Ánh nắng buổi chiều như muốn đâm rách cửa kính xe hơi, vầng sáng mềm mại dần dần loang ra từng vòng từng vòng một, cả thế giới như đang tỏa sáng.
Hai người lên núi chào tạm biệt ông Chu trước. Ông cụ luyến tiếc họ nên dặn dò mấy lần khi nào rảnh rỗi thì về đây ăn cơm. Ny Na nói ngọt, ôm ông cụ làm nũng một trận, dỗ dành khiến ông cụ cười không ngậm miệng lại được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước khi rời đi, ông Chu cố ý kéo Mục Châu sang một bên dặn dò với vẻ mặt nghiêm túc.
Mười phút sau, Mục Châu lên xe, Ny Na đã ngồi chờ trên ghế lái phụ lập tức lại gần, tò mò hỏi: “Ông Chu tìm anh nói gì?”
Anh nhanh chóng khởi động xe, không chút để ý trả lời: “Chuyện công việc thôi.”
“À.”
Chuyện nghiêm túc thì Ny Na không hỏi nhiều, lấy một chiếc laptop từ trong ba lô đặt lên đùi, rảnh rỗi nên bắt đầu kiểm tra đại cương truyện mới mà mình viết mấy ngày hôm trước, càng xem càng không hài lòng, tiếng gõ bàn phím “lạch cạch” liên tục vang lên.
“Viết gì à?
“Ừ.”
Mục Châu liếc cô một cái, nhìn dáng vẻ nghiêm túc chuyên chú của cô, anh mím môi cười: “Hiếm khi thấy em im lặng như vậy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ngạo kiều hừ một tiếng: “Con người tôi xưa nay việc công ra việc công, việc tư ra việc tư. Cho dù anh quấy rầy tôi gõ chữ thì tôi cũng sẽ nhảy lên đánh nhau với anh.”
“Đánh nhau trên giường, cũng không phải là không được.”
“Ê!”
Anh ngẩng đầu sờ mái tóc của cô để trấn an, đổi đề tài một cách hết sức tự nhiên: “Nửa tháng kế tiếp anh sẽ rất bận rộn, có lẽ không thể ở bên cạnh em mỗi thời mỗi khắc. Em nhớ anh thì hãy gọi điện cho anh, dù là chân trời góc biển anh cũng sẽ đến gặp em.”
Những lời âu yếm vô tình chứ không phải cố ý nói ra, nghe còn rung động lòng người hơn.
Trong lòng Ny Na ấm áp, nhớ lại trước kia anh kể rằng bản thân hằng đêm say rượu, kìm lòng không đậu hơi đau lòng cho anh.
Mặc dù cô không rõ nội dung công việc của anh là gì nhưng cũng coi như lớn lên trong giới này, mưa dầm thấm đất cũng biết có một số bữa ăn xã giao không thể tránh khỏi, nhất là những doanh nhân mới đến như anh. Cho dù anh có mạng lưới quan hệ của ông Chu chống lưng thì những bữa tiệc xã giao phải uống rượu để lôi kéo quan hệ vẫn không thể thiếu
Xe chạy xuống núi, họ đi ngang qua một cửa hàng đồ ngọt, ánh mắt của Ny Na lập tức bị thu hút, suốt chặng đường cứ ngoái đầu nhìn nó thật lâu.
Xe chạy đến ngã tư thì bỗng quay đầu, cô nghi hoặc quay sang nhìn Mục Châu, anh cười nói: “Để anh vào cửa hàng nhìn xem có món nào em thích ăn không.”
Anh chú ý tới.
Ny Na mím môi mừng thầm, không muốn cho anh thấy mình rung động, chỉ kéo ống tay áo của anh trước khi anh xuống xe rồi nhanh chóng hôn lên má anh, sau đó ngồi ngay ngắn, giả vờ như đang xem máy tính.
Người đàn ông sờ lên chỗ được cô hôn, lúc xuống xe, cả trái tim anh đang điên cuồng nhảy nhót, đập đến mức hô hấp cũng trở nên rối loạn.
Mười lăm phút sau, Ny Na sung sướng ăn bánh mì bơ. Mục Châu chẳng những phải lái xe mà thỉnh thoảng còn phải giúp cô vén tóc dài ra sau tai. Nhìn nửa bên mặt trông hơi trẻ con của cô, dung nhan trong veo xinh đẹp, nhìn kiểu gì cũng không giống người trưởng thành, hơn nữa còn là một kẻ tàn nhẫn đập trời đập đất đập không khí.
Mục Châu thích sự tương phản này.
Cô sống rất chân thật, chân thật đến mức khiến anh hâm mộ.
…
Đi qua ngã tư đằng trước, cách đó không xa là đến cổng khu chung cư nhà cô.
“Anh tìm được chỗ ở chưa?” Ny Na ra vẻ lơ đễnh hỏi.
“Trước kia anh bận quá nên không có thời gian đi tìm, trong khoảng thời gian này tạm thời ở khách sạn, chờ xác định địa chỉ mới của công ty đã rồi tính sau.”
Cô suy nghĩ một lát rồi nhỏ giọng đề nghị: “Anh có muốn tạm thời ở nhà tôi không? Nhà tôi rộng lắm, rất nhiều phòng, đủ để cho anh vào ở.”
Nghe xong, Mục Châu không lên tiếng, bẻ vô lăng sang bên phải, xe nhanh chóng đỗ lại ven đường.
Anh im lặng nhìn đằng trước, bỗng nhiên cụp mi bật cười, nghiêng đầu nhìn cô: “Hành động của em gọi là dẫn sói vào nhà, rất nguy hiểm.”
Ny Na không cam lòng yếu thế nói: “Thế thì sao anh không nói là sói đói vào hang thỏ, kẻ tám lạng người nửa cận, chưa biết ai thắng ai thua đâu.”
“Em để anh suy nghĩ cái đã…”
“Suy nghĩ gì mà suy nghĩ! Bổn tiểu thư đã rủ lòng từ bi mà nhà ngươi còn không biết ơn, thế thì anh đi mà ở khách sạn, tôi không quan tâm tới anh nữa đâu.”
Trở mặt cứ như lật sách vậy, đây là phong cách hằng ngày của tiểu ma đầu.
Lời nói vừa đến bên miệng của người đàn ông đã bị cô chặn lại, cho nên anh không nhiều lời nữa, thành thật đưa cô về nhà.
…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...