Trên đường đi đến bệnh viện, ánh nắng mặt trời ngoài cửa xe rất sáng ngời, mí mắt của Ny Na cứ dính vào nhau, gật gà gật gù buồn ngủ.
Sau khi uống thuốc, mặc dù cơn sốt đã giảm xuống rất nhiều, nhưng cảm giác buồn ngủ thường xuyên kích thích não bộ, lúc xuống xe trước mắt của cô bỗng nhiên tối sầm, suýt nữa ngất xỉu, Mục Châu nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô, cúi đầu nhìn cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em không sao chứ?”
Cô đỡ tay anh đứng dậy, chậm rãi lắc đầu, trán chảy ra từng giọt mồ hôi nho nhỏ, cả người như trời đất chao đảo.
Lúc nãy ở trong phòng còn khách sạn bây giờ lại ra ngoài trúng ít gió, dường như bệnh cảm lại tăng thêm.
“Vừa lúc mình đến bệnh viện, lát nữa dẫn em đi khám bệnh chích thuốc luôn một thể.”
“Tôi không chích thuốc đâu.” Cô lầu bầu kháng nghị.
Mục Châu nhìn chằm chằm vào vẻ mặt bướng bỉnh của cô một lát, khẽ trêu đùa: “Sợ đau à?”
“Ừm.” Cô cũng không phủ nhận.
Người đàn ông khom lưng, môi kề sát bên vành tai cô: “Sao lúc anh làm em em không sợ đau? To như thế mà cứ khăng khăng đòi ăn vào.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả vành tai lẫn cổ của Ny Na đều đỏ như gấc chín, xấu hổ trừng anh: “Anh tôn trọng người bệnh một chút được không.”
“Được rồi.”
Mục Châu cũng có chừng có mực, không tiếp tục trêu ghẹo cô nữa, dù sao anh vẫn đau lòng thân thể của cô, chậm rãi nắm tay cô đi về phía bệnh viện.
Trong lòng đã bắt đầu suy xét nên làm thế nào để dụ cô đi khám bệnh chữa trị.
…
“Ting.”
Thang máy đến tầng điều trị nội trú. Mục Châu bước ra thang máy trước, Ny Na ra sức nắm chặt hai cái ngón tay của anh, vẻ mặt ốm yếu được anh dắt ra ngoài.
Cuối hàng lang, cách thật xa đã nhìn thấy bóng dáng sợ hãi rụt rè nhưng lại cực kỳ dễ khiến người khác chú ý của hổ béo. Anh ấy cẩn thận ghé vào cửa phòng bệnh, nghe lén động tĩnh trong phòng thông qua khe cửa vẫn chưa khép kín.
“Hổ béo…”
Nghe thấy tiếng kêu, Thư Hàng ngoảnh đầu lại, thấy hai luồng đỏ ửng trên gò má của Ny Na, sắc mặt tái nhợt, bước đi lảo đảo như sắp ngã xuống, anh ấy vội kéo cô sang một bên.
“Cậu sao vậy? Sao trông dáng vẻ cậu thê thảm thế này?”
Giọng cô khàn khàn cứ như tiếng cưa gỗ: “Bị ốm.”
Hổ béo ngẩng đầu nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Mục Châu, thầm nghĩ tiểu ma đầu tối qua vẫn còn khỏe mạnh hoạt bát mà hôm nay cứ ỉu xìu như cà héo, xem ra đêm qua không được yên bình rồi đây.
Nhưng anh ấy nghĩ cả đêm mà vẫn không hiểu được “thịt thỏ ngâm giấm” mà người đàn ông nói có nghĩa là gì, chẳng lẽ là hai người này giấu mình ra ngoài ăn khuya?
“Cậu đừng cằn nhằn nữa.”
Sự kiên nhẫn của Ny Na có hạn, không thể chờ đến khi diễn biến tâm lý của anh ấy hoạt động xong: “Nói tớ nghe xem, tình hình bên trong sao rồi?”
“Anh họ đã đến đây được 20 phút nhưng chưa nói gì, cũng không làm gì cả, cứ thế ngồi yên.”
“Anh ta bị khùng hả?”
Cô khàn giọng mắng: “Ăn no rửng mỡ chạy đến đây thể hiện sự tồn tại, rốt cuộc anh ta định làm trò gì?”
Kể từ khi Mục Châu thuật lại lời nói của người phụ nữ kia, cô càng cảm thấy con người Diệp Tu Viễn cực kỳ hai mặt, chị Tịnh Thù quá đơn thuần, rất dễ bị trúng độc của thằng cha này.
“Suỵt!”
Hổ béo bịt miệng cô thật mạnh, tai thấp thoáng nghe thấy có người đang trò chuyện trong phòng bệnh.
…
Trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Gió lạnh ngoài trời thổi bay một góc rèm cửa, chiếc rèm lụa mỏng tung bay trong không trung.
Tịnh Thù hơi nhổm dậy, ngửa ra sau tựa lên gối đầu mà Diệp Tu Viễn dọn giúp mình. Cả người cô ấy vẫn còn suy yếu không có sức lực, hai mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi bên giường bệnh đang cúi đầu gọt táo giúp mình.
Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi trắng chỉn chu, khác với khí chất thiếu niên không thể che giấu trên người Mục Châu, anh ta sở hữu sự kiềm chế và thận trọng đặc trưng của một người đàn ông trưởng thành, gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng theo thói quen, bình thường cũng nói không nhiều.
Miếng táo đã được gọt đặt trong khay, anh ta rút một tấm khăn giấy nghiêm túc lau nước táo ngọt dính trên thân dao, không ngước mắt lên dù chỉ một lần.
“Tại sao không nói cho tôi biết?”
“Nói gì?”
“Chuyện em nằm viện.”
Tịnh Thù mím môi, âm sắc yếu ớt: “Cũng không phải là chuyện to tát gì.”
Động tác trên tay anh ta dừng lại, đặt dao gọt trái cây lên bàn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cô ấy, thái độ vẫn ngạo mạn tự phụ như trước: “Tịnh Thù, đêm sinh nhật hôm ấy, tôi đã thấy xe của Thư Hàng, cũng thấy em.”
Tim cô ấy đập như nổi trống, nhịp thở cũng tăng nhanh, đang định lên tiếng phủ nhận thì đã bị anh ta chặn họng trước một bước.
“Em không am hiểu nói dối, nhất là trước mặt tôi.”
Ánh mắt Tịnh Thù trầm xuống, mang theo sự buồn bã mơn man. Cô ấy cúi đầu cười khẽ: “Đàn anh, rốt cuộc anh đến đây để thăm bệnh, hay là muốn khiến bệnh tình của tôi trở nặng hơn?”
“Đương nhiên là thăm bệnh.”
Diệp Tu Viễn đứng thẳng lưng, từ trên cao cúi đầu nhìn cô. Loại người con cưng của trời như anh ta từ nhỏ đã quen với việc được mọi người vây quanh, thế nên anh ta đối xử với ai cũng như nhau, đủ lạnh lùng, cũng đủ tàn nhẫn.
Có lẽ Tịnh Thù được coi như sự tồn tại đặc biệt trong sinh mệnh của anh ta, có thể nhận được một chút mềm mại từ chỗ anh ta, nhưng cũng chỉ “một chút” mà thôi.
“Tôi đã đính hôn.” Anh ta gằn giọng nói.
Tịnh Thù cụp mi mắt, cắn môi: “Chúc mừng anh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...