Thuỷ Triều Dịu Dàng


“Không thể sắp xếp được.”
"Con thực sự không muốn đi phải không? Được rồi, ngày mai mẹ sẽ về nước!"
Cận Châu: "..."
Kiều Mộng thấy anh không nói gì, tưởng mình chiếm thế thượng phong, vừa định nhếch môi, lại nghe thấy đứa con trai hiền lành nói
"Mẹ trở về cũng được, con đã ba bốn năm nay đều không nghỉ ngơi, vừa hay cho bản thân nghỉ ngơi một thời gian, ra nước ngoài thăm quan."
Kiều Mộng: "..."
Không biết từ khi nào hai mẹ con có mối quan hệ đối đầu lẫn nhau.
Có điều những cuộc điện thoại như thế này, Cận Châu vẫn cảm thấy phiền nhiều hơn.
Anh thậm chí còn nghĩ rằng nếu không nhanh đến ngày anh cưới vợ, thì anh sẽ không bao giờ có được một ngày bình yên.
Nhưng đối tượng để kết hôn...
Ánh mắt anh từ từ di chuyển từ chiếc ghế sofa da màu caramen đến bốn bức tranh tường có kích thước khác nhau nhưng được sắp xếp hài hòa.
Cách đố một bức tường, An Chi Vũ ngồi trên đệm sàn, tựa lưng vào ghế sofa.
Kể từ khi Từ Hoài Chính rời đi đêm qua, tin nhắn gần như chưa bao giờ bị gián đoạn.
Một phút trước, Từ Hoài Chính còn gửi thêm hai tin nhắn.
[Chi Vũ, anh chưa bao giờ thích ai đến vậy, từ lần đầu tiên nhìn thấy em, em đã là người phụ nữ mà Từ Hoài Chính anh muốn ở bên cạnh cả cuộc đời này, ngoài em ra, không có người phụ nữ nào khác có thể lọt vào mắt của anh.]
[Nói ngược lại một chút, cho dù sau lưng anh có đi tìm phụ nữ, anh cũng sẽ không bao giờ tìm loại người như Tưởng Tâm.

Anh đã từng nói với em cô ta là loại phụ nữ như thế nào rồi mà.

Từ Hoài Chính anh dù có bụng đói ăn tạp cũng sẽ không bao giờ đụng vào loại người như cô ta]

An Chi Vũ đọc xong hai tin nhắn này, không khỏi bật cười.
Đêm qua, khi nằm trên giường, cô nghĩ đến rất nhiều hình ảnh mà trước đây cô chưa từng để ý tới.
Thực ra, cô đã gặp Tưởng Tâm nhiều hơn một lần.

Vấn đề là lần nào cô ta cũng ở cạnh Từ Hoài Chính.
Trước đây cô không nghĩ nhiều về việc này vì biết họ là đồng nghiệp cùng bộ phận, nhưng bây giờ nghĩ lại, trong bộ phận của họ cũng có vài người phụ nữ khác, vậy tại sao cô không thấy anh ta đi dạo cùng những người khác?


An Chi Vũ khóa màn hình lại rồi đặt lên bàn trà, cô ngồi ngây ngẩn một hồi
Sau khi nhận được tin nhắn của An Chi Vũ, Từ Hoài Chính trong vòng một giờ đã đến.
An Chi Vũ vẫn không cho anh ta vào.
Từ Hoài Chính quay đầu lại, vẻ mặt có chút bất an nhìn về phía đối diện: "Chi Vũ, chúng ta có thể vào nói chuyện được không?"
An Trí Vũ nắm lấy tay nắm cửa, cửa mới mở ra được một phần ba: “Nói luôn ở đây đi”
Mặc dù có chút bất đắc dĩ, nhưng Từ Hoài Chính cũng không còn cách nào khác, vẫn thấp giọng hỏi: "Cận tổng có nhà không?"
An Chi Vũ gật đầu.
Từ Hoài Chính giọng nói càng trầm xuống: "Chi Vĩ, đừng quấy rầy Cận tổng, cho anh vào nhà, được không?"
An Chi Vũ cười: “Anh sợ anh ấy như vậy sao?”
Hứa Hoài Chính: "..."
An Chi Vũ không nói chuyện vòng vo với anh: “Tôi mời anh đến vì tôi muốn anh giúp đỡ một chuyện.”
Từ “giúp” khiến Từ Hoài Chính hai mắt sáng lên: “Em nói đi, cần giúp gì thì cứ nói!”
“Là về chuyện đám cưới, chỉ cần gọi điện cho mẹ tôi, nói với bà rằng gần đây anh bận công việc, hôn lễ sẽ hoãn lại hai tháng.”
“Hai tháng?” Từ Hoài Chính có vẻ hơi giật mình: “Ý em là gì?”
An Chi Vũ không nói cho cô biết kế hoạch thực sự của mình: “Anh không muốn tôi tha thứ cho anh sao? Tôi cần thời gian để suy nghĩ.”
Sự vui mừng ngắn ngủi trong lòng qua đi, Từ Hoài Chính mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng lắm, hắn mỉm cười: “Vậy cũng không cần phải suy nghĩ tới hai tháng chứ”
Con người này thực sự không biết giới hạn của mình ở đâu.
An Chi Vũ ngắt lời hắn: “Vậy hai năm?”
Tuy rằng rất bất đắc dĩ, nhưng Hứa Hoài Chính cũng biết hắn lúc này không thể quá thúc ép cô, hắn suy nghĩ một hồi, mơ hồ trả lời: “Anh sẽ cố gắng hết sức.”
“Không phải là cố gắng hết sức,” An Zhiyu hiếm khi nói với giọng điệu hung hãn như vậy, “mà là bắt buộc phải làm được.”
Chưa đầy hai giờ sau khi Từ Hoài Chính rời đi, mẹ cô đã gọi điện.
"Chuyện gì vậy? Hoài Chính vừa gọi điện cho mẹ, nói thứ hai tuần sau công ty sẽ cử nó đi công tác, nó sẽ đi vắng hai tuần."

Bạn thấy đấy, khi một người đàn ông muốn nói dối, anh ta sẽ nghĩ ra những lý do mà khiến bạn không thể phát hiện được.
An Chi Vũ nói “Vâng”: “Con cũng mới biết hôm nay.”
"Con mới biết?" Phương Văn Mẫn không tin: "Nói thật cho mẹ biết, hai đứa cãi nhau sao?"
An Chi Vũ phủ nhận: “Không phải”, lý do của cô cũng khiến cho người khác khó mà nhận ra sự khác thường: “Mẹ có bao giờ nhìn thấy hai chúng con cãi nhau không?”
Điều này là sự thật.

Trong mắt Phương Văn Mẫn, con gái bà có tính tình ôn hòa, Từ Hoài Chính cũng điềm tĩnh và kiên định.
Về phần hai người cãi nhau, Phương Văn Mẫn thực sự không thể tưởng tượng được cảnh tượng đó.
Bà thở dài: "Nhưng tất cả người thân và bạn bè của con đều biết hai người sắp kết hôn.

Nếu nó hoãn lại vào thời điểm này, không biết người ta sẽ nói xấu gì sau lưng nữa!"
"Không sao đâu mẹ.

Thiệp mời còn chưa được gửi đi, tuy những người khác biết nhưng không biết ngày cụ thể."
"Nhưng..." Nhưng bà đã kể chuyện này với một số người hàng xóm mà bà có quan hệ tốt.
Nghe thấy mẹ do dự, muốn thuyết phục mẹ lần nữa, An Chi Vũ vội vàng nói: “Mẹ, sự nghiệp của anh ấy đang thăng tiến, đừng ảnh hưởng đến anh ấy!”
Sự nghiệp của một người đàn ông rất quan trọng, Phương Văn Mẫn cũng hiểu điều này: "Được rồi, đằng nhà trai đã nói như vậy, nếu chúng ta không muốn thì chúng ta lại trở thành người nhỏ mọn."
Sau khi cúp điện thoại, An Chi Vũ thở dài một hơi.
Vấn đề cấp thiết đã được giải quyết, tiếp theo, tất cả những gì cô phải làm là tìm cơ hội thích hợp để nói với mẹ về việc cô và Từ Hoài Chính đã chia tay.

Giờ làm việc của An Chi Vũ là từ 8 giờ sáng đến 6 giờ chiều.

Vào mùa hè thì không sao, mặt trời lặn muộn nhưng bây giờ đã là cuối thu, khi cô rời công ty thì trời đã tối hẳn.
Công ty không gần nơi cô ở và phải mất gần một giờ chỉ để đi tàu điện ngầm.
Khi về đến nhà thì đã quá bảy giờ rưỡi, nhưng ngay khi bước vào, cô lại nhận được một cuộc gọi khác nói rằng có vấn đề gì đó với hồ sơ mời thầu mà cô ấy lập.
An Chi Vũ làm việc trong một công ty thiết kế cảnh quan, bộ phận kinh doanh của cô chịu trách nhiệm chính về hồ sơ đấu thầu, khi không bận sẽ đảm nhận một số công việc riêng từ bên ngoài.
Cúp điện thoại xong, An Chi Vũ vội vàng đi ra ngoài.
Nhưng địa chỉ bên kia gửi cho cô không thể di chuyển bằng tàu điện ngầm để tới được
Vào thời điểm này, ngay cả taxi cũng khó có thể gọi được.
Thấy đã mười phút trôi qua mà không có tài xế nào nhận lệnh, An Chi Vũ vô cùng lo lắng.
Lúc đó, một chiếc SUV màu đen từ phía bắc chạy tới, An Chi Vũ đứng sang một bên, nhưng chiếc xe đã dừng lại trước mặt cô.
Cô đứng ở trên vỉa hè, khi kính cửa sổ mở ra, một khuôn mặt nửa tối nửa sáng lọt vào mắt cô.
Là Cận Châu

"Đang đợi xe sao?"
An Chi Vũ gật đầu, sau đó nhìn xuống màn hình điện thoại.
Vẫn không có tài xế nào đón.
Đáng lẽ phải ra vẻ quân tử, nhưng Cận Châu cũng không có cố ý xuống xe mở cửa cho cô mà chỉ nói: “Lên xe đi, tôi đưa cô đi.”
Dù chuyện rất cấp bách nhưng An Chi Vũ vẫn lắc đầu: “Không cần đâu, tôi đi taxi là được rồi.”
Như này thì thật sự là không thể không xuống xe rồi.
Cận Châu xuống xe, đi vòng ra phía sau xe đến bên cạnh cô: “Lúc này bắt taxi không dễ đâu.” Nói xong, anh mở cửa nói: “Lên xe đi.”
An Chi Vũ không thích làm phiền người khác, cũng không thích nợ ân tình, nhưng lại không thể vì mình mà trì hoãn tiến độ đấu thầu của người khác.
"Làm phiền anh rồi."
Sau khi lên xe, Cận Châu quay đầu lái xe đến địa chỉ mà cô nói.
Ánh mắt dừng lại ở phía trước , Cận Châu liếc cô một cái: "Không cần cảm thấy áp lực, tôi chỉ đi loanh quanh ở đây, cũng không tìm được quán nào muốn ăn, nên muốn đi xa một chút."
Nhưng dù có chạy xa thì anh cũng không cần thiết phải chạy thêm hai mươi km nữa chứ.
An Chi Vũ nới lỏng khóe môi đang mím chặt nói: "Nếu anh chưa ăn tói, vậy tối nay tôi mời anh một bữa"
"Mời tôi?" Bởi vì lời nói của cô, Cận Châu liếc nhìn cô lần thứ hai, anh vừa định nói chuyện, liền nghe thấy cô nói không được.
Người bên cạnh lẩm bẩm như đang nói với chính mình: "Không biết lát nữa mấy giờ mới có thể rời đi..."
Đây là lần đầu tiên Cẩm Châu nhìn thấy vẻ mặt sống động như vậy của cô, đột nhiên rất tò mò cô ra ngoài làm gì vào lúc này, nên có chút tò mò hỏi cô.
“Nơi mà cô vừa nói, có hơi xa đó” anh dừng lại “Đã muộn thế này rồi, có chuyện gì gấp à?”
An Chi Vũ gật đầu: “Tôi có chút việc gấp.”
Cô không nói rõ, Cận Châu cũng không hỏi thêm.
Đưa An Chi Vũ tới nơi, Cận Châu cũng xuống xe.
"Cảm ơn anh nhiều.

Tối mai nhé, Tối mai tôi sẽ đãi anh bữa tối."
Đó chỉ là một phần 'nhân tiện' của cuộc hành trình, vì bản lĩnh đàn ông, anh nên từ chối, nhưng anh không muốn từ bỏ cơ hội này.
“Tôi sao cũng được, tùy cô sắp xế.”
Vào lúc đó, An Zhiyu đột nhiên cảm thấy anh khá dễ gần, không xa vời và khó tiếp cận như Từ Hoài Chính đã nói trước đó.
Bận rộn làm việc hơn một tiếng đồng hồ, hai cô gái tiễn An Chi Vũ đến bên đường.
"Thật xin lỗi, trước đây tôi làm kinh doanh tiêu chuẩn, rất ít tiếp xúc với giá cả, không hiểu mà giả vờ hiểu, hại cô đi một chuyến vô ích rồi."
An Chi Vũ cười nói không sao: “Chỉ cần không ảnh hưởng đến việc mở thầu ngày mai là được”
"Như này, tiền xe hôm nay cô cứ chụp lại, sau đó gửi qua Wechat cho tôi, ngày mai tôi sẽ tới công ty thanh toán cho cô."
An Chi Vũ cười nói: “Không cần đâu, cũng không xa.”
Nói xong, An Chi Vũcúi đầu liếc nhìn điện thoại, nơi này thật ra có hơi xa, cô đã đặt dịch vụ gọi xe mười phút trước nhưng vẫn chưa có người bắt máy.
Cách đó không xa, một chiếc taxi đậu dưới bóng cây mở cửa sổ ra.

 “Cô đang mặc áo khoác đen à?”
 "Đúng vậy, áo khoác đen, quần jean xanh, đối diện chéo với anh một góc 75 độ."
Lời nói chính xác đến mức tài xế không khỏi nhìn xung quanh thêm vài lần nữa.

Anh ta là một người đàn ông nghiêm túc, nuôi sống gia đình bằng nghề lái taxi, không dám làm điều gì phi pháp: “Tôi nói cho anh biết, đây là xã hội pháp quyền, nên đừng có ác ý với cô gái nhỏ nhà người khác! "
“Tôi chỉ gọi taxi cho cô ấy thôi, đừng suy nghĩ nhiều.”
Tài xế chợt nhận ra: "Chẳng lẽ anh đang theo đuổi người ta sao?"
Đầu bên kia điện thoại có vẻ không kiên nhẫn, “Anh có thể lái xe tới rồi đó.”
Xe taxi đưa An Chi Vũ đến cổng khu dân cư, tài xế quay người đưa danh thiếp: “Sau này nếu cần taxi thì gọi cho tôi, tôi thường chạy quanh đây.”
An Chi Vũ bất ngờ nhưng thận trọng nhìn vào tấm danh thiếp trong tay tài xế.
Kỳ thật trừ trường hợp khẩn cấp, cô cũng không thường xuyên bắt taxi, nhưng An Chi Vũ vẫn đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn.”
Vừa xuống xe đi vào khu dân cư, điện thoại di động của An Chi Vũ rung lên.
Sau khi chia tay với Từ Hoài Chính, An Chi Vũ theo phản xạ sẽ cảm thấy yếu đuối mỗi khi Phương Văn mẫn gọi cho cô.
An Chi Vũ đè nén trái tim đang đập thình thịch, trả lời: “Mẹ——”
"Từ Hoài Chính đâu? Nó đi công tác về chưa?"
Mẹ cô thường gọi anh ta là "Hoài Chính".
An Tri Vũ nghe ra được manh mối: "Sao vậy me?"
Giọng nói của Phương Văn mẫn rõ ràng là lo lắng: "Mẹ hỏi con là nó đi công tác về chưa!"
An Chi Vũ không trả lời thẳng: “Con không biết, hai ngày nay anh ấy không gọi điện cho con.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng, An Chi Vũ cảm thấy có gì đó không đúng: "Mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Phương Văn mẫn nói không sao, “Mẹ chỉ hỏi thôi.”
Cuộc gọi vừa cúp máy.
Nỗi bất an trong lòng An Chi Vũ bắt đầu tụ lại từng chút một.
Cô vội vàng quay người đi về phía cửa, nhưng đi được vài bước thì đột ngột dừng lại.
Đến gặp mẹ vội vàng như vậy sẽ chỉ khiến bà thêm nghi ngờ.
Bóng người dưới ánh đèn đường do dự hồi lâu.
An Chi Vũ vừa lấy điện thoại di động ra, đang định gọi điện cho Từ Hoài Chính thì có cuộc gọi đến của Sở Phi Phi.
"Bảo bối, dì vừa hỏi tớ cậu với tên họ Từ kia dạo này thế nào rồi."
Không trực tiếp hỏi cô mà là hỏi từ Sở Phi Phi, có nghĩa là mẹ cô nhất định có chuyện gì không muốn nói cho cô biết.
"Thế cậu nói sao?" An Trí Vũ hỏi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận