Cửa quán bar không có ai, cô men theo con phố đi về phía trước vài mét, mơ hồ nghe thấy giọng nói của anh.
Anh đứng ở đầu hẻm nghe điện thoại, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc đang cháy, thỉnh thoảng cúi đầu rít vài hơi, chắc là đang nói chuyện công việc, nghe nhiều nói ít, trả lời ngắn gọn, đi thẳng vào vấn đề.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điếu thuốc đó nhanh chóng hút hết, điện thoại cũng đã gọi xong.
Dụi tắt đúng lúc Ny Na xuất hiện, Mục Châu dựa vào tường đen nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng động, mở mắt ra nhìn thấy cô, vô thức mỉm cười, mệt mỏi toàn thân như tan biến.
“Sao lại đi ra?”
“Anh làm xong rồi sao?”
Cô không trả lời câu hỏi, từ từ đi đến trước mặt anh: “Anh có chuyện quan trọng thì cứ đi làm xong việc của anh đi, không cần đi theo tôi.”
Mục Châu hiếm khi được nghe cô nói câu nào nhẹ nhàng, nghiêng đầu nghi ngờ một lúc, rồi hơi khom lưng, con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngơ ngác của cô: “Nếu như anh đoán không sai, em đang có chuyện tìm anh giúp đỡ.”
“...”
Người đàn ông này là thầy bói sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đoán chuẩn như vậy, khiến cho cô hoàn toàn bối rối.
“Không... Không có.”
“Nói đi, anh có thể giúp gì cho em.”
Ny Na nghĩ, dù sao thì cũng bị anh nhìn thấu rồi, dứt khoát tranh thủ thời cơ.
Vì vậy, cô ghé sát vào tay anh thì thầm vài câu, người đàn ông càng nghe càng khó tin, lông mày hơi nhíu lại, cuối cùng lại bật cười thành tiếng.
“Có gì buồn cười sao?”
Mục Châu đứng thẳng người, nhìn cô từ trên cao, cảm xúc phức tạp, thấp giọng xác nhận với cô: “Ý của em là... Muốn tôi đi quyến rũ người phụ nữ đó.”
“Không phải quyến rũ, chỉ là thăm dò.”
Anh nghe xong gật đầu, lại hỏi: “Nhỡ như cô ta mắc câu thì sao?”
Điều này Ny Na chưa từng nghĩ đến, thế mà anh lại vô cùng tự tin nói như vậy, ngược lại tỏ ra vài ủ rũ: “Điều đó chẳng phải rất đúng ý của anh sao, tên đàn ông tồi ở thị trấn nhỏ suốt ngày thả thính mấy em gái.”
“Ny Na.”
Anh bất lực xoa thái dương, cảm thấy vô lý đến nỗi buồn cười, nói một câu không rõ ràng: “Em thực sự hào phóng.”
Cô giống như nghe hiểu, lại giống như nghe không hiểu, cuối cùng chọn cách vờ như không hiểu.
“Vậy rốt cuộc anh có muốn giúp tôi không?”
“Giúp.”
Mục Châu đứng thẳng dậy, cởi áo khoác, tháo đồng hồ, cởi mắt kính, nhét hết tất cả những thứ tháo ra vào ngực cô.
Chất liệu áo sơ mi cotton màu trắng sữa cảm giác rất tốt, anh cởi khuy cổ tay, xắn nhẹ lên, để lộ cánh tay trắng săn chắc, khuy cổ áo cũng cởi ra, cả người thoạt nhìn trông vô cùng lười biếng, lưu manh nhưng không hề luộm thuộm.
“Một doanh nhân đạt tiêu chuẩn sẽ không bao giờ làm việc không công.”
Anh hôn lên mặt cô nhưng chỉ lướt qua rồi dừng lại, hơi thích thú nhìn vành tai đang đỏ lên nhanh chóng.
“Đã nhận đặt cọc, nhớ thanh toán phần còn lại cho anh.”
**
Đêm tuyết đầu đông lạnh thấu xương.
Ny Na đứng tại chỗ với đôi mắt trống rỗng, trong ngực đều là mùi hương trên người đàn ông.
Cô nhớ trước khi ra ngoài, bản thân ghét bỏ dấu hickey trên cổ anh quá chướng mắt, khăng khăng dùng kem che khuyết điểm che đi, kết quả lại bị người đàn ông trong tiến trình hóa sói ôm hôn trên bàn, cô không tránh đi, ngoan ngoãn đáp lại nụ hồn nồng cháy quyến rũ đó.
Nếu không phải cuối cùng do “bóng đèn” Thư Hàng chạy đến gõ cửa, anh cũng sẽ không thở hổn hển rút bàn tay đang thò vào trong quần áo của cô ra, dứt khoát dừng lại.
Ny Na ngẩng đầu nhìn bông tuyết nhỏ bay phất phới, trong lòng bức bối không rõ lý do.
Đồ của cô, cô lại chắp tay tặng cho người khác.
Có phải não cô bị hỏng rồi không?
Bây giờ hối hận còn kịp không?
**
Ny Na đứng ở bên ngoài mười phút, cô không biết mình vào quán bar như thế nào, quay về chỗ ngồi như thế nào, chỉ biết rằng vừa vào ngồi xuống hổ béo lập tức nhích lại gần, ánh mắt nhìn cô giống như nhìn quái vật.
“Làm gì vậy?”
Ny Na ném đồ trong tay xuống, nhân tiện đẩy khuôn mặt lớn của anh ấy ra.
“Tớ đùa thôi mà, cậu thật sự bảo anh Mục Châu làm sao?”
“Anh ấy làm sao?”
Thư Hàng càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, ngẫm lại có phải trực giác của mình có vấn đề không, nhỏ giọng hỏi: “Anh ấy không phải bạn trai của cậu sao?”
Tim Ny Na đập lỡ một nhịp : “Không phải.”
Hổ béo gãi gãi đầu, nghiễm nhiên không hiểu phương thức ở chung của nam nữ hiện đại, nói thẳng: “Tớ thật sự không hiểu các cậu, giả giống như thật, thật giống như giả.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...