Đường thoát hiểm thực sự rất lạnh, mỗi một bước đi xuống đều giống như tiến vào chốn luyện ngục sâu thẳm.
Trái tim như được ngâm trong hũ mật, không khống chế được mà rung động, tất cả những gì bạn cho là tốt đẹp đều tan biến như bong bóng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ trước đến nay cô chưa từng cảm thấy hỗn loạn như thế.
Dù cho trước đây bị tên đàn ông tồi kia làm tổn thương thê thảm, cô vẫn có thể xé ruột xé gan để tìm lại lý trí của bản thân.
Cô có thể cho phép bản thân thất bại nhưng không cho phép bản thân thất bại đến nỗi khó coi, thất bại đến không còn tự tôn.
Trước đó không lâu, cô ném trà sữa và bánh donut đi, thậm chí còn không dám đứng trước mặt chất vấn anh mà quay người vội vàng chạy trốn.
Cô chạy một cách không hề có mục đích, bên tai toàn là tiếng thở dốc và tiếng bước chân gấp gáp của bản thân, mặt ướt đẫm từ bao giờ cô, những giọt nước mắt nóng bỏng theo quán tính khi chạy rơi trên mu bàn tay của cô.
Ny Na nức nở khe khẽ, gạt đi những giọt lệ làm cho tầm mắt mơ hồ không rõ.
Nóng quá.
Nóng đến mức lồng ngực cô tê tái, hô hấp khó khăn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
…
“Ny Na.”
Mục Châu chặn cô lại ở cầu thang bộ tầng hai, cô kháng cự đẩy anh ra rồi đánh anh, anh không buông, ngược lại còn túm cô chặt hơn.
“Anh tránh ra!” Ny Na nghẹn ngào, giọng nói cũng khàn cả đi.
Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt lúc khóc của cô, nhớ đến dáng vẻ tươi cười lộ ra má lúm đồng tiền tươi như hoa trước khi xuất phát của cô, trái tim như có trăm ngàn cảm xúc lẫn lộn, anh bất lực thở dài.
Gặp được Tôn Kiều ở đây thực sự chỉ là chuyện ngoài ý muốn, biết Lâm Hiểu Hàm cũng đang ở Bắc Kinh anh lại càng kinh ngạc, trước đó mặc dù có người nói cô ta tìm một lão già có tiền rồi gả đến thành phố lớn nhưng không ngờ tới chuyện sẽ gặp được cô ta ở đây.
Tâm trạng người đàn ông rối rắm, hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ tràn ngập tâm trí, người bình thường miệng lưỡi dẻo quẹo như anh lại không biết nên nói từ đâu.
“Anh...”
“Những điều anh nói lúc trước đều là lừa tôi, có đúng không?”
Mục Châu cúi đầu nhìn đôi mắt mèo đỏ hồng của cô vẫn còn đang rơi lệ.
“Anh đến Bắc Kinh căn bản không phải là vì tôi, chẳng qua anh không tìm được tình nhân nhỏ của anh nên sự tồn tại của mặt hàng thay thế mới được anh dùng như lốp dự phòng.”
Anh nhíu mày, dù cho những lời lẽ chói tai ấy làm cho trái tim đau đớn, anh vẫn cố gắng giữ vững hơi thở: “Anh không biết cô ta ở đây.”
“Anh nói dối.”
Chỉ cần nhớ đến những lời kia, trái tim Ny Na lại đau như dao cắt: “Chuyện trước đây anh chưa từng nhắc tới với tôi, nếu như anh thực sự không để ý, tại sao anh lại không nói cho tôi biết?”
Trong đầu Mục Châu hiện lên cảnh tượng buồn nôn ấy, mặt anh sầm hẳn xuống, giọng điệu cũng lạnh đi: “Bởi vì không có gì đáng nói hết.”
“Là do anh còn chưa buông xuống được!”
Cô nhắm mắt lại, ôm ngực thở hổn hển, trái tim như sắp vỡ ra.
“Anh cho rằng người khác sẽ từ bỏ rất nhiều thứ, có thể chịu nhiều khổ sở, có thể đào tim móc phổi ra để đối xử tốt với người kia, vậy tại sao anh không thể vì tôi mà xuất hiện sớm hơn? Nếu như anh thực sự thích tôi, anh sẽ không nỡ để tôi cô đơn, buồn bã, anh hiểu rõ tâm ý của tôi rồi nhưng anh vẫn giẫm đạp lên nó, thích cái gì chứ, tôi chẳng qua chỉ là lựa chọn của anh khi anh không có được thứ tốt nhất, là công cụ anh dùng để phát tiết dục vọng...”
“Ny Na.”
Mục Châu quát lên, ngắt lời cô.
Đầu anh sắp nổ tung đến nơi, anh cố gắng hít sâu, kéo cô, vây cô vào giữa anh với bức tường: “Em bình tĩnh lại đi có được không?”
“Anh lúc nào cũng dỗ tôi như trẻ con bởi vì tôi giống như một đứa ngốc dễ lừa.”
Cô khóc như mưa, nhìn anh, đôi mắt ầng ậng nước thoáng qua sự tuyệt vọng.
“Rõ ràng tôi... Rõ ràng tôi đã bị anh vứt bỏ một lần rồi, tại sao tôi lại còn tin tưởng anh, tôi thực sự là đồ đần hết thuốc chữa.”
Ny Na cười lạnh, cảm xúc nóng nảy không thể khống chế, nước mắt tạo thành từng chuỗi rơi xuống cánh tay: “Nguyên nhân anh không muốn sống cùng tôi cũng là vì cái này nhỉ, anh sợ chúng ta ở cùng nhau rồi sẽ gây gián đoạn chuyện anh với tình cũ của anh nối lại tiền duyên, làm lỡ dở chuyện các người vụng trộm sau lưng tôi, làm lỡ dở những lời yêu thương ngọt ngào của các người...”
“Bịch...”
Bên tai vang lên tiếng va chạm nặng nề, anh hung hăng đấm lên tường, khoảng cách gần đến nỗi cô có thể nghe thấy tiếng xương cốt anh như nứt ra.
Cô bị dọa cho ngây người, kinh ngạc nhìn anh.
Rõ ràng là Mục Châu tức giận rồi, cảm xúc không thể khống chế và mặt bạo lực cũng bộc lộ ra, anh cúi đầu nhìn cô chằm chằm, hỏi từng câu từng chữ: “Em cảm thấy anh chỉ xem em như công cụ phát tiết?”
“... Lẽ nào không phải vậy sao?”
Đáy mắt người đàn ông thoáng qua chút tổn thương: “Ny Na, tại sao em không thể tin tưởng anh, dù chỉ là một lần thôi?”
Không phải anh không muốn nói ra, chỉ là sự thật quá mức tàn nhẫn, theo bản năng anh không muốn cô biết vì đó là mặt tối của thế giới này.
Ny Na cũng dần bình tĩnh lại, trong mắt thoáng qua ý lạnh trào phúng: “Người như chúng ta mà nói đến chuyện tin tưởng, chúng ta xứng sao?”
“Đừng nói mấy lời như thế.”
Người đàn ông nhắm mắt lại, thực sự là anh sắp tức đến điên rồi.
“Trò chơi thì chính là trò chơi, nói đến tình cảm làm gì, rốt cuộc thì là tôi ngốc nghếch hay là anh ngây thơ đây?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...