Thủy triều

 
Dáng người anh ta rất cao, cơ thể thuộc loại gầy nhưng không phải dạng yếu đuối, anh ta mặc đồ tây màu đen trắng đầy nghiêm túc, cổ áo được may một cách tỉ mỉ.
 
Trên người anh tỏa ra khí chất lạnh nhạt, cao ngạo bẩm sinh, hiếm khi thấy anh nở nụ cười, cũng rất ít khi thấy anh trò chuyện, nếu có thì cũng là những câu nói lạnh lẽo.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhớ lại hồi cấp hai, Ny Na bé bỏng ngây thơ cũng đã từng bị thu hút bởi khuôn mặt đẹp trai ấy. Vì ngốc nghếch muốn kéo gần khoảng cách với đàn anh mà gặp anh ta không ít lần, cô cũng không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ rằng khi đó toàn thân cô cứng ngắc như bị đông lạnh. Kể từ đó trở về sau, cô không bao giờ có bất kỳ suy nghĩ không đáng có nào nữa.
 
Giờ nghĩ lại thì có vẻ như chị Tịnh Thù nhút nhát hướng nội của cô không biết rõ khuôn mặt thật của tên xấu xa này nhưng bản thân lại chết mê chết mệt khuôn mặt ấy.
 
  …
 
 “Nhìn gì mà như mất hồn vậy ?”
 
Một giọng nam sặc mùi giấm chua vang lên bên tai cô, môi áp vào vành tai cô, cắn mạnh một cái.

 
“... Đau.”
 
Ny Na khẽ kêu lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang giở tính trẻ con kia.
 
Mục Châu nghiêm mặt, trong lòng vẫn còn có chút ghen tuông.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thư Hàng không thèm để ý đến hai người nhàm chán kia, ánh mắt sáng lên: “Hai người đừng giỡn nữa, chúng ta đi thôi.”
 
Cô dừng lại nhìn kỹ một chút, Diệp Tu Viễn ngồi ở ghế phụ, người phụ nữ đi vòng qua ghế lái, cúi người thò đầu vào trong xe không biết họ nói chuyện gì mà cô ta nở nụ cười đẹp mê hồn, cả người như bừng sáng.
 
“Tiếp tục bám theo.”
 
Thư Hàng lẩm bẩm: “Còn nói tớ là kẻ rình mò bám đuôi, thì ra chúng ta cũng như nhau cả thôi, kẻ tám lạng người nửa cân.”
 
Ánh mắt Ny Na tối sầm.
 
Hổ béo sợ hãi nuốt nước bọt, tự giác ngậm miệng lại.
 
  …
 
Chiếc xe chạy điên cuồng trong đêm tuyết rơi, không bao lâu sau đã dừng lại dưới căn hộ của Diệp Tu Viễn.
 
Điều kỳ lạ là người phụ nữ đó không đi lên theo mà lại vẫy tay chào một cách tự nhiên, chiếc xe lại nổ máy, nhanh chóng biến mất dưới ánh đèn đường vàng mờ.
 

Họ theo sát cho đến khi chiếc xe đó dừng lại, người phụ nữ kia bước vào một quán bar nhỏ bên đường.
 
Quán bar này chủ yếu tổ chức các buổi biểu diễn của các ban nhạc, môi trường xung quanh rất tốt và không có những tạp âm hay tiếng ồn chói tai, các ca sĩ ở đây luôn hát những bài hát mang giai điệu nhẹ nhàng trên sân khấu và dễ chịu cùng với cây đàn guitar của họ. Nhìn chung bầu không khí ở đó rất thoải mái.
 
Ny Na cố tình chọn một góc khuất để có thể thuận tiện quan sát, người phụ nữ ngồi ở chiếc bàn gần sân khấu, ngoại trừ cô ta ra thì tất cả đều là những người nước ngoài tóc vàng mắt xanh. Cô ta có vẻ rất nổi tiếng trong quán, những người đàn ông cứ liên tục lần lượt chạy đến mời rượu.
 
Ny Na vắt óc suy nghĩ, cuối cùng quyết định để người đi thăm dò trước.
 
“Hổ béo.”
 
Thư Hàng nhìn khuôn mặt cười tươi như hoa của cô, nhất thời cảm thấy khó chịu, ngay cả nước trái cây cũng chẳng nuốt nổi.
 
“Làm… Làm gì cơ?”
 
“Thường thì những phụ nữ có tính cách hoang dã thích nhất là đàn ông kiểu ngốc nghếch như cậu, vậy nên cậu là người thích hợp nhất cho hành động lần này rồi.”
 
  “Tớ á?”
 

Anh ấy giống như vừa được nghe một câu chuyện cười, khóe miệng giật giật liên hồi: “Ngay cả việc xin Wechat một người phụ nữ mà tớ còn cảm thấy căng thẳng muốn chết đi được, cậu còn mong tớ làm người mở đường cho cậu á, đúng thật là ngây thơ.”
 
“Vậy nên làm sao bây giờ?”
 
Ny Na cụp mắt xuống, vẻ mặt đầy đau khổ và bất lực, cô nói: “Một cây làm chẳng nên non, chỉ dựa vào sức một người sao mà thành công được, cần phải hợp sức lại, giờ cậu không giúp tớ thì ai giúp được tớ đây?”
 
“Cậu tìm anh Mục Châu đi.”
 
Thư Hàng tốt bụng gợi ý: “Anh ấy là kiểu người mà phụ nữ chỉ cần nhìn thôi là đã thích rồi.”
 
Cô không phủ nhận điều đó, quả thực sức hút của anh với phụ nữ mạnh đến mức khó tin, những cô gái vây quanh anh khắp nơi. Lúc trước đó anh còn bị sinh viên đại học chặn lại ở siêu thị, chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta cảm thấy tức giận.
Nhưng sau khi quan sát xung quanh cô mới nhớ ra Mục Châu không theo cô vào đây.
Vì không được phép đậu xe ở cổng nên anh đã đi xung quanh khu đó để tìm chỗ đỗ xe.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui