18 -- hà --
Đoan Trúc chiều tối về đến nhà, thấy cửa được chốt từ bên ngoài, không minh bạch có chút không thích ứng.
Bất quá vài ngày, nàng cũng đã tập thành thói quen trong nhà có người chờ bản thân tan học về. . . Nói như thế nào nhỉ? Hẳn gọi là ấm áp? Gọi là ấm áp? Đoan Trúc ngoại trừ trong sách ra ở ngoài không thấy nhiều lắm, nhưng là biết hai từ kia dùng có chút không được đúng, cho nên. . . Cứ gọi là thói quen đi.
Bị tập thành thói quen.
Mở rộng cửa vào nhà, Đoan Trúc thấy trên bàn bày đặt mấy bộ chén đĩa, là mới, ven chén đĩa đang lóe sáng dịu dàng.
Nhà nàng đã thật lâu không có chén đĩa, bà ngoại lưu lại này, có cái bị không cẩn thận phá hư, có cái bị lạnh đột nhiên biến tạc phôi, có cái tại gió to từ trên bệ cửa rơi xuống đập hư, nói chung là một cái cũng không có, nàng bình thường ăn dùng một đôi bát men tráng, từ khi Lâm Sâm Bách tới, trong nhà đồ muối dưa cũng không có, cũng may Lâm Sâm Bách nấu cháo rất ngon, tỉnh mãi dưa muối tiễn.
Trong chén đĩa là thanh tiêu sao thịt ti mang theo nhè nhẹ nhiệt khí, còn có một phần bong bóng cá chưng nấm hương cải dầu. Đoan Trúc nhận thức không ra bong bóng cá, chỉ cho rằng đó là da lợn, buông túi sách xuống thì thấy trên ghế bành là tờ giấy dùng nửa khối tảng đá đè nặng:
Buổi tối tôi có công tác xã giao, ngươi ăn trước, không cần lưu cơm nước cho tôi, lưu một cửa là được. Đồ ăn ở trên bàn, cháo ở trong nồi. Lâm Sâm Bách.
Chữ viết trên giấy cong vẹo, cũng không phải trong suy nghĩ của Đoan Trúc người trưởng thành chữ viết tất phải phi long phượng vũ (rồng bay phượng múa).
Nàng cau mày gấp lại tờ giấy, ngực có chút thay Lâm Sâm Bách lo lắng.
Chữ viết khéo tay như vậy, có thể tìm được công tác tốt sao?
Bà ngoại thường nói chữ cũng như người, mà Lâm Sâm Bách lại không phải người cong vẹo.
Đoan Trúc không biết trong một tiếng ngay lúc nàng nhìn thấy tờ giấy này, Lâm Sâm Bách nửa giãy dụa, nửa thói quen khi say ngã vào trong lòng mama-san đứng đầu bảng Sư gia hội quán tên Mễ Bảo, coi như là làm hết những chuyện "Cong vẹo".
Bát chén đều là hàng mới tinb, nồi đặt ở một bên cũng là mới, Đoan Trúc múc một chén cháo, ngồi ở trên ghế đẩu một ngụm chậm rãi ăn. Cháo hoa rất kỳ quái, rõ ràng nửa điểm thịt bọt cũng nhìn không thấy, đã có nồng đậm mùi thịt, không cần ăn với đồ ăn cũng rất đẹp vị.
Búp bê mười bốn tuổi, đúng ra phải có vóc dáng, câu cửa miệng của người đời đó là đám nhóc choai choai, ăn cùng lão tử. Đãng thanh lưỡng phân thái bán oa chúc (cháo) khả năng đối Lâm Sâm Bách mà nói là việc khó, nhưng đối Đoan Trúc mà nói không cần tốn nhiều sức, nếu Lâm Sâm Bách nói không cần để lại cơm nước, nàng từng nghe không nên để lại đồ ăn thừa, thứ nhất sợ hỏng, thứ hai sợ xảy ra trên bàn tịnh lạc hôi, cùng hoang ăn ngon gì đó.
Rửa bát đĩa xong, Đoan Trúc mở sách giáo khoa sách ôn luyện bắt đầu nghiệp sáng tác. Về phần Ngữ văn, tam hạ lưỡng hạ thì viết xong, về phần số học, chỉ cần tính toán theo công thức vẽ phác thảo biểu đồ, không cần nửa tiếng đồng hồ cũng công thành, về phần vật lý, công thức bày ra, dùng đúng là xong. . .
Chỉ có tiếng Anh là khiến Đoan Trúc khó gặm.
Giáo viên nói đến một đoạn văn ngoại quốc rất dài, yêu cầu xem lý giải, trục cú phiên dịch, quy nạp đại ý, thế nhưng có một từ trung tâm, giáo viên không dạy qua, nàng không học quá, bình thường cũng không thấy qua, hết lần này tới lần khác danh từ chính kia, không giống động từ có thể tìm một từ cận nghĩa thay thế, Đoan Trúc không còn cách nào khác. Giáo viên nói, đoạn văn này tương đối khó, không hề gặp từ đơn có thể tra từ điển, cũng muốn học sinh hỏi phụ huynh giám sát hoàn thành. Đoan Trúc không có từ điển, càng không có người nhà, bình thường những chuyện cần có chữ ký phụ huynh nàng luôn kính nhờ bác Lý hoặc Tiểu Vương thúc thúc, nhưng bác Lý không biết tiếng Anh, tiểu Vương thúc thúc chỉ biết tiếng Nga, không có từ điển tiếng Anh để đưa cho nàng. Vì vậy nàng chỉ có thể vò đầu, cuối cùng thực sự không được, chỉ còn cách để lại những chỗ cần phiên dịch kia, chờ ngày mai đến trường thì hỏi bạn học.
Buổi tối mười giờ, sau khi nàng hoàn thành tác nghiệp thì, cửa phòng bật mở, chỉ nghe ngoài cửa có người hỏi: "Làm phiền hỏi thăm một chút, đây là nhà Hoa Đoan Trúc sao?" Đoan Trúc nhanh chạy đi mở cửa, vừa nhìn, là Lâm Sâm Bách, hai bên trái phải còn có một nữ tử xinh đẹp mỹ lệ dụ dỗ.
"Hoa tiểu thư đúng không? Lâm Sâm Bách uống có chút nhiều, nửa đêm có khả năng phải lăn qua lăn lại, em có khả năng chiếu cố không? Nếu như không được, đem cô ấy mang qua chỗ chị đi." Mễ Bảo đứng ở ngoài cửa, trên vai là Lâm Sâm Bách đang mơ mơ màng màng, ngực mười vạn lần một mong muốn Đoan Trúc nói nàng chiếu cố không được, bản thân cũng có thể theo ý tứ Lâm Sâm Bách, đem nàng mang về nhà.
Mà Đoan Trúc cho đến bây giờ là người chuyện tới trước cửa sẽ không chặn, trong bụng điền hạng mục Lâm Sâm Bách là người cung cấp cơm nước, miệng cùng tâm đều tốt, nàng đâu thể đem ân nhân chuyển giao vào tay người khác, "Không sao, em chiếu cố được, cảm tạ chị đã đưa Lâm tiểu thư về." Nói, nàng vòng tay qua bên người Lâm Sâm Bách, đem nàng dựng thẳng lên, cùng Mễ Bảo lay động tam hoảng địa đem Lâm Sâm Bách đặt trên giường, rồi nhiệt tình đóng cửa tiễn khách, cầm bút lên qua loa viết xong vài cái còn lại, thu về sách bài tập rồi đi bật bếp nấu nước.
Kỳ thực Lâm Sâm Bách cũng không phải như Mễ Bảo nói say rượu sau đó thích lăn qua lăn lại, điểm ấy Mễ Bảo đương nhiên cũng biết rõ ràng. Mỗi khi có yến hội Lâm Sâm Bách uống nhiều, thường thường sẽ gọi điện thoại cho nàng, khi đỡ rượu khi tài xế khi người hầu, nàng tuy rằng thỉnh thoảng cũng sẽ có "Uống nhiều chỉ biết ngủ ngủ ngủ, lão nương thừa dịp em ngủ đem em bán đi em cũng không biết" "Lão nương hội quán thai cũng không ngồi, ngược lại bào ngươi người này miễn phí ra sân khấu " "Hảo cho một Lâm Sâm Bách, lão nương là mama-san, cũng không phải là tiểu thư (gái gọi), tùy ý em như vậy dính vào gọi đi, đi chết đi" mọi việc như thế oán giận, nhưng trong ngực chính là thoả mãn Lâm Sâm Bách đối với bản thân ỷ lại, giống như hôm nay, chỉ có nàng mới là người Lâm Sâm Bách tối tin cậy. Ngày hôm nay, Tịch Chi Mộc nói cho nàng Lâm Sâm Bách tới, nhượng nàng hỗ trợ Hoắc Khởi Tiêu và Sư Diệp Thường ác ý khơi mào rượu đấu, nàng liền buông tha hội quán một năm nhất ngộ đầy trời điệu tiễn thật là tốt, đến thiên thính tuyển dụng đi. Trong phòng Lâm Sâm Bách đã say không biết năm nay là năm nào, nàng liền theo thường lệ lôi nàng đến phòng khách thay nàng "Tỉnh rượu", không nghĩ rượu "Tỉnh" đến phân nửa thì, Lâm Sâm Bách lại nói phải đi về giúp Đoan Trúc làm bài tập, không có biện pháp, nàng không thể làm gì khác hơn là đem Lâm Sâm Bách say khướt quần áo nón lá chỉnh tề, đưa trở về nhà.
"Đoan Trúc. . ."
Đoan Trúc nghe giọng Lâm Sâm Bách ách trứ nửa chết nửa sống gọi bản thân, vội vàng chạy đến bên giường xem nàng muốn làm gì.
Lâm Sâm Bách say cũng không quá sâu, cúi đầu nửa dính gối đầu, khéo tay xoa mũi, khéo tay đi thu chăn, "Bài tập Đoan Trúc làm xong chưa?"
Đoan Trúc là đứa trẻ ngoan, sẽ không nói dối, nghe nàng hỏi, thì nói cho nàng, "Chỉ còn một từ đơn tiếng Anh không biết nghĩa, những cái khác đều viết xong rồi."
"Đưa tới tôi xem. " Lâm Sâm Bách nửa khép suy nghĩ, nhìn màn giường đính sao kim, vừa định đi nôn, nháy mắt, lại cũng không thấy. Vì vậy ủ rũ ngồi xuống, tiếp nhận một bài văn tiếng Anh Đoan Trúc đưa qua, híp mắt nhìn vào một từ đơn Đoan Trúc chỉ vào, Notebook.
PC, "Bút ký bản máy vi tính ý tứ."
Đoan Trúc triệt để hiểu ra phát sinh một tiếng tán thán, nắm bút lên, nhanh chóng đi điền vào sách bài tập? ? , bên điền bên nói: "Lâm tiểu thư khi còn bé công khóa nhất định tốt, không chỉ có thể làm giáo viên vật lý, khẳng định còn có thể làm giáo viên tiếng Anh."
Trong hẻm nhỏ rất yên tĩnh, vừa vào đêm, chó cũng không kêu.
Trong ngọn đèn hôn ám, cư nhiên có thể thấy bóng trăng chậm rãi chiếu qua bệ cửa sổ.
Lâm Sâm Bách hai tay hoàn tất ngồi ở trên ván giường, nhìn dáng dấp Đoan Trúc ngồi xổm bên giường múa bút thành văn, say rượu trong óc, đột nhiên nghĩ nếu như cả đời đều như vậy cũng tốt -- chí ít rất an tĩnh, không cần đi ứng phó đủ loại người, không cần phải lo lắng ngày mai mặc cái gì mới không mất mặt, không cần đem một cái giá phù hợp với thân phận. . .
"Đoan Trúc sau này muốn làm gì?" Nàng đem cằm đặt trên đầu gối, ánh mắt dại ra nhìn toàn bộ chấn song gỗ.
Đoan Trúc thu thập túi sách, đi tới lô biên nhìn vào trong nồi thủy, "Em muốn làm giáo viên."
"Giáo viên cũng tốt, đãi ngộ cao, có nghỉ đông và nghỉ hè, trường học trả cho ký túc xá, hỗ trợ mua phòng ở." Cả người đều có hơi tiền, nghĩ cũng tự nhiên là tiền.
"Em chỉ là muốn, làm giáo viên thì có thể hỗ trợ cho rất nhiều người giống như em." Đoan Trúc nói xong mạn bất kinh tâm, dùng tẩy sạch đại chước từ sôi trào sao oa trung biều nhất chước thủy, ngược lại đổ vào trong bát tráng men, lại cầm lấy một cái bát, đem nước đổ qua lại hai chén, "Chị khát nước rồi? Môi tái nhợt, nước vừa mới đun hơi nóng, chờ một chút là có thể uống."
Lâm Sâm Bách liếm liếm khóe môi, vốn chưa phát giác ra khát, bị người nhắc tới liền phát hiện yết hầu bản thân đã sắp bốc hỏa, hai mắt chăm chú vào Đoan Trúc ngược lại không động đậy tay, cổ họng liên tiếp phập phồng.
Sư Diệp Thường cùng Hoắc Khởi Tiêu đối đầu trên bàn rượu, vừa thấy nhau tất sẽ hợp lại, từ trước đến nay bất hợp lại độc dạng, thường thường là một vòng hồng rượu, một vòng dương rượu, tái một vòng rượu cốc-tai đặc biệt, bất hợp lại đắc thiên hôn địa ám quyết không bỏ qua. Thiên nàng lưỡng nghĩ độc Nhạc Nhạc không có ý nghĩa, không nên lôi kéo toàn bộ trác ngoạn xa luân chiến, cứ thế Văn Cựu Nhan thường xuyên chịu không nổi mà dẫn con đi xa, lưu lại một đôi người càng thêm uống đến không kiêng nể gì cả, uống đến nửa đêm cũng được, uống suốt một đêm cũng được. Hoắc Khởi Tiêu gọi Sư Diệp Thường là Sư lỗi thời cũng bởi vì Sư Diệp Thường thích uống một ít rượu cổ lâu năm, mà Sư Diệp Thường gọi Hoắc Khởi Tiêu là Hoắc tổng gian là bởi vì Hoắc Khởi Tiêu xét về rượu thì thường dùng mánh lưu manh.
Sau khi Lâm Sâm Bách tự thành niên thì tiệc rượu không ngừng, rượu lực tất nhiên là không kém, nhưng công lực của nàng đặt ở chỗ Sư Hoắc căn bản thiếu khán, vòng thứ nhất hồng rượu nàng miễn cưỡng có khả năng ứng phó, đợt thứ hai dương rượu đánh đến phân nửa thì nàng chịu không được nữa, vội vã gọi Mễ Bảo lên làm rượu thuẫn, đến vòng thứ ba rượu cốc-tai thì, nàng đã tới mức có thể đem hồng rượu nôn ra chín tầng. Tịch gian hồng rượu rượu lực cấp trên, khó khăn lắm mới bị vận động kịch liệt cùng bánh kem trấn áp xuống dưới, lúc này rượu dương cũng một chút tràn tới, nàng nhất thời nghĩ thiên toàn địa chuyển.
"Lâm tiểu thư, nước đây." Đoan Trúc cầm chén đưa đến trước mặt nàng, đã thấy nàng nguyên bản ngồi, thân thể từ từ rời giường theo hướng ngược lại đi, "Lâm tiểu thư? ! Chị sao vậy? Lâm tiểu thư!" Đoan Trúc nhanh chóng buông bát, cố sức lay hai vai Lâm Sâm Bách.
Lâm Sâm Bách uống chưa bao giờ nôn, nhưng lúc này bị người dùng sức như kéo hàng rào song sắt lập tức loạng choạng, một thời vựng huyễn đắc khó có thể tự mình, "Tôi chỉ là say rượu đầu choáng váng mà thôi. . . Em đừng lay."
Kinh giác Lâm Sâm Bách không chết, Đoan Trúc sợ đến nước mắt sắp chảy ra cũng thu trở lại, nàng nhớ tới năm ngoái tiểu Vương thúc thúc kết hôn thì đem nàng thỉnh đi làm hoa đồng, ăn thì bởi vì khát nước, uống nhiều mấy chén rượu nho đỏ, sau đó về nhà bản thân cũng hôn đắc trạm không đượ, một chút minh bạch kỳ thực Lâm Sâm Bách chỉ là so với bản thân lúc đó say hơn một chút, cũng không bởi vì ... Vậy mà sẽ chết, ngực tùng một hơi thở, liền bản thủ bản cước mà đem thủ hoàn đến con ma men cổ sau đó, đem nàng bán lâu nửa đến giường bên kia gối đầu đi ngủ.
"Lâm tiểu thư, chị mới vừa ngã có đúng không? Thế nào mà trên cổ toàn là vết thương." Đoan Trúc tỉ mỉ quan sát từ cổ áo sơmi Lâm Sâm Bách lộ ra loang lổ hồng ngân, muốn biết vết sưng đỏ thoạt nhìn rất nghiêm trọng này có phải sẽ rách da chảy máu, bản thân cũng muốn đi tìm bác Lý xin chút thuốc bôi cho nàng.
Rượu Dương không giống rượu đỏ như vậy miên nhu, vừa ngẩng đầu lên thì như con mãnh thú và dòng nước lũ, lúc này Lâm Sâm Bách, giống như đi vào cõi thần tiên đến đệ tam bình hành vũ trụ, đâu quản được Đoan Trúc đến tột cùng sẽ đối với bản thân làm cái gì.
19 --, --
Đêm trước trong bụng có bị Mễ Bảo ngạnh quán nhập cao nùng bánh kem ăn mồi, ngày thứ hai tỉnh lại thì, Lâm Sâm Bách cũng không nghĩ rất khó chịu. Giơ lên cổ tay nhìn biểu, đã là buổi trưa mười hai chút. Thân thể hơi chút khẽ động, lỗi thời du giường gỗ thì xèo xèo nha nha mãnh hưởng.
Đoan Trúc mau trở lại . . . Cơm còn không có tin tức. . .
Lâm Sâm Bách xoa cái trán xuống giường, hai chân nhất thải tiến giày chơi bóng thì phát hiện không thích hợp.
Thế nào sạch sẽ?
Nàng nhớ kỹ ngày hôm qua Mễ Bảo thay nàng hoán khởi chính là bản thân đi hội quán thì kia áo liền quần, vốn là tạng hề hề giày chơi bóng thải quá tạng hề hề ngõ nhỏ, không có khả năng sạch sẽ được, kia. . . Chẳng lẽ là Đoan Trúc thay nàng đem hài lau?
Được rồi được rồi, mặc kệ nhiều như vậy, đầu tiên đem vị cồn trong miệng xoát sạch sẽ mới là như một vương đạo.
Nàng cấp tốc đi tới cạnh cửa, sao khởi Đoan Trúc gia nước khoáng cái chai tiễn thành cái chén hòa tự bị nha cụ, tới cửa hạng gian vòi nước tiền rửa mặt, đánh răng đến phân nửa, nhìn trong ngõ nhỏ không có người đi đường, nàng liền len lén tiến đến trước gương cạnh cửa nhà bác Lý -- Lâm Sâm Bách mỗi ngày tỉnh ngủ đô hội tại bản thân trên mặt thiêu thứ, đừng xem nàng suốt ngày cũng không hoá trang cũng không chú trọng quần áo, mà quy mao tập quán một điểm không thể ít hơn so với các thiếu nữ khác. Tóc là khẳng định muốn xem, tóc trường, tránh không được ngủ củng một khối ngủ tháp một khối, ngày hôm nay hoàn hảo, gối đầu nhà Đoan Trúc cứng như tượng đá, tóc không cơ hội tạo phản. Kiểm nói. . . Được, thông qua đi, ngoại trừ có điểm tái nhợt, những cái khác đều hoàn hảo. Lâm Sâm Bách nhìn xuống, cằm, không có mụn sinh trưởng, ngạc hạ cũng hoàn thành, không lỏng. . .
Cái cổ. . . Cái cổ.
Đây là gì? !
Này rốt cuộc là gì!
Này tử lam (salonpad?) tử lam từng mảnh từng mảnh rốt cuộc là gì! ! !
Bác Lý vừa lúc xuất môn rửa cải trắng, thấy Lâm Sâm Bách đối diện cái gương nhà mình trừng mắt, hảo tâm trên mặt đất hỏi tới: "Lâm tiểu thư, Trúc nhi tối hôm qua sang nhà chúng ta nói ngươi bị thương, hiện tại có sao không?"
"Ân?" Lâm Sâm Bách rời giường khí vốn có thì trọng, đầu choáng váng não trướng địa nghe hai bên trái phải có một thanh âm, tâm tình càng bất hảo, vùng xung quanh lông mày căng lại, hốc mắt vừa thu lại, hung thần ác sát địa trành từ trước đến nay nhân, nhất thời hù đắc hảo tâm không hảo báo bác Lý đi thẳng về phía sau, "Ta lúc nào ngã sấp xuống quá?" Nghĩ nàng, Lâm Sâm Bách từ nhỏ vận động toàn năng, thăng bằng vô cùng tốt, đại học quân huấn thì người khác sơ đi tất truật cầu độc mộc, nàng lưỡng miểu thì quá, cho dù uống quá đà, nàng tự nhận vẫn đi thẳng tắp không thành vấn đề, ngã sấp ml? Thế nào có khả năng!
"Trúc nhi nói, ngươi ngã bị thương, tối hôm qua tìm ta tá thuốc tím tới, động? Ngươi không bị thương? Trúc nhi nói có thật nhiều khối đỏ."
Nghe bác Lý nói như vậy, Lâm Sâm Bách đại khái biết là chuyện gì xảy ra. Dấu hôn của Mễ Bảo vẫn luôn luôn ở lại cố định trên người như vậy, sau tai, cảnh thượng, xương quai xanh. . .
Nàng ngăn cổ áo, quả thực thấy xương quai xanh bàng ao hãm chỗ phúc trứ độ dày đều đều thuốc tím.
"A, xin lỗi xin lỗi, là ta bản thân bước đi không cẩn thận, gọi tảng đá bán cước, hôm qua khuya như vậy còn phiền phức ngài, thật xấu hổ." Lâm Sâm Bách bỏ lại bàn chãi đánh răng, hai tay tạo thành chữ thập, thành kính không gì sánh được hướng về phía bác lý xin lỗi, tư thế kia, cũng không biết là có phải bái phật tại Đại Hùng bảo điện.
Cũng may bác Lý cũng không phải người keo kiệt, khoát tay áo vung rau cải trắng, dùng thái lá cây vỗ vỗ vai Lâm Sâm Bách, thể hiện con người thiện lương am tường đạo lý: "Các ngươi thanh niên a, bước đi chính là không thương khán lộ, trong ngõ nhỏ này tối, ta lão thái thái đi vài thập niên cũng không miễn muốn-phải suất, huống chi ngươi vừa tới. . ."
"Lý nãi nãi!"
"Yêu! Trúc nhi đã trở về?" Bác Lý vảy hết bọt nước trên cải trắng, đi nhanh vài bước, nghênh đến trước mặt Đoan Trúc, xoa bóp cằm của nàng, "Đói bụng chưa? Lý nãi nãi ngày hôm nay làm cải trắng đôn thịt, đem cải trắng đi vào đun hơn mười phần chung là có thể ăn, ngươi cùng Lâm tiểu thư đều tới đi, đừng nói là chưa đói bụng đấy nhé."
"Ân!" Đoan Trúc cố sức gật đầu, cánh tay ôm chặt thắt lưng bác Lý, "Lý nãi nãi đôn cải trắng ăn ngon nhất, tối hôm qua cháu cũng nằm mơ thấy đấy ạ!"
Lâm Sâm Bách ở bên cạnh sấu bên miệng nghe này tổ tôn lưỡng đối thoại, trong bụng thổ (nôn) tào: cải trắng đôn thịt lý cải trắng ăn ngon, ngươi nhìn thấy đống rễ cây còn kích động hơn so với thấy thịt kho tàu? Tiểu tử thối, giảo quyệt giảo quyệt, hai năm nữa, nói không chừng có khả năng vượt qua Sư tiểu thư uông tinh vệ chiếu cái gương kia phó gian thương.
Bác Lý đi vào nhà nấu cải trắng, Đoan Trúc hai bước tịnh tiến đến trước mặt nàng, hai tay bối ở sau người, cười đến giống như hoa hướng dương dính sương sớm ngày hè.
"Lâm tiểu thư, nhĩ hảo chút sao?"
Chẳng từ đâu mà đến áy náy, tại đối mặt Đoan Trúc thì, tràn đầy đầy Lâm Sâm Bách còn sót lại một điểm lương tâm, "Ân, không có việc gì, chỉ là bữa trưa. . ."
Đoan Trúc nghe vậy, giơ lên hai tay, hài lòng địa nhếch miệng cười nói: "Ngươi xem đây là cái gì."
Đây là cái gì. . .
Lâm Sâm Bách vò đầu, hai người chứa đông tây tiểu plastic túi mà thôi, cũng không phải quán Áp súc do, cười đến hài lòng như vậy làm chi?
Nhưng xuất phát từ đạo nghĩa, nàng chính ra vẻ hiếu kỳ cười hỏi: "Là cái gì?"
"Là trường học căn tin, tôm đông qua cùng mai thái khấu thịt!"
Hải, không phải là một điểm con tôm nấu ra vị tới thêm giờ vị tinh thêm giờ diêm đón ngao đông qua hòa diêm yêm mai thái bày phì nhục khối ngược lại chút tương du thượng oa chưng ma, có gì để ngạc nhiên . . . Lâm Sâm Bách đỡ cái trán, phiền muộn nghĩ. Say rượu trong óc tạm thời chính một cây cân.
Hoàng sắc nhất mao tiễn từ Đoan Trúc giáo phục túi áo lý lộ ra đầu tới, gió thổi qua, rầm hưởng, Đoan Trúc nhanh lên đem tha lại dịch quay về đâu lý, "Lát chúng ta đem qua ăn cùng bác Lý, chúng ta không cần nấu cơm."
Một mũi tên một mũi tên. . .
"Chờ một chút, " Lâm Sâm Bách đột nhiên thông suốt địa giác ngộ chút cái gì, "Ngươi nghĩ như thế nào khởi tại đả thái? Đều không phải rất quý sao?"
Tại nàng vào ở Đoan Trúc gia ngày thứ hai, hai người nói chuyện phiếm thì, Đoan Trúc thì từng nói khởi quá trường học căn tin cơm nước rất quý, một cái thức ăn chay giá thì cú nàng tại gia ăn một tuần, cho nên hắn kiên quyết không ở căn tin ăn.
"Ngươi bị bệnh, bà ngoại nói sinh bệnh nhân tốt hảo nghỉ ngơi, ăn tốt hơn đông tây, không phải hội thật lâu cũng không có thể khang phục. . ." Đoan Trúc nhìn túi plastic trong tay, mím chặt môi, đảo mắt lại cố gắng không thể nói là đạo: "Nói chung ngươi đừng quản, cơm nước xong, tiếp tục trên giường ngủ, cơm tối. . . Cơm tối ta sẽ nghĩ biện pháp cho ngươi ăn được ." Nói, nàng vỗ vỗ bộ ngực phát dục chưa tới bến của bản thân, lập lời thề son sắt.
Hội. . . Hội nghĩ biện pháp khiến ta ăn được . . .
Lâm Sâm Bách chỉ cảm thấy hầu gian đăng không sai toan đứng lên, kem đánh răng vị nước bọt nuốt mấy lần chính y dạng nảy lên tới, mí mắt nháy mắt, liền có thật nhỏ bọt nước dính liền ở trên hạ lông mi gian, bát lăng hình thủy ảnh, ảnh ngược ra khuôn mặt tươi cười của Đoan Trúc.
"Đoan Trúc, ta chỉ là say rượu mà thôi, đều không phải sinh bệnh, cơm tối ngươi đừng mang" nàng loan hạ thắt lưng xoa xoa đầu Đoan Trúc, "Buổi chiều đi học ngoan, buổi tối ta làm cho ngươi đồ ăn ngon ."
...
Uông Cố điều chỉnh cơn đau đầu hướng tới người tối hôm qua rõ ràng so với mình uống nhiều hơn, nhưng hiện tại rõ ràng so với chính mình tinh thần tốt hơn rất nhiều, trần thuật về nửa năm công trạng, điện thoại trên bàn công tác đột nhiên vang lên, cắt đứt mạch nàng sắp nói xong.
"Nhĩ hảo, " Sư Diệp Thường làm một xin lỗi thủ thế, "Mời nàng vào đi." Nàng cúp điện thoại, cực phú lực tương tác đối Uông Cố cười cười, "Xấu hổ cắt đứt, Uông tiểu thư mời tiếp tục."
Uông Cố muốn há mồm, thấy Sư Diệp Thường đường nhìn đi về phía cửa lớn phòng làm việc, liền cũng theo nàng quay đầu nhìn. Cửa mở ra, là Lâm Sâm Bách.
"Uông tiểu thư cũng ở đây à?" Uông Cố cũng lễ phép cùng nàng bắt chuyện, Lâm Sâm Bách xoay người đóng cửa, triều hai người chỗ huy phất tay, "Đừng động ta, ta đi ngang qua đả tương du ." Nói, nàng thẳng đi vào phòng làm việc nội mang vào giữa phòng ngủ.
Lâm Sâm Bách ngày hôm nay mặc kiện ngắn tay bạch áo sơmi, hạ đáp ma liêu màu cà phê khoan điệp váy ngắn, cả người thoạt nhìn tươi mát rất, không giống tối hôm qua nhìn thấy thì vậy công sự ý tứ hàm xúc dày đặc, nếu là Uông Cố trên đường gặp phải, khẳng định cho rằng nàng chỉ là một nữ sinh viên mười tám hai mươi hai.
Sư Diệp Thường nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, nhắc nhở Uông Cố tiếp tục, "Nàng tới đả tương du, không phải ngại, chúng ta mới vừa nói tới chỗ nào rồi."
Kỳ thực chính sự cũng gần nói xong rồi, chỉ còn mấy số liệu chi tiết còn chưa nói, Uông Cố lưỡng hạ trở mình đến trang số liệu ghi lại kia, đem biểu đồ đưa cho Sư Diệp Thường, "Nói tóm lại, nửa năm công trạng đầu thực sự tạm được."
Sư Diệp Thường chuồn mất rồi liếc mắt chữ số trên bảng, hừ một tiếng, khơi mi, cười trêu tức hỏi: "Không thể được thông qua?"
Uông Cố vốn vì Lâm Sư hai người đường kính nhất trí đả tương du ngôn luận nghẹn cười không ngừng, lại bị Sư Diệp Thường như thế nhất đậu, chết sống là nhịn không được, liền cũng đưa tay che tại mũi hạ nghiêng đầu đi cười rộ lên, "Tương đương được thông qua."
Thượng nửa năm công trạng cùng hai người này không quan hệ, chỉ cần không lo gừng hân mặt, nàng lưỡng chính là đem nói thành cứt chó thối cũng không sao, mặc dù trong mắt Sư Diệp Thường, loại công trạng này vốn là cứt chó thối.
"Công ty doanh thu thủ đoạn thái đơn điệu, một mặt nội sản tiêu thụ bên ngoài, bày đặt một quốc nội chợ bộ bất tài, " Sư Diệp Thường cười về cười, mồm mép nhưng lợi đắc tượng đao tiêm, "Chờ thêm một đoạn, ngươi công tác cánh trên chút, ta sẽ đem thị trường quốc nội nhắc tới thị trường quốc tế ngang nhau mặt, lưỡng bộ thống tịnh chợ bộ, nhượng quốc nội cung ứng bộ giáng cấp đến quốc nội chợ dưới, tác khóa cấp đơn vị, đưa về đại lý bộ, đến lúc đó mời hướng ta cung cấp năm hợp phó tổng giám đốc bị tuyển nhân, nội bộ quản lý phương diện hai người, đại lý nghiệp vụ phương diện ba."
Uông Cố dần dần cười không nổi, nín hơi ngưng thần địa nghe xong bàn đối diện nhân rất nhanh chút quá đám nhiệm vụ mục tiêu, nàng thiếu chút nữa lập tức đem trong bao kia phong tăng lương xin thư đâu thượng mặt bàn -- Sư Diệp Thường rõ ràng lại muốn đại quy mô trọng tổ công ty bộ môn kết cấu, hơn nữa hội đem gừng hân hàng tới bộ môn quản lí, có lẽ so với bộ môn quản lí còn muốn thấp chức cấ. Vốn có, Uông Cố đối gừng hân không có gì hay ấn tượng, hàng chức thì hàng chức, nàng mừng rỡ bất khán gừng hân kia phó xấu xí sắc mặt, mà then chốt là Sư Diệp Thường nói này phiên nói, đâu chỉ là nói cho nàng chuẩn bị đem gừng hân hàng chức mà thôi. Ngươi nhìn một cái, người này đều đã hiểm ác đáng sợ đến dùng đệ trình danh sách loại sự tình này tới ám chỉ nàng công tác nội dung. Lời vừa nói ra, liền không khác gì muốn nàng trong khoảng thời gian ngắn lung lạc trước kia quốc nội cung ứng bộ đồng sự, cân nhắc viên chức tích hiệu, song song tại nhất định dưới tình huống có châm chích địa, hoàn phải là danh bất chính ngôn bất thuận địa trước mặt mọi người chèn ép gừng hân ma! Này đều không phải muốn-phải nàng buông tha bạc da khuôn mặt nhỏ nhắn đi theo đại hôi lang đánh nhau, vừa gì?
Uông Cố tận lực bày ra nhất phó hơi hình dạng, nói quanh co đạo: "Sư tổng, ta sợ ta năng lực hữu hạn" Đâu chỉ là năng lực hữu hạn, nàng căn bản là thời gian, tinh lực, sinh mệnh cũng có hạn có được hay không? "Xử lý không tốt ngài ăn nói chuyện."
Sư Diệp Thường hình như biết trong ngực nàng nghĩ cái gì, cười gượng hai tiếng, khuỷu tay các lên đài mặt, mười ngón giao nhau chống đỡ cằm, há mồm bịa chuyện: "Tổng bộ nói ta thân là thủ tịch chấp hành, suốt ngày khai xe thể thao trên dưới ban đối công ty hình tượng ảnh hưởng không tốt, cho nên ta dự định đổi xe quy củ chút, mà trong nhà lại chỉ có một ga ra, thực sự không bỏ xuống được, đến lúc đó, Uông tiểu thư nếu như không chê, thu lưu xe cũ của tôi được không?"
Uông Cố thiếu chút nữa hoạt đến bàn dưới đi.
Thẳng đến chủ đề nhị lẻ loi ngũ.
20 -- ta --
Cất bước Uông Cố, Sư Diệp Thường đi vào tiểu ngọa thất, ngồi vào hưu nhàn ngưỡng y điểm giữa châm một cây đoản xì gà, nhàn thú lo lắng chờ Lâm Sâm Bách đang ở trong phòng tắm.
Xì gà bị bảo tồn đắc không tốt lắm, có chút kiền, trừu tiến trong miệng chua xót phản lạt.
Sư Diệp Thường mặt nhăn nhíu, thẳng thắn đem niệp diệt, vứt vào thùng rác.
"Ngươi thật đúng là xa xỉ, mấy nghìn khối nói vứt thì vứt, khiến Trương Uẩn Hề nuông chiều thành thói xấu." Lâm Sâm Bách tắm rửa xong đi ra, trùng hợp thấy cảnh tượng hi sinh lừng lẫy, hộp xì gà phác thông một tiếng nhảy vào trong thùng rác, nghĩ thầm nếu như Đoan Trúc biết mấy nghìn khối nhân dân tệ cứ như thế bị người mí mắt cũng không chớp vứt đi mất, còn không biết đau lòng thành cái dạng gì.
Sư Diệp Thường liếc trắng mắt, từ dưới bàn trà lôi ra một bảo thấp hạp, lấy nhất chi tân yên, dùng xì gà đao ca địa trảm quay đầu, hoa lượng trường ngạnh diêm, hít sâu lưỡng khẩu châm sau đó lại đem tha cuốn đến nhìn kia tàn thuốc, "Sẽ làm nhân nghĩ chịu tội gì đó không có giữ lại cần phải."
Xám trắng yên tuyến mềm rủ xuống bay lên, không gió tắc thẳng.
"Ngươi thật đúng là đem lời của nàng nâng thành giáo điều, tứ niên, cáp ni, tứ niên . . . Ôi chao, " Lâm Sâm Bách ngồi ở bên giường sát bản thân ướt sũng tóc dài, miệng nhàn não cũng nhàn, giống như đột nhiên nổi lên hứng thú bàn nghiên cứu khởi Uông Cố tới, "Nói đến Trương Uẩn Hề, ta phát hiện Uông Cố lớn lên cùng Trương Uẩn Hề rất giống nhau, ngoại trừ cặp kia gây vạ tai và mũi thẳng không lớn như. . . Uy, nàng mới vừa quay đầu tới kia nháy mắt, ta còn nghĩ bản thân thấy Trương Uẩn Hề, ngày đó tại hội quán thế nào lại không phát hiện. . ." Lâm Sâm Bách vò đầu, nghĩ bản thân ngày đó khẳng định là bị cổng va vào đầu đến choáng, "Ngươi sẽ không muốn mượn việc kiếm lợi, gần quan được ban lộc đi?" Chuyện này tuyệt đối là có khả năng, dựa theo tính tình Sư Diệp Thường mà nói.
Lâm Sâm Bách chưa thấy qua Trương Uẩn Hề nhiều, xác thực mà nói, là nàng hoàn chưa kịp thấy Trương Uẩn Hề nhiều, Trương Uẩn Hề thì vội vã từ thế, nhưng nàng nhớ kỹ Trương Uẩn Hề cũng là dáng dấp mỹ nữđô thị điển hình, chỉ bất quá bởi gia thế sâu xa, cả người thoạt nhìn so với Uông Cố thong dong ưu nhã hơn nhiều.
Sư Diệp Thường lườm nàng một cái, thản nhiên nói, "Ngươi đoán nàng và Uông Cố có quan hệ gì?"
"Biểu tỷ muội?"
Sư Diệp Thường lắc đầu.
"Dì cháu?"
Sư Diệp Thường lắc đầu.
"Cô cháu?"
Sư Diệp Thường vẫn lắc đầu.
Lâm Sâm Bách thực sự nhớ không nổi còn có cái gì liên quan đến quan hệhuyết thống, Vì vậy thuận miệng bịa ra một câu: "Mẹ con?" Tuy rằng biết không khả năng. . .
Không nghĩ tới, Sư Diệp Thường tại đây thì mở miệng : "Thân ."
"Cáp? !" Lâm Sâm Bách kinh hãi thất thố, thân thể thẳng tắp hướng bàng tà đi, "Ngươi không phải nói Trương Uẩn Hề ba mươi lăm?" Nàng cố sức nâng cằm, để ngừa tha thực sự ngã xuống.
Uông Cố thế nào cũng có hai mươi vài đi?
Lâm Sâm Bách hồi tưởng lúc trước nhìn thấy Trương Uẩn Hề thì, Trương Uẩn Hề xác thực như là ba mươi lăm tuổi hình dạng, thành thục giỏi giang, ý nhị u không sai, giở tay nhấc chân đều là phong tình vạn chủng mỹ hảo, "Cai đều không phải ta nhớ lầm, ngươi nói chính là ngươi mười sáu tuổi hòa nàng cùng một chỗ thì nàng ba mươi lăm?"
Sư Diệp Thường nhìn nàng, bán không giải thích được bán khiêu khích địa gật đầu.
"Ngươi đã quên ngươi lần đầu tiên thấy nàng là ở nàng bốn mươi ba tuổi sinh nhật yến hội thượng?"
Lâm Sâm Bách nhảy dựng lên, khoa trương địa đẩu tay run run chỉ vào mũi Sư Diệp Thường , "COW! Vậy ngươi thật đúng là nhắm Uông Cố à? Thật không ngờ đấy!"
"Không, là Văn Cựu Nhan để cho ta tới hỗ trợ trọng tổ quốc đại, sau lại bởi vì phải chọn tân nhậm phó tổng giám đốc, trở mình viên chức lý lịch thì mới phát hiện sinh nhật và phụ mẫucủa nàng tính danh đều là Uẩn Hề đã từng nhắc tới quá, a, thật so với bị thiên thạch rơi trúng còn khéo léo hơn . . ." Sư Diệp Thường xoa mũi, lắc lắc xì gà trong tay, sợ tha tự hành tắt, "Đừng đem ta nghĩ thành cái loại hỗn đản câulão nương nhà người ta toàn vẹn, nữ nhi cũng không buông tha, ta còn không xấu xa thành như vậy."
Văn gia cùng Trương gia là thế giao, Trương Uẩn Hề đã từng không e dè đem nàng giới thiệu cho Văn Cựu Nhan nhận thức, sau lại bởi các loại tụ hội từ từ trở thành quen, cũng chậm mạn từ Văn Cựu Nhan trong miệng biết được Trương Uẩn Hề không muốn chính mồm cáo chi một ít qua lại.
Trương Uẩn Hề xuất thân nhà giàu, mặt ngoài tiểu thư khuê các, chu đáo khéo léo đưa đẩy, nhưng kỳ thực là một người tham lam. Mười lăm tuổi yêu sớm, mười sáu tuổi mới nếm thử trái cấm, mười chín tuổi thì sinh hạ một đứa trẻ không có khả năng được Trương gia tiếp thu. Trương gia để che đậy, dứt khoát đem nàng giam lỏng tại biệt thự nhìn ra biển của mình, đem tiểu bạn trai của nàng tống xuất đi nước ngoài, gồm hài tử coi như đứa trẻ bị vứt bỏ, đưa đến cô nhi viện. Sau này, Trương Uẩn Hề phái người tra được hài tử chưa đầy 6 tháng tuổi liền bị một đôi vợ chồng nhà họ Uông thu dưỡng, nhưng vẫn e ngại trong nhà gây áp lực nên khó có hành động. Sau này, chỉ vì trả thù Trương gia sở tác sở vi Trương Uẩn Hề kiên trì không kết hôn, trải qua sáu năm quý tộc độc thân, lại qua tám năm sinh hoạt hết sức bừa bãi, thẳng đến tại một khách sạn nào đó gặp phải một kiều gia đến mê thích, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, giương mắt nhìn nữ hàimười bốn tuổi say rượu phủi một tập tiền giá trị lớn cho ba chai rượu Thiệu Hưng, nàng mới một lần nữa về tới nhật trình bình thường, bắt đầu một chút sinh ýlập nghiệp, dựa vào thân phận đặc thù, tại phổ thông văn viên chức vị thượng cấp tốc lung lạc nhân tâm, hai năm nội chúng thôi chúng nhương địa ngồi trên hành chính đứng thứ hai, sau đó tận sức xa lánh phụ huynh, rất nhanh đem toàn bộ quyền sở hữu tài sảnTrương gia nắm ở trong tay, chỉ vì nữ hàimười bốn tuổi kia đối nàng nói, "Ngươi, còn không có tư cách thay ta bác giải."
Mới gặp gỡ được hai năm rưỡi, Trương Uẩn Hề 35 tuổi ấu trĩ đến nỗi nhất định nông nỗi đem toàn bộ xe Trương thị đỗ tại cổng trường nữ hài, đem bản phiếu sổ hạn ngạch ngân hàng Mĩ kiêu ngạo đưa đến trước mặtnữ hài, trông cậy vào năng nhất trượng xoay người, không nghĩ, nữ hài kia hừ lạnh một tiếng, nhìn cũng không liếc nhìn nàng một cái liền nghiêng người đi, lạnh giọng nói "Buồn chán", còn nói một tổ chữ số, đặng khởi xe đạp nghênh ngang đi. Một tháng sau, nàng đi qua kia tổ số điện thoại, nhật tập dạ tập, rốt cục mềm hoá nữ hài ngang như cua kia, từ nay về sau bắt đầu rồi một hồi dài đến tám năm, cho nàng luyến áivô cùng lạc thú.
Sau nàng mới biết được, lúc đó nữ hàimười bốn tuổi kia, chỉ bất quá là say rượu, đem nàng trở thành mẹ kế một đời cũng không muốn gặp đến kia mà thôi.
Văn Cựu Nhan chỉ có thể nói đến đây, bởi vì lúc, không cần nàng đi nói, Sư Diệp Thường khả dĩ muốn gặp.
Năm 2001.
Giáo sư lễ ngày thứ hai, Mĩ quốc NY, khí trời bán âm bán quang, Trương Uẩn Hề tại tòa nhà cao chọc trời tám mươi tầng, lúc đó chưa vu quốc nội thay tên vì mễ quốc ngân hàng mễ quốc mễ châu ngân hàng sai ngoại mở ra tiểu đại sảnh uống nghiệp vụ nghi trượng phao tảo hồng trà, chờ dự bị đổi thành quà sinh nhậtđưa cho nữ hài làm bằng chứng nghiệp vụ. Đột văn ầm ầm một tiếng nổ, y hạ lay động đắc ngồi không được nhân. Nghiêng tai yên lặng nghe hơn mười giây, nàng móc ra điện thoại, bát thông Sư Diệp Thường điện thoại di động, vân đạm phong khinh địa trò chuyện chuẩn bị đưa cho nàng lễ vật cầm trong tay cùng hồng trà, "Trà không sai a, Ấn Độ đặc biệt cấp cho mặt hàng. Nhớ ta sao?"
*Sự kiện 11 tháng 9
"A. . . A hừ, vĩnh viễn cũng không nhớ. . ."
"Kim cương hột xoàn ngươi cũng không muốn, ta mà thật không biết đưa ngươi cái gì có thể khiến cho ngươi nói ngươi nhớ ta."
Chén trà sứ trắng trong tay Trương Uẩn Hề run lên, "Ừ ân, ta thô tục ta thô tục, trở lại sẽ tặng ngươi hai bài thơ được không?"
"Không thể vẽ tranh cho ngươi, đều bốn mươi rồi, học cũng không được, không bằng. . ."
Sư Diệp Thường hơn mười giây sau cũng từ microphone xuôi tai thấy một tiếng tín hiệu hổn độn, đứng ở trước đài phun nước gần 5.000 km S đại học thư viện hỏi nàng chuyện gì xảy ra, nàng nói: "Có người đem đá vào lò vi sóng cấp tân khách dùng, người Mĩ thích ngạc nhiên, Yeesun, ta yêu ngươi, vĩnh viễn yêu ngươi. Không nói nữa, ta còn có công vụ."
Trương Uẩn Hề cắt đứt cùng nữ hài trong lúc đó cuối cùng vừa thông suốt điện thoại, run trứ hai tay, bát vài lần, rốt cục gọi điện cho luật sư chuyên chúc, nhượng hắn mở công vụ ghi âm đường bộ, ba câu nói hoàn thành di chúc, nàng đi hướng cầu thang gần đổ nát sau tám mươi hai phút đồng hồ.
...
Yeesun, Yeesun. . . Ta. . .
"Sư Diệp Thường!"
Sư Diệp Thường mãnh ngẩng đầu, ánh mắt thoáng hoảng hốt nhìn phía Lâm Sâm Bách thái dương phiêu động trứ bán kiền sợi tóc, "Ân?"
"Khói của ngươi tắt rồi."
"Nga. . ."
Tại Sư Diệp Thường sĩ thủ chút yên khoảng cách, Lâm Sâm Bách ngồi vào trong lòngnàng, tựa đầu tựa ở bên gáynàng, từ váy đâu trung móc ra một cây bán dung vị dung kẹo que, bác khai giấy gói kẹo, "Nột, vốn là mãi cấp Đoan Trúc, khán tại cho ngươi mượn phòng tắm tắm phân thượng, a -- "
Sư Diệp Thường còn không có phản ứng đến là chuyện gì xảy ra, một viên dính khiêu khiêu đường phấn mà nhạc vị bản đường đã bị nhét vào trong miệng.
Lâm Sâm Bách mở rộng ra năm ngón hai tay, đem chúng nó để tại trước mắt, thôi hướng liệt liệt chiếu tiến nhà nhỏ giữa hè ánh dương quang, "Uy."
"Để làm chi."
Đường rất ngọt, đường phấn cũng rất chua, Sư Diệp Thường có chút hoài nghi bên ngoài kiađường phấn bản thân khi còn bé đã ăn không ít hiện tại đã sửa thành axit axetic làm nguyên liệu chính.
"Trương gia là năm tám mươi mới trở lại nội địa nhỉ? Ta nhớ kỹ lúc đó Trương Uẩn Hề hoàn hướng ta nhắc tới quá thập niên tám nàng tại cuống thương trường thì, thường gặp phải cảnh tượng các lãnh đạo xí nghiệp trong nước suất lĩnh một số đông người sẵn sàng chuyển bàn TV tủ lạnh đóng gói về nước, Uông Cố hẳn là là sinh ra tại đặc khu hành chínhđặc biệt?"
Sư Diệp Thường rốt cục liếm xong mặt ngoài kẹo tằng khiêu đắc bùm bùm, toan đắc miệng đầy phát sáp đường phấn, tay trái hống tiểu hài tử tự địa vỗ đầu vaiLâm Sâm Bách, thời gian làm như ngược lại quay về mấy tháng gian tình của hai người, "Uông Cố dưỡng phụ một nhà cũng là giải phóng tiền lúc ấy bàn đến Hongkong, thu dưỡng Uông Cố sau đó không lâu sau Uông gia đại gia trường thì bị bệnh, lão nhân gia bệnh lão nhân gia bản thân ngực minh bạch, tha đã hơn một năm biết rất hiểu rõ, thì nhất tâm nghĩ lá rụng về cội, cho nên tại Uông Cố còn không có mãn lưỡng tuổi thời gian thì lại cử gia dọn trở lại. . ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...