“Ny Na, trước kia chị từng đọc một cuốn sách, trong sách nói rằng tình yêu tựa như thủy triều lên xuống, nước dâng lên rồi nước lại rút đi, cứ thế vòng đi vòng lại, nó là một vòng luân hồi không bao giờ có hồi kết.”
“Nếu chị không mong chờ nước dâng lên thì sẽ không tiếc nuối khi thấy nước rút đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn đôi mắt khóc đến nỗi đỏ hoe của Ny Na, trái tim Tịnh Thù run rẩy đau đớn, bất lực hé môi.
“Chị buông tha cho chính mình.”
…
Một tiếng sau.
Họ đưa Tịnh Thù vẫn cầm cự một hơi cuối cùng về bệnh viện.
Mục Châu dắt tay cô bước ra thang máy, lướt qua bên cạnh mấy người bác sĩ mặc áo blouse trắng ở đại sảnh bệnh viện, một bóng lưng cao lớn cường tráng trong số đó thành công thu hút sự chú ý của Ny Na.
“Sao vậy?”
Cô ngẫm nghĩ rồi từ từ lắc đầu: “Không có gì.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không lý nào, chẳng phải người nọ vẫn đang học y ở châu Âu hay sao?
Không có khả năng là anh ấy, chắc chắn cô nhìn nhầm rồi.
Nếu anh ấy ở đây, thấy người thương của mình bị bắt nạt đến mức này thì chắc đã sớm ném Diệp Tu Viễn văng ra ngoài chém chết một vạn lần.
…
Quãng thời gian ngọt ngào lúc nào cũng trôi qua nhanh chóng. Chỉ thoáng chốc, thời gian đã đến tháng 12.
Bắc Kinh không hổ là thành phố tuyết, tuyết lớn rơi liên tục trong vòng một tuần, diện tích tuyết phủ vừa rộng vừa dày, gió lạnh cuốn theo tuyết trắng dày đặc, cứ như thể lọt vào vương quốc tiên tuyết.
Cuộc sống vốn đơn điệu chán chường nhờ có sự gia nhập của Mục Châu mà trở nên muôn màu muôn vẻ. Cô ngủ sớm dậy sớm, không còn thức đêm gõ chữ, người đàn ông cũng sẽ thường xuyên đến tìm cô, hai người ngọt ngào bên nhau tựa như một cặp đôi đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.
Những lúc rảnh rỗi, hai người sẽ nằm trên sofa đọc sách xem phim. Cô lười biếng nằm trên đùi anh, anh nâng một cuốn sách, giọng nói như có sức mạnh thôi miên, không bao lâu sau cô đã ngủ thiếp đi, anh bế cô lên giường rồi sẽ ôm cô ngủ chung.
Đôi khi anh uống say rượu lúc xã giao thì sẽ mặt dày mày dạn chạy đến nhà cô đòi hôn đòi ôm, thỉnh thoảng nổi máu sói sẽ đè cô lên bàn cơm làm từ đằng sau.
Cô chịu không nổi thứ to lớn đó bất thình lình đâm vào cơ thể mình, tiếng kêu vừa thốt lên thì đã bị người đàn ông dùng môi phong ấn, hai tay không biết nên đặt ở chỗ nào bị đè ở sau lưng, vừa chậm rãi vừa mạnh mẽ đâm mạnh vào sâu bên trong.
Đêm hôm ấy, cô kêu đến mức khàn cả giọng, hôm sau trực tiếp không thể xuống giường, cả người từ trên xuống dưới không có một chỗ nào lành lặn.
…
Giữa tháng 12, hai người thảo luận sẽ không ngồi máy bay về Giang Nam mà tự lái xe lên đường trước một ngày, nhân tiện thưởng thức phong cảnh ven đường.
Hai ngày trước khi lên đường vừa hay là thứ bảy.
Trong số những bộ phim được công chiếu trong thời gian gần đây, vừa lúc có một bộ phim mà Ny Na vẫn muốn xem. Mục Châu đã sớm đặt vé, chiều tối anh lái xe đến dưới lầu đón cô, còn dẫn cô đi ăn bánh mì mà cô thích.
Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ bắt đầu bộ phim, họ uống đồ uống trong quán cà phê bên cạnh rạp chiếu phim, Ny Na bỗng nhiên thấy thèm bánh donut và trà sữa, nhất quyết đòi anh chờ mình ở đây để mình đi mua.
Chờ mãi mà vẫn chưa thấy Ny Na quay lại, Mục Châu bèn đứng dậy đi tìm cô. Anh vội vã cua qua một góc rẽ, đụng trúng một người phụ nữ mang giày cao gót màu đỏ.
“Xin lỗi.”
Người đàn ông thuận miệng nói xin lỗi rồi lập tức đi về phía trước, nhưng bỗng bị người nọ cao giọng gọi tên: “Mục Châu?”
Anh dừng lại, chậm rãi ngoảnh đầu, nhìn thấy một gương mặt vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm, dường như đã từng quen biết.
“Trời ạ, thật đúng là anh.”
Người phụ nữ trang điểm diêm dúa che miệng một cách khoa trương, con ngươi giãn to, không thể kìm nén được niềm vui sướng: “Lần trước họ bảo cậu đã đến Bắc Kinh mà tôi không tin, không ngờ cậu lại vì Hiểu Hàm mà chạy đến tận đây.”
Mục Châu nín thở.
Hiểu Hàm?
Anh chợt nhớ đến người này, bạn học hồi cấp 3 của anh, tên là Tôn Kiều, đồng thời là bạn thân của Lâm Hiểu Hàm. Khi đó hai người họ thân mật đến mức đi đâu cũng có đôi có cặp, chẳng qua người phụ nữ này đã từng lén lút tỏ tình với anh sau lưng bạn thân, đương nhiên bị anh từ chối cực kỳ khó coi.
Người đàn ông lộ vẻ không kiên nhẫn, chỉ cần nhắc tới Lâm Hiểu Hàm, anh sẽ không kìm nén được mà nhớ tới một vài đoạn kí ức buồn nôn đáng ghê tởm, giọng nói thoáng chốc bình tĩnh lại.
“Tôi còn có việc, có dịp thì trò chuyện sau.”
“Thế thì cậu để lại số điện thoại đi, lần sau tôi gọi Hiểu Hàm, chúng ta cùng nhau gặp mặt. Nếu cậu ấy biết cậu đến Bắc Kinh thì cậu ấy sẽ vui chết mất.”
Người phụ nữ không để bụng tới thái độ lạnh lùng của anh, thấy dáng vẻ tinh anh sự nghiệp có chút thành đạt của anh lúc này, trong đầu cô ta tràn ngập hình tượng hot boy học đường đẹp trai sáng sủa của anh hồi còn đi học. Cô ta chỉ lo lải nhải: “Mục Châu, thực ra sau khi các cậu chia tay, Hiểu Hàm vẫn rất đau buồn. Cậu ấy còn thường xuyên nhắc tới cậu với tôi, nói hồi trước cậu tốt với cậu ấy cỡ nào, có thể nói là chiều chuộng hết mức, còn vì cậu ấy mà từ bỏ cơ hội trở thành bộ đội đặc chủng, chịu bao nhiêu cực khổ. Cậu ấy rất hối hận vì hồi trước không trân trọng cậu…”
“… Rầm!”
Bỗng nhiên có tiếng đồ vật rơi xuống truyền tới từ trong góc.
Mục Châu nhận thấy sự khác thường, lồng ngực không khỏi siết chặt, bỏ lại người phụ nữ vẫn đang dông dài mà đi đến bên góc.
Quả nhiên.
Bánh donut và trà sữa rơi vương vãi khắp nơi.
Thỏ con chạy mất rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...