“Hổ béo chết giẫm, cậu muốn giết người đấy à?”
Nghe thấy giọng nữ quen thuộc, Thư Hàng không thể tin được mà mở to hai mắt, con ngươi giãn rã tập trung lại thì nhìn thấy Ny Na còn đang kinh hồn bạt vía. Sắc mặt cô tái nhợt, động tác chớp mắt cũng chậm chạp lạ thường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tại sao cậu lại ở đây?”
Sau đó, anh ấy ngẩng đầu lên nhìn Mục Châu đang ở phía sau cô. Khí chất đàn ông mạnh mẽ giống như chiếc ô che chở của cô, cằm hơi hếch lên, lười biếng cười với anh ấy.
“Anh Mục Châu?”
Khoé miệng Thư Hàng giật giật.
Là giả đúng không? Ở cái nơi ma quỷ này cũng có thể đụng phải nữa?
“Làm sao hai người biết tớ ở chỗ này?”
“Thế nào, làm ra chuyện xấu rồi còn sợ người ta biết nữa à?”
Ny Na nhảy bổ lên làm động tác khoá họng chuẩn xác. Do chênh lệch chiều cao nên gần như nửa người cô treo trên người Thư Hàng, cử chỉ đại khái là hơi thân mật.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Con mèo lén lén lút lút này, cậu ở chỗ này làm cái gì thế hả? Mau thành khẩn khai báo đi!”
Thư Hàng bị bóp đến nỗi đỏ bừng cả cổ, trợn trắng mắt lên: “Đừng đừng, tớ không chịu được nữa rồi, tớ sắp chết toi rồi.”
Lông mày Mục Châu nhíu chặt lại. Mặc dù biết quan hệ giữa hai người bọn họ không phải là loại đó nhưng chẳng hiểu tại sao trong lòng vẫn khó chịu. Anh vươn tay tóm lấy eo Ny Na rồi dùng sức kéo cô ra khỏi người Thư Hàng.
“Anh làm cái gì vậy?”
“Nói chuyện cho tử tế, bớt động chân động tay đi.”
Ny Na bực bội vặn lại: “Không cần anh quan tâm!”
Sắc mặt anh u ám, giọng điệu cũng kiên định: “Tôi cứ muốn quan tâm đấy.”
“Anh…”
Thư Hàng đại nạn không chết yếu ớt giơ tay lên: “Hai vị, tôi có thể chen miệng nói một câu không?”
“Nói đi!” Hai người ngầm thoả thuận quay đầu lại rồi đồng thanh nói.
Thư Hàng thở dài thườn thượt rồi lấy chiếc kẹp tóc hình quả dưa hấu từ trong túi áo khoác ra, đặt nó trong lòng bàn tay rồi đưa cho Ny Na.
“Thực ra… Chỉ là tớ muốn trả cái này lại cho cô ấy thôi, không có ý gì khác cả.”
Mục Châu và Ny Na đưa mắt nhìn nhau. Cô suy nghĩ vài giây sau đó ngó đầu nhìn tấm biển hiệu sáng rực rỡ kia, không chắc chắn hỏi: “Cửa hàng hoa à?”
Thư Hàng gật đầu như giã tỏi.
*
Chuyện này phải nói đến một vài ngày trước.
Hôm đó là triển lãm hoạt hình quy mô lớn mỗi năm một lần ở thành phố Bắc Kinh, quy tụ những người hâm mộ phim hoạt hình từ khắp mọi miền đất nước, Thư Hàng từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng của truyện tranh Nhật Bản, là một tên “chết một mình với phim hoạt hình” chính cống.
Đêm đó cực kỳ đông người, anh ấy vất vả chen vào và vô tình xô ngã cô gái đang đứng phía sau mình.
Cô gái không la hét cũng chẳng kêu gào. Cô ấy mặc một chiếc váy Lolita màu hồng và xanh lam xen kẽ, cảnh giác ngẩng đầu lên nhìn anh ấy.
Cô ấy rụt rè e thẹn cắn môi, các bộ phận trên khuôn mặt thanh tú động lòng người, khóe mắt có một nốt ruồi nho nhỏ, là loại vẻ đẹp thuần khiết “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”.
Thư Hàng sững cả người, trái tim nảy lên rộn rã như bị điện giật, những âm thanh hỗn tạp bên tai cũng nhanh chóng biến mất.
“Thật là ngại quá! Tôi không cố ý đâu.” Thư Hàng hốt hoảng, cúi người muốn đỡ cô ấy dậy.
Cô gái do dự hai giây, ngập ngừng nắm lấy tay Thư Hàng rồi chậm rãi đứng dậy.
“Cái đó… Tôi…”
Thư Hàng rất hiếm khi giao lưu với các cô gái nên lời anh ấy nói ra cũng ngốc chết đi được.
“Không sao đâu ạ.”
Cô gái khẽ mỉm cười với anh ấy sau đó đưa tay xuống phủi phủi lớp bụi trên váy rồi xoay người chen vào trong đám người đông nghẹt.
Thư Hàng vẫn bất động, mơ hồ nhìn thấy thứ gì đó giống như tai nghe treo sau tai cô ấy, đến khi anh ấy cúi xuống tìm chìa khóa xe bị rơi thì vô tình phát hiện ra một chiếc kẹp tóc hình quả dưa hấu màu sắc bắt mắt.
Thư Hàng lập tức đuổi theo, chẳng dễ dàng gì mới đuổi được đến nơi, nhìn thấy bóng lưng duyên dáng, xinh đẹp của cô ấy nhưng còn chưa kịp bước tới thì điện thoại đã đổ chuông.
Là cuộc gọi đến của Mục Châu.
“Ny Na uống rượu say rồi, đang ở quán bar XX, cậu đến đón cô ấy đi.”
Thư Hàng chạy bước nhỏ đuổi đến chỗ cô gái, lơ đãng trả lời: “Anh Mục Châu, không phải là anh cũng đang ở đó hay sao, anh giúp em chăm sóc Ny Na một chút đi, bên đây em còn có chút việc bận nữa.”
Người đàn ông vừa ra khỏi quán bar, vốn dĩ đã tức giận rồi, nghe thấy lời từ chối thì lại càng điên tiết: “Cô ấy là bạn gái của cậu đó, còn có chuyện gì quan trọng hơn cô ấy nữa sao?”
Bên ngoài triển lãm người qua lại ùn ùn, và chẳng bao lâu sau, Thư Hàng đã mất dấu cô gái kia, mắt mở trừng trừng nhìn cô ấy biến mất giữa đám đông.
Gió tuyết tùy ý quất vào khuôn mặt đỏ bừng của anh ấy. Thư Hàng đứng yên ở đó, tự nhiên lại cảm thấy mất mát. Anh ấy thở một hơi thật dài: “Hầy, em nói thẳng với anh nhé, Ny Na căn bản không phải là bạn gái của em, cô ấy là người anh em tốt nhất của em đó.”
Đầu bên kia tạm dừng mấy giây: “Cậu có ý gì?”
“Không trâu bắt chó đi cày, chỉ đơn giản là em bị cô ấy “đày” mà thôi. Em là thằng công cụ chất lượng cao, dễ sử dụng số một.”
Mục Châu nghe đến mơ hồ, còn muốn tiếp tục hỏi chi tiết nhưng Thư Hàng ở đầu dây bên kia đột nhiên gào lên một tiếng, thuận miệng nói vài câu cho có rồi cúp máy luôn.
Thư Hàng lại khóa chặt bóng dáng của cô gái kia trong đám người đông đúc.
Sau đó, anh ấy đi theo chiếc xe tải nhỏ mà cô gái lái đến con phố này, kiên nhẫn dò dẫm theo dõi hành động của cô ấy.
Sau khi trời tối, cô ấy sẽ bán hoa ngoài phố quán bar cho đến khi tất cả các quán bar đóng cửa. Trước khi trời sáng, cô ấy bắt đầu làm bánh mì sandwich rồi sáng sớm thì chạy đến cổng trường để bán.
Thư Hàng đã vô số lần lảng vảng trước cửa hàng của cô ấy. Cái tính do dự thiếu quyết đoán khiến anh ấy từ đầu đến cuối vẫn không dám đi một bước này, cứ sợ cô ấy coi mình là đồ biến thái nên chỉ dám âm thầm đi theo, âm thầm bảo vệ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...