Thủy triều

 
Sắc mặt anh ta cứng đờ, nhìn chằm chằm vào ánh mắt đã cụp mi của cô: “Điều tôi muốn nghe không phải là cái này.”
 
“Những gì anh muốn nghe, trước kia tôi chưa nói, sau này tôi sẽ không bao giờ nói.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tịnh Thù ổn định cảm xúc của mình, không kiêu ngạo không siểm nịnh đối diện với ánh mắt sâu thẳm sáng tỏ của anh ta.
 
Quả thực anh ta có đủ vốn liếng để khiến người khác mê đắm, ông trời cũng thật không công bằng, cho người đàn ông này tất cả hào quang, Tịnh Thù đã yêu anh ta suốt tám năm trời mà không thể đụng vào những vầng hào quang ấy.
 
Âm thầm thích ư?
 
Không.
 
Cô ấy chợt ý thức được một điều, có lẽ anh ta vẫn luôn biết rõ điều đó.
 
“Anh thông minh như vậy, sao cứ bắt tôi phải nói thẳng chuyện mà chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết? Hay là nghe tôi chính miệng nói ra những lời này sẽ khiến lòng hư vinh của anh được thỏa mãn?”
 
Đầu óc cô ấy đã tỉnh táo hơn nhiều, gian nan nói: “Nhưng đàn anh à, anh chưa bao giờ thiếu những thứ đó, lúc nào anh cũng có người yêu anh, yêu anh khăng khăng một mực.”
 
Người đàn ông im lặng nhìn cô, thật lâu mà không nói một lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
“Tôi muốn nghỉ ngơi, nếu không có chuyện gì thì mời đàn anh trở về.”
 
Diệp Tu Viễn nhìn cô ấy nghiêng người nằm vào trong chăn, hiển nhiên là không muốn đối mặt với mình nữa. Anh ta cũng không bắt buộc mà chỉ nói: “Em dưỡng bệnh đi, lần sau tôi…”
 
“Không cần lần sau, không có lần sau.”
 
Anh kéo khóe môi cứng đờ, dường như đang cười nhạo trái tim dễ dàng bị quấy rối kia, xoay người lập tức đi về phía cửa phòng. Song khi bàn tay anh ta đặt lên tay nắm cửa, cô gái vùi đầu trong chăn bỗng hỏi một câu.
 
“Anh yêu cô ấy không?”
 
Khớp xương trên bàn tay nắm chặt tay nắm cửa trắng bệch, thời gian cứ như ngưng đọng, mãi tới khi anh ta nói: “Tôi không cần tình yêu, tôi chỉ cần lợi ích.”
 
“Chúc anh thành công.”
 
Anh ta lạnh mặt rời đi.
 
Tịnh Thù vùi đầu trong chăn âm thầm rơi nước mắt, khóc đến mức trái tim đau nhói.
 

 
Người đàn ông không nhanh không chậm bước qua hành lang, cho đến khi không còn thấy bóng dáng.
 
“Ưm… Ưm ưm…”
 
Ny Na ra sức tránh thoát Mục Châu giữ chặt hai tay mình, cùng với Thư Hàng bịt miệng mình kịp thời.
 
Vừa rồi nếu không phải là hai người này ngăn cản thì với tính cách nóng như kem của mình, cô đã sớm xông vào phòng, trong đầu chỉ toàn suy nghĩ phải lôi gã đểu cáng ra vẻ đạo mạo kia ra ngoài đánh cho một trận thì mới hả dạ.
 
Cô bỗng nhớ tới lời nói của vị hôn thê kia: “Người đưa ra yêu cầu kết hôn không phải tôi, giữa chúng tôi không có tình yêu, anh ta sẽ không quan tâm tôi chơi như thế nào bên ngoài. Để công bằng, tôi cũng không thể nhúng tay vào người bên ngoài của anh ta.”
 
Đậu xanh rau má.
 
Thằng cờ hó này, rõ ràng là muốn lợi dụng tình cảm mà chị Tịnh Thù dành cho anh ta để khiến chị ấy trở thành tình nhân ngoài luồng của anh ta, không thì sao lại hối hả đến đây thăm bệnh?
 
Không có việc gì mà hiến ân cần, không phải ăn cắp cũng là ăn trộm.
 

Chị Tịnh Thù đáng thương chẳng những bị tra tấn trên thân thể mà tâm lý còn bị chà đạp, quả thực cực kỳ tàn ác.
 
“Hổ béo chết giẫm, sau này chúng ta không còn là bạn bè nữa!”
 
Ny Na bực bội tránh thoát bàn tay của anh ấy, trợn ngược mắt lên trừng anh ấy, cảm xúc hoàn toàn bùng nổ: “Chẳng phải cậu coi anh ta là mục tiêu phấn đấu sao? Cậu học tập anh ta cho nhiều vào nhé, học tập cái gì gọi là độc ác! Cái gì gọi là vô liêm sỉ!”
 
Hổ béo cũng không ngờ sự việc lại ra nông nỗi này. Mặc dù bình thường anh họ lạnh lùng ít lời nhưng ít ra vẫn còn chút tình cảm anh em với anh ấy, anh ấy cũng không rõ giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì, đành phải tùy chuyện mà khuyên nhủ.
 
“Dù sao đi nữa anh họ cũng là con trai trưởng của dòng họ, anh ấy gánh vác quá nhiều trách nhiệm trên lưng, chuyện tình cảm lại càng không thể làm theo ý mình. Thực ra anh ấy cũng không dễ dàng gì.”
 
“Đều là dối trá!”
 
Cô vẫn đang sinh bệnh, mới rống hai câu đầu óc đã đau đến mức muốn nổ tung. Mục Châu im lặng xuất hiện sau lưng cô, cô bất lực tựa vào người anh.
 
“Nếu biết rõ mình không thể cho chị ấy toàn bộ tình yêu thì còn chạy đến đây trêu chọc chị ấy làm gì? Đây mà là thích á? Đây là ích kỷ! Vọng tưởng dùng chút thiện cảm ít đến đáng thương của mình để đổi lấy toàn bộ tình yêu của chị ấy, đây là mà chuyện do con người làm được hả? Súc sinh cũng không bằng ấy chứ!”
 
Ny Na mắng xong thì thở hổn hển mấy tiếng. Thấy tình trạng của cô không tốt, Mục Châu sờ trán cô, không biết khi nào đã âm thầm tăng độ ấm.
 
“Được rồi, hôm nay chúng ta về nhà trước đã, để Tịnh Thù được yên tĩnh ở một mình.”
 
Cô xoay người trong lòng anh, thả lỏng cả người theo phản xạ: “Tôi muốn vào thăm chị ấy.”
 
“Bây giờ cô ấy không cần an ủi, chỉ cần được yên tĩnh một mình để suy nghĩ rõ ràng.”
 
Ny Na há miệng muốn nói gì đó, Mục Châu khẽ đe dọa: “Nếu em còn không nghe lời, anh sẽ dẫn em đi tiêm thuốc.”
 
“…”

 
Đây là tử huyệt của cô, cô không dám lỗ mãng.
 
“Tôi chóng mặt quá…
 
Cả người cô mệt mỏi, kìm lòng không đậu muốn làm nũng. Thấy cô cụp mi có vẻ đáng thương, Mục Châu cười ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Lại đây, chỗ ngồi dành riêng cho em đây.”
 
“Anh dẫn cô ấy đi trước, cậu về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.”
 
“OK.”
 
Hổ béo đần mặt nhìn hai người rời đi càng ngày càng xa, không khỏi buồn bực gãi đầu.
 
Không đúng.
 
Rõ ràng tối qua trong quán bar cậu ấy còn bảo Mục Châu không phải là bạn trai mà, thế bây giờ là thế nào?
 
Hầy.
 
Tình yêu quần què gì, toàn là lừa dối.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui