Thủy triều

 
Hôm đó là chủ nhật, là ngày Tịnh Thù xuất viện.
 
Mục Châu cùng Ny Na vội vàng đến bệnh viện, trong này chỉ có Chương Kiêu với Tịnh Thù, đồ cần dọn cũng không nhiều, đựng vừa trong một chiếc túi nhỏ. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chương Kiêu không mặc áo blouse mà mặc một chiếc áo sơ mi đen mỏng, bên ngoài khoác áo da màu nâu đậm. Anh ấy rất hợp với phong cách mạnh mẽ rắn rỏi, kiểu vô cùng nam tính.
 
Được anh ấy chăm sóc cần thận, sắc mặt của Tịnh Thù đã tốt hơn rất nhiều, thậm chí trông còn có sức sống hơn cả trước.
 
Cô ấy không quay về biệt thự mà mua một căn hộ trong một khu dân cư cao cấp. Tuy diện tích không quá lớn nhưng đủ cho một mình cô dưỡng bệnh, vẽ tranh.
 
Tịnh Thù giấu chuyện mình xuất viện với ông cụ Chu, cô ấy không muốn ông cụ đã lớn tuổi rồi mà còn phải mặt ủ mày chau vì cô ấy. Những năm qua cô ấy đã khiến ông cụ phải lo lắng quá nhiều rồi, giờ đã đến lúc cô ấy phải học được cách tự chịu trách nhiệm.
 
Ny Na đi dạo một vòng quanh căn hộ. Căn hộ này bây giờ chỉ cần xách túi vào là có thể ở được luôn, tất cả các trang thiết bị cần thiết đều đã được lắp đặt đầy đủ nhưng cô vẫn chưa an tâm lắm, cứ có cảm giác một mình Tịnh Thù ở đây sẽ gặp phải nguy hiểm.

 
Ny Na nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chạy đến hỏi Chương Kiêu đang thu dọn đồ đạc: “Đàn anh, ai tìm căn hộ này thế, có an toàn không vậy?”
 
“Vô cùng an toàn.”
 
Anh ấy xoay người nhìn Ny Na, mỉm cười: “Anh cũng mua một căn ở bên cạnh rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ny Na ngạc nhiên xong lập tức yên lặng giơ ngón tay cái.
 
Anh ấy suy nghĩ chu đáo như vậy làm người ta không khỏi thán phục.
 
Vận mệnh nam ba nhưng lại cầm được kịch bản nam hai, đến cuối cùng thể nào cũng trở mình phản kích.
 
*
 
Sau khi Mục Châu cùng Ny Na rời đi, ngôi nhà lập tức trở nên trống trải.
 
Tịnh Thù ngồi trên ghế sofa liếc mắt nhìn về phía phòng bếp, Chương Kiêu vào đó rất lâu rồi mà mãi không thấy bóng dáng đâu. Cô ấy cúi đầu tìm dép nhưng không tìm được, cuối cùng đi chân trần qua ló đầu nhìn vào trong bếp.
 
Người đàn ông đang ngồi trước bàn cắt dưa lưới, vai rộng eo thon, bắp thịt rắn chắc không quá lố, dáng người hình tam giác ngược hoàn mỹ.
 
“Đàn anh…”
 
Chương Kiêu quay đầu lại, thấy Tịnh Thù đứng trước cửa, đôi chân trần trắng như bạch ngọc trông vô cùng yếu đuối khiến người ta đau lòng.
 
Anh ấy bỏ đồ trong tay xuống, không nói lời nào đi ra khỏi phòng bếp, tìm một đôi dép lông nhung trong túi mua hàng ra rồi ngồi xổm xuống đặt dưới chân cô ấy.

 
“Em mới xuất viện, chú ý giữ ấm vào.”
 
Tịnh Thù khẽ cắn môi, muốn nói gì đó nhưng lại bị ánh mắt quá mức chân thành của anh ấy chặn lại, cuối cùng cũng không nói gì, ngoan ngoãn đi dép.
 
Tối nay Chương Kiêu làm món Ý, tuy trình độ nấu nướng rất bình thường nhưng Tịnh Thù lại ăn vô cùng ngon miệng.
 
Bolognese* đầy ắp, mùi vị rất đơn giản bình thường nhưng lại là món Tịnh Thù thích nhất hồi còn đi học, là món ăn đồng hành xuyên suốt thời học sinh của cô ấy.
 
*Bolognese: một loại nước sốt nấu kèm với thịt, ăn chung với mỳ Ý.
 
Cơm nước xong xuôi, cô ấy làm bộ muốn đi rửa bát nhưng Chương Kiêu đã ngăn lại.
 
“Để đó anh rửa cho, người bệnh sao có thể làm việc nặng được.”
 
Tịnh Thù không nói gì, yên lặng nhìn anh ấy. Lúc người đàn ông xoay người đi, cuối cùng cô ấy vẫn không nhịn được mà gọi anh lại.
 
“Đàn anh, em biết anh đối xử rất tốt với em nhưng hiện giờ em không thể đáp lại anh bất cứ điều gì. Em cũng không muốn lợi dụng anh, em sợ nếu cứ tiếp tục như vậy, em sẽ biến thành loại người mình chán ghét.”

 
Khoảng thời gian ở chung này, Tịnh Thù thừa nhận trái tim mình đang dao động, chắc chắn bản thân đã nảy ra sự ỷ lại vào Chương Kiêu nhưng cô ấy hiểu rõ đó không phải là tình yêu, thậm chí còn không được tính là rung động.
 
Nhưng nhiều năm như vậy, trong ánh mắt anh ấy vẫn còn ngọn lửa ấm áp đang rực cháy đó.
 
Anh ấy hiểu rõ sở thích của Tịnh Thù, vẫn luôn đối xử dịu dàng với cô ấy, còn đúng mực duy trì một khoảng cách an toàn mà cô có thể chấp nhận được.
 
Chương Kiêu quay lưng về phía cô ấy, im lặng hồi lâu mới dè dặt hỏi một câu: “Tịnh Thù, em có ghét anh không?”
 
Cô ấy thoáng sửng sốt rồi thành thật trả lời: “Không ghét.”
 
Vai anh ấy thả lỏng xuống, bàn tay đang nắm chặt cúng chậm rãi buông ra, như trút được gánh nặng.
 
“Từ hồi thiếu niên đến giờ, anh chưa từng hy vọng được em đáp lại bất cứ thứ gì. Một người bướng bỉnh như anh đã thích ai là sẽ thích cả đời nên em không cần phải bị mấy cái gọi là đạo đức kia trói buộc đâu. Em có thể yên tâm thoải mái nhận hết tất cả những thứ này.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận