"Thư Hàng đã đi xem phòng giúp anh rồi, là căn ở ngay bên cạnh, phong cách trang trí cũng gần giống với căn nhà của em bây giờ, em ở đó cũng thấy quen hơn."
"Vậy sao không ở luôn nhà em cho rồi, đúng là phung phí tiền bạc."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mục Châu nghe vậy nở nụ cười, sau khi dọn dẹp mọi thứ gọn gàng, anh ôm cô quay về phòng, cởi áo khoác, leo lên giường.
"Tiền không phải cứ tiết kiệm là có, cái cần tiêu thì vẫn phải tiêu. Em cứ an tâm ở đó, việc kiếm tiền cứ giao cho anh trai là được."
Ny Na bỗng có ảo giác bản thân bị bao nuôi, dù cô chẳng cần phải thế. Nhưng có vẻ như làm chim hoàng yến cũng không quá gò bó như những gì cô tưởng tượng mà ngược lại cô còn có cảm giác ấm áp khi được người ta quan tâm, bảo vệ.
Người đàn ông có trách nhiệm, bất cứ lúc nào cũng toát lên vẻ quyến rũ vô hình.
"Ngày mai em muốn tới bệnh viện thăm chị Tịnh Thù."
Trước khi vào giấc, cô mơ màng nói: "Lúc anh đi làm nhớ cho em đi ké đấy."
Mục Châu suy nghĩ sắp xếp công việc của ngày hôm sau một chút, sau đó cúi đầu khẽ cọ lên chóp mũi của cô.
"Ngủ đi, mai anh sẽ đi cùng em."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
…
Trong khoảng thời gian họ rời đi, bệnh tình của Tịnh Thù khi tốt khi xấu, bác sĩ đề nghị cô ấy nằm viện để tĩnh dưỡng, tạm thời không xuất viện.
Ngày đó, lúc Thư Hàng gọi điện thoại đến nói chuyện với cô có bảo, mấy lần anh ấy tới bệnh viện đều vô tình gặp Diệp Tu Viễn ở ngoài cửa phòng bệnh. Lần nào sắc mặt của anh ta cũng rất tệ, dường như chị Tịnh Thù không chịu gặp anh ta.
Lúc nghe được những lời ấy Ny Na cảm thấy rất sảng khoái, một cảm giác nhẹ nhõm khó giải thích nổi dâng lên trong lòng cô. Chị Tịnh Thù bình thường trông có vẻ yếu ớt, nhu nhược, ai ngờ lúc cứng rắn lại mạnh mẽ, dứt khoát như vậy. Đúng là biểu tượng điển hình của một nhân vật nữ chính sau khi bị hóa đen trong thực tế, đen đến mức không cho ngọn cỏ nào có cơ hội sống sót.
Kết quả là, trên đường đến bệnh viện trên đường, Ny Na vô cùng vui vẻ nói chuyện với Mục Châu về vấn đề này. Sau khi nghe xong, Mục Châu cũng không cảm thấy quá mới lạ.
"Tịnh Thù có suy nghĩ độc lập, quan điểm của cô ấy cũng rõ ràng, chuyện như vậy cô ấy có thể làm được."
Ny Na lòng dạ hẹp hòi nghe vậy, cô lập tức hậm hực nói: "Em thấy anh có vẻ kết chị Tịnh Thù lắm đấy, chắc là anh đang hối hận vì bản thân không thừa dịp vắng vẻ mà vào, leo lên cành cao, một bước lên mây lắm chứ gì?"
Người đàn ông bị giọng điệu lúc nói những lời ấy của cô chọc cười, anh giơ tay vò đầu Ny Na bảo: "Trong đầu em chỉ có mấy thứ vớ vẩn ấy thôi à?"
Nghe thế cô cũng cười theo, còn lè lưỡi bảo: "Bệnh nghề nghiệp ý mà, xin lỗi nhá."
Tiếu thuyết ngôn tình mà không có tí máu chó thì có khác nào có khoai tây nghiền mà không có giấm.
Thiếu thì không đủ độ chua, quá tay một chút lại khiến người ta không cảm nhận được mùi vị của thứ còn lại.
…
Bệnh viện tư nhân tương đối yên tĩnh, cả một hành lang dài cũng chẳng có mấy người lui tới.
Ny Na nhanh chóng dẫn Mục Châu đi xuyên qua hành lang, dừng trước cửa phòng bệnh của Tịnh Thù, vừa định mở cửa bước vào, cơ thể của cô bỗng khựng lại, cô nín thở lại.
"Sao thế em?"
"Suỵt."
Nếu như cô không nghe nhầm thì hình như có giọng nói giọng nói của ba người ở trong phòng bệnh.
Mang theo chút tò mò, Ny Na nhón chân nhìn qua ô cửa sổ nhỏ của phòng bệnh, đợi đến khi thấy rõ ba người trong phòng bệnh là ai, đôi con ngươi của cô mở lớn, kinh ngạc đến nỗi không ngậm nổi miệng lại.
Chị Tịnh Thù đang nằm ở trên giường bệnh, vẫn xanh xao, yếu ớt như ngày nào.
Diệp Tu Viễn với vẻ mặt tối tăm đang đứng ở bên cạnh cửa sổ, toàn thân tản ra một cỗ khí lạnh khiến người ta sợ hãi.
Đứng bên cạnh giường bệnh là một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, mặc một chiếc áo khoác trắng thánh thiện. Người này hơi nghiêng đầu nhưng Ny Na chỉ cần nhìn qua đường nét gò má tuấn tú của người ta là có thể nhận ra người ta là ai. Người đó là bạn của Diệp Tu Viễn, anh ấy tên là Chương Kiêu.
Lúc còn đi học, mối quan hệ giữa ba người này đã rất vi diệu.
Chuyện Chương Kiêu thích Tịnh Thù, ai ai cũng biết, Tịnh Thù lại phải lòng Diệp Tu Viễn, tương tư thành bệnh. Diệp Tu Viễn là một đóa hoa kiêu ngạo, lạnh lùng, xưa nay chỉ biết đến bản thân mình.
Ny Na từ từ xoay người lại, ngửa đầu nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Mục Châu.
"Bên trong có người à?"
Cô khẽ gật đầu, giơ tay ra hiệu: "Ba người liền."
Mục Châu ngạc nhiên ra mặt, Ny Na che mặt cười ngây ngô.
Người ta thường nói, trăm nghe không bằng một thấy.
Phiên bản thực tế của cuộc chiến tình ái khốc liệt đặc sắc hơn nhiều so với những gì tiểu thuyết miêu tả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...