Thủy triều

 
Mục Châu hơi khom người xuống, vòng cánh tay thon gầy ra phía trước người cô rồi dùng hai bàn tay nắm lấy bàn tay lạnh như băng của cô. Anh bọc tay cô trong lòng bàn tay mình rồi nhẹ nhàng xoa nắn, cho đến khi khêu lên một chút nhiệt độ. Ngọn lửa nhanh chóng lan khắp toàn thân, nhuộm đỏ cả vành tai.
 
Mục Châu cảm giác được hô hấp không đều của Ny Na. Anh áp môi lên vành tai cô, nóng bỏng kinh người: “Tôi chỉ thích thỏ con đỏ mặt thôi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“...”
 
Cô đỏ mặt như máu, vốn muốn đẩy anh ra nhưng lại tham lam hơi ấm.
 
Người đàn ông cúi đầu xoa xoa cái gáy nhỏ nhắn của cô rồi nói bằng giọng nhẹ bẫng: “Những lời mà Thư Hàng nói kia, tôi lại không đồng tình.”
 
“Hửm?”
 
“Ny Na mà tôi biết không hề lỗ mãng. Trông cô ấy chỉ hung dữ tí thôi. Thực ra cô ấy tốt bụng hơn bất cứ người nào khác. Thực sự là cô ấy rất dễ mềm lòng. Cô ấy thích trốn vào một chỗ rồi khóc một mình, đã thế...”
 
Cổ họng Mục Châu khô khốc, từng trận tê dại nổi lên khắp toàn thân. Anh đè giọng thật thấp nói: “Trên giường rất đáng yêu, cũng rất quyến rũ.”

 
Ny Na đỏ bừng mặt mũi, vành tai hoàn toàn tê dại, lồng ngực nóng hừng hực như bốc cháy.
 
Người con gái xoay người trong vòng tay anh, giữ khoảng cách dán sát nhau thân mật. Người đàn ông quay lưng về phía ánh sáng, đôi con ngươi đen láy lấp lánh sáng lên nơi sáng tối mập mờ. Vừa dịu dàng lại vừa có chút lãng mạn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ny Na ngây người nhìn anh, đột nhiên không biết phải nói gì.
 
Ánh mắt cô khẽ đảo qua cổ áo sơ mi của Mục Châu, không biết từ lúc nào đã mở ra bên. Cô kiễng chân lên, tốt bụng muốn cài cúc áo lại cho anh nhưng ngón tay vừa chạm vào khuy áo thì đã bị người ta giữ chặt. Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, bóng đen nặng nề áp xuống.
 
Một tia ấm nóng lướt qua bờ môi, nhẹ bẫng như lông vũ, hương vị bị kiềm chế đứt đoạn.
 
Người đàn ông ôm lấy eo cô rồi dùng sức áp sát vào tường. Lưng cô áp lên bàn tay anh.
 
Anh thở hổn hển, không nhịn được bèn hôn khẽ hai cái lên khóe môi cô rồi nở nụ cười bối rối: “Không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy em nhón chân là tôi đều muốn hôn em.”
 
Ny Na nắm chặt lấy áo anh, trong lòng thì rõ ràng là muốn đẩy ra nhưng miệng cô lại nói điều ngược lại.
 
“Chỉ lúc tôi nhón chân anh mới muốn thôi à?”
 
Mục Châu ngẩn người ra rồi mỉm cười.
 
“Em nói xem?”
 
Cô rũ mắt xuống, cảm thấy hơi ngượng ngùng: “Tôi không biết... Ưm...!”
 
Mục Châu ngậm hai cánh môi mềm mại như lụa vào trong miệng, đẩy thẳng cái lưỡi nóng bỏng vào, cạy mở hàm răng để môi lưỡi xoắn xuýt cắn chặt vào nhau rồi liếm láp cái lưỡi thấm đẫm mùi rượu, tươi non ướt át, càng ăn càng ghiền.
 
Không khí lạnh lẽo ẩm ướt dần dân sôi sục lên, hơi thở cũng trở nên nóng rực.
 

Đôi khi người đàn ông dịu dàng xoay chuyển, đôi khi lại dùng lực hôn sâu, lòng bàn tay anh nhấn lên gáy cô. Cô ngẩng đầu thì lại càng dán đến gần thân mật.
 
Không khí trong khoang ngực bị hút cạn, Ny Na không thở nổi, đáy mắt mờ mịt như phủ sương. Cô quay đầu muốn tránh người đàn ông nhưng anh lại không chịu buông ra. Anh thuận theo đường xương hàm nhỏ hẹp mà ngậm lấy dái tai của cô rồi nhẹ nhàng liếm láp một cách dâm đãng.
 
“Mục Châu…”
 
Ny Na hơi lảo đảo được anh đỡ lên ôm vào lòng.
 
“Tôi biết.”
 
Hơi thở của Mục Châu nóng rực. Anh kịch liệt thở dốc rồi cúi đầu xuống vùi vào cổ cô, cưỡng ép bản thân lấy lại sự tỉnh táo: “Tôi sẽ không lộn xộn đâu mà.”
 
Một lúc sau, Mục Châu chậm rãi ngẩng đầu lên. Đôi mắt Ny Na chùng xuống. Cô còn đắm chìm trong nụ hôn nóng bỏng và ướt át vừa rồi.
 
“Ùng ục. Ùng ục.”
 
Bụng lại kêu lên mấy tiếng, lần này thực sự là đói rồi.
 
Mục Châu nhìn chằm chằm đôi mắt mèo có thể câu hồn đoạt phách người ta kia, thấp giọng nói: “Đợi thêm mười phút nữa, nếu Thư Hàng không quay lại thì tôi dẫn em đi ăn gì đó.”
 
Cô sững sờ gật đầu, đầu lưỡi vẫn đang tiếp tục ngứa ngáy.

 
“… Cạch.”
 
Đột nhiên có một tiếng động lớn từ phía bên trái vọng đến.
 
Hai người nghe tiếng động nhìn xung quanh. Tấm ván gỗ chồng lên bức tường trước mặt rơi xuống, vừa hay lộ ra gần hết khuôn mặt của Thư Hàng. Anh ấy trốn sau tấm ván, trên mặt đầy vẻ bối rối, ngượng ngùng cười.
 
Ny Na: “…”
 
Mục Châu: “…”
 
“Cái đó, hai người xong việc rồi đúng không.”
 
Thư Hàng đã vô tình xem hết toàn cảnh, lúc này lưng đã tê rần, đầu ngón chân bấm vào đất, lắc lắc túi đồ lủng lẳng trong tay.
 
“Bánh, bánh bao nguội mất rồi, ăn luôn đi cho nóng.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui