu này, ngực hắn một trận đau đớn. Loại đau này, hình như đã từng quen biết.
Đêm hôm đó, nàng nói mỗi một câu, đều như mũi nhọn trong lòng:
“Ta không ngồi cùng bàn với hạ nhân.”
“Nhân quý tự mình hiểu lấy”.
“Hôn sự này, ta không đồng ý!…… Không dựa vào cái gì. Dù sao ta không đồng ý. Ngươi không xứng.”
……
Kỳ thật, hắn sớm biết. Đối với nàng mà nói, “Địch tổng quản” chỉ là hạ nhân tâm ngoan thủ lạt.
Hắn còn có thể nhớ lại, từng lời nói dối của nàng:
“Kỳ thật lần đầu tiên nhìn thấy chàng, ta liền thích chàng……. Ta cho tới nay đối nghịch với chàng, đối với chàng không tốt, kỳ thật đều chỉ là vì hấp dẫn sự chú ý của chàng. Sau lại, ta nghe được chàng cùng nhị tỷ đính hôn, ta thật sự rất giận. Cho nên mới đại náo một hồi, muốn phá hư hôn ước……”
Lời nói dối tốt đẹp đến mức nào……
Đáng tiếc, lời nói dối chung quy cũng là lời nói dối. Đêm đó, lý do nàng phản đối hôn sự của hắn cùng Úy Trì Thái Ngọc, chỉ có ba chữ:
Ngươi không xứng.
Hắn bỗng nhiên muốn cười. Cười bản thân rõ ràng đã muốn chặt đứt ý niệm trong đầu, vì sao còn có thể động tâm……
Hắn sớm không cần tình yêu của nàng. Trên đời này, duy chỉ có quyền lực địa vị, mới có thể làm cho hắn không bị khinh thị, không bị làm nhục. Tình cảm chân thành, cuối cùng cũng chỉ là hy vọng xa vời.
“Có được Úy Trì gia tứ tiểu thư”, như thế thì tốt, đã trọn vẹn rồi……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...