“Tiểu mộc đầu, ngươi ngửi xem, thật thơm a!”
Mục Thiếu Hoài sực tỉnh, phát hiện Triệu Uyển đang hé mở thùng rượu bị Tiếu Dương xé niêm phong, kinh ngạc tán thưởng không ngớt: “Đây rốt cuộc là rượu gì, hương vị thật độc đáo.”
“Ai, ở đây lại không có muôi múc rượu. Ngươi giúp ta nghiêng thùng lên, để ta đổ đầy hồ lô này. Ta muốn mang về cho sư phụ uống.” Không biết từ đâu, nàng lấy ra một cái hồ lô rượu.
Mục Thiếu Hoài không nói gì. Ánh mắt tạm thời không tranh luận, sư tỷ thật sự đối sư phụ thâm tình thắm thiết mà!
Thùng gỗ lớn nặng đến trăm cân, hắn vận khí đến hai cánh tay đem nó ôm lên, nhắm ngay miệng hồ lô nho nhỏ rót đầy. Động tác này thoạt nhìn đơn giản, lại cần nội lực thâm hậu làm cơ sở, khó trách bản thân Triệu Uyển không có bản lĩnh này. Bình thường, hắn làm không tốn sức, nhưng vừa động chân khí, trong kinh mạch mơ hồ có hàn khí lưu chuyển, nhất thời trở nên cật lực.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Hắn hoài nghi bọn người Gia Luật Phong đã làm gì đó trên người mình.
Lúc hạ thùng rượu xuống, cánh tay hắn tê rần run rẩy, nước rượu nhất thời tràn ra một ít trên sàn, hương nồng bốn phía. Tiểu Bạch “oạch” một tiếng lủi xuống, xoạch xoạch liếm uống.
Triệu Uyển cười mắng: “Con chuột nhỏ này!” Khi đã quen thuộc, nàng cũng sẽ không thấy tiểu bạch thử là thét lên.
“Cộp.” Một bình sứ nhỏ rơi xuống.
“Đấy là cái gì?”
Mục Thiếu Hoài chăm chú nhìn, nhất thời lúng túng: “Cái này…” Tất nhiên là bình kỳ dâm Hợp hoan tán! Vừa rồi hắn tiện tay cất trong ống tay áo, lại bị tiểu bạch thử kéo theo, không cẩn thận rơi ra.
“Ta liền ném nó đi!” Đều là lỗi của hắn! Để đường đường một vị công chúa băng thanh ngọc phù như sư tỷ nhìn thấy vật này, quả thật chính là một loại khinh nhờn a!
“Chờ đã!” Triệu Uyển vồ tới đoạt lấy bình sứ, hé nắp thử ngửi, bỗng nhiên nhãn tình tỏa sáng, “Oa, là xuân dược thượng hảo thiên kim khó cầu!”
Hắn sững sờ.
“Ân, hương trầm, mạt dược, hạnh nhân, xạ hương, nhục thung dung, chỉ sợ còn có tắc kè! Hiệu lực chắc chắn so với rượu lộc nhung ta từng phối mạnh hơn nhiều! Hình như còn vô sắc vô vị! Nga a a a, sư phụ lần này nhất định trốn không thoát!”
Cả bình xuân dược bị Triệu Uyển trút sạch vào hồ lô. Đắc ý cười gian không ngừng, càng cực kỳ giống tuyệt đại đại dâm ma muốn nhúng chàm dân nữ nhà lành.
“…” Mồ hôi lạnh lặng lẽ trượt trên trán Mục Thiếu Hoài, lăn xuống chóp mũi, lướt qua cằm, chảy vào cổ.
Nhân bất khả tướng mạo, hải thủy bất khả đấu lượng.
Giờ khắc này, hắn rốt cuộc lĩnh ngộ vô cùng sâu sắc chân lý trong câu tục ngữ lão tổ tông truyền lại này. Rượu lộc nhung hắn và Tiếu Dương uống lần trước là dành cho sư phụ điều dưỡng, như vậy xem ra… sư tỷ quả nhiên mãnh liệt.
Ai, cũng không phải hắn thích thuyết giáo. Sư tỷ hảo hảo một cô nương lại làm như thế, chẳng phải sẽ biến thành đãng phụ dâm oa như Liễu Tam Nương sao?
Hắn nhịn không được lên tiếng: “Sư tỷ, ngươi đối sư phụ làm như vậy… không tốt lắm đi? Cho dù ngươi yêu mến sư phụ, nhưng ngay cả e thẹn của cô nương gia cũng không cần sao?”
“Ta cần thứ vô dụng đó để làm gì, ta chỉ muốn sư phụ!” Triệu Uyển không chút do dự nói, nhãn thần kiên quyết.
“Sư tỷ ngươi…” Mục Thiếu Hoài ngẩn người, đột nhiên không biết nên nói gì.
“Ta thầm yêu nhiều năm như vậy, hắn luôn luôn giả ngốc, nhưng ta đã là lão cô nương hai mươi lăm tuổi, có thể cùng hắn dây dưa đến khi nào? E thẹn, tự tôn, mấy thứ này bao nhiêu văn tiền một cân? Ta chỉ biết chính mình tuyệt đối không thể buông tha sư phụ.”
“Thế nhưng, ngươi cùng sư huynh… không phải đã có hôn ước sao?” Trầm mặc một lúc, hắn mượn cơ hội hỏi ra nghi vấn trong lòng.
“Hôn ước?”
Tay Triệu Uyển run lên, hồ lô rơi xuống đất: “Ngươi nghe ai nói ta cùng tiểu tử ngu ngốc kia đính hôn ước? Đừng nói giỡn!”
Mục Thiếu Hoài cúi xuống nhặt hồ lô lên, nhìn nàng, muốn nói lại thôi. Thọ yến ở Mạnh phủ hôm ấy, sư tỷ bị chưởng phóng của Gia Luật Phong chấn ngất đi, do đó không nghe thấy lời sư huynh chính miệng nói ra…
“Triệu Uyển là nương tử chưa xuất giá của ta…”
Tình huống khi đó, sư huynh sao có thể nói dối?
Triệu Uyển nhìn hắn, lại dần dần bừng tỉnh. Nguyên lai, là Tiếu Dương hắn…
Im lặng một lúc, nàng bỗng cay đắng cười.
Trong khoang đáy ánh sáng ảm đạm, nhưng giữa một mảnh u ám vẫn có thể thấy được rõ rệt sắc mặt nàng tái nhợt, đôi hạnh mâu trong suốt mơ hồ có thủy quang lóng lánh: “Không cần nói. Đúng vậy, trong mắt mọi người, thanh niên tài năng anh tuấn như Tiếu sư huynh của ngươi, trên trời dưới đất đốt đèn lồng cũng khó tìm được… Nhưng ta chính là một đứa ngốc a, ta chỉ cần một mình sư phụ, Tiếu sư huynh của ngươi dù tốt cũng vô dụng. Trong mắt ta, không thấy được bất cứ kẻ nào khác!”
Giữa không gian yên tĩnh, lời nói của nàng như chém đinh chặt sắt. Mục Thiếu Hoài chăm chú nhìn nàng, lặng lẽ không nói gì.
Sư tỷ là đứa ngốc, hắn lại không phải sao?
Sư tỷ chỉ thích sư phụ, trong mắt chỉ có sư phụ. Hắn cũng vậy, vẫn luôn vẫn luôn –
Đều chỉ dõi theo một mình sư huynh…
“Tiểu mộc đầu, đã lâu ngươi không ăn cơm, nhất định đói rồi đi? Ta đến trù phòng tìm chút thức ăn!” Triệu Uyển đột nhiên đứng dậy.
“Ách?” Đề tài thay đổi quá đột ngột, Mục Thiếu Hoài ngẩn người, theo bản năng quay đầu.
Tiếng bước chân lộp cộp lộp cộp từ cửa khoang thuyền truyền đến.
Tiếu Dương nghênh ngang bước vào, miệng vẫn đang oán giận không ngừng: “Ta đã thám thính rõ ràng, bản vẽ giấu bên người Liễu Tam Nương. Chẳng qua kéo theo các ngươi hai cái vướng víu, bản nhị gia cũng không có cách gì hành sự! Ta thấy chúng ta nên trốn ở đây, trước nghĩ biện pháp rời thuyền.”
Triệu Uyển cúi đầu bước ngang qua hắn.
“Sư huynh…” Mục Thiếu Hoài lúng túng mở lời.
Trong ánh sáng hỗn độn, Tiếu Dương ngoảnh mặt cười với hắn, tư thái thản nhiên, cơ hồ như hoàn toàn không lưu tâm. Mục Thiếu Hoài liếc nhìn Tiếu Dương, nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, nhìn hàng mi đen dày, nhìn cả tai mắt mũi miệng quen thuộc, bỗng chốc, tâm lòng dao động.
Sư huynh… rốt cuộc đã nghe được bao nhiêu?
Vô xảo bất thành thư. (Ý nói sự tình quá đúng lúc. Truyện kể rằng khi Thi Nại Am viết Thủy Hử đến đoạn Võ Tòng đánh hổ, đang không biết miêu tả thế nào liền trông thấy A Xảo hàng xóm say rượu làm càn, đánh một con chó lớn. Ông bèn dựa vào quá trình để viết, về sau, ông thường kể: “Thật sự là vô Xảo bất thành thư a!”)
Lời của Triệu Uyển, từ đầu đến cuối Tiếu Dương đều nghe rành mạch.
Sau khi kinh ngạc, là cảm giác vô lực sâu sắc nổi lên trong đáy lòng. Chuyện cũ phủ bụi từ rất lâu kia, đột nhiên chậm rãi lướt qua trong đầu —
Mười tám năm trước. Tống Thiệu Hưng năm thứ mười một, Kim Hoàng Thống nguyên niên.
Tháng chín năm ấy, danh tướng Nam Tống Ngô Lân đánh bại Kim binh tại vịnh Diệm Gia. Đó cũng là thắng lợi trọng đại cuối cùng của quân đội nam Tống trước Kim binh.
Sau đó không lâu, hai nước Kim Tống nghị hòa, Tống đế xưng thần, kết thúc trạng thái địch quốc giằng co kéo dài. Bất luận hậu thế đánh giá đoạn lịch sử này ra sao, thường dân hai nước cuối cùng có thể tạm thời nghỉ ngơi sinh sống.
Chỉ là, đối với Tiếu Dương vừa tròn sáu tuổi mà nói, năm ấy lại như một hồi ác mộng.
Hắn xuất thân tướng môn thế gia, phụ thân Tiếu Nguyên Thụy cũng là một danh tướng trong đội quân kháng Kim, thuộc một bộ phận của quân Nhạc gia. Song, bất hạnh chính là, trong trận đại thắng tại vịnh Diệm Gia, Tiếu Nguyên Thụy chiến đấu hi sinh, tin dữ truyền về Lâm An, Tiếu gia một nhà bi thương. Nhưng bất hạnh lớn hơn lại lần lượt kéo đến. Một tháng sau, Nhạc phi bị hại từ trần, tướng lĩnh phái chủ chiến bị triều đình toàn diện giáng chức miễn quan. Tiếu Nguyên Thụy vì quốc quyên thân không những không nhận được truy phong, Tiếu gia còn bị tiểu nhân thừa cơ vu hại, cả nhà già trẻ đều bị tịch biên hạ ngục, Tiếu phu nhân không chịu được oan khuất, treo cổ tự vẫn trong ngục. Tiếu gia lớn như vậy lại một một sớm một chiều nhà tan cửa nát.
May thay hảo hữu sinh tiền của Tiếu Nguyên Thụy, Mạnh Hải, cũng làm quan trong triều, dốc hết toàn lực vì Tiếu gia rửa sạch oan khuất, cứu ra tiểu Tiếu Dương, còn nhận hắn làm nghĩa tử.
Thế nhưng, gia môn thảm họa cùng nửa năm sinh hoạt trong lao ngục khiến tiểu thiếu gia nhà quan Tiếu Dương tràn ngập oán giận bất bình trong lòng, tính tình kiệt ngạo khó thuần. Mạnh Hải cảm thấy rất nan giải, hoàn toàn không có cách quản giáo hắn. Lúc này, Thiền Tông Đại Đức Thánh cư sĩ vân du đến Mạnh phủ. Hắn thấy Tiếu Dương tư chất phi phàm, lại trung thực thẳng thắn, liền sinh lòng mến tài.
Tất nhiên càng trọng yếu chính là, để nghĩa tử bái được lương sư, Mạnh Hải cắt thịt xuất huyết đầm đìa, nguyện bố thí năm nghìn lượng bạc tiền nhang đèn cho chùa viện của Thiền Tông.
Thánh cư sĩ tử ham tiền mến tài (tiền tài) vô cùng, liền đại phát từ bi đem Tiếu Dương thu tại môn hạ. Bởi tiểu thiếu gia dã tính khó thuần, liền mang hắn đến Hải Diêm Kim Túc tự, bảo hắn ngày ngày chép kinh hóa độ ác khí.
Nhớ đến đây, Tiếu Dương lòng đầy phiền muộn cũng nhịn không được phì cười. Sư phụ hòa thượng kia của hắn cái gì cũng tốt, chính điểm ấy làm người ta ăn không vô. Năm đó hắn mới sáu tuổi, trong nhà đột ngột gặp biến cố lớn, trong lòng chỉ tràn ngập hận ý đối với hoàng triều Triệu Tống, sao hiểu được thế nào là đạo khoan dung a. Ở trong chùa lại bị vây trong miếu hòa thượng suốt ngày ăn chay niệm Phật, sao chép kinh thư, buồn chán đến chết, hài tử tuổi nhỏ đừng nói là được cảm hóa, cả tâm chém người cũng xuất hiện rồi.
Thật sự là tạo nghiệt! Hắn còn đang dậy thì mà, mỗi ngày bắt hắn ăn rau xanh đậu hủ không phải ngược đãi ấu đồng sao? Rõ ràng thu của nghĩa phụ hắn nhiều tiền hương hỏa như vậy…
Thời gian từng ngày từng này trôi qua trong tưởng niệm cá thịt cường liệt của hắn.
Thẳng đến ba năm sau, hắn gặp Triệu Uyển…
Thánh cư sĩ Tử Du là Đại Đức phật môn vang danh tứ hải, kết giao khắp thiên hạ, nhưng bằng hữu hắn thân thiết nhất, lại là bốn người khác cùng xưng “Thế ngoại ngũ tuyệt” như hắn.
Khiếu ngạo yên hà Thái Hoa hầu, thần binh thiên thành Chú kiếm sư, diệu thủ dịch nha Mỹ trù nương, bất tử bất cứu Tà dược sư.
Tính cả thanh tịnh thiện tâm Thánh cư sĩ, năm vị thế ngoại cao nhân này thành danh đã ngoài một giáp, tuy quanh năm vân du thiên hạ, thần long kiến thủ bất kiến vĩ, nhưng cứ cách vài năm, vẫn sẽ chọn một nơi tương hội.
Năm ấy, thế ngoại ngũ tuyệt ước hẹn tụ hội tại hậu viên của Hải Diêm Kim Túc tự. Tiểu Tiếu Dương biết việc này, trong lòng hiếu kỳ vô bỉ, hiển nhiên là chuồn tới, bất luận thế nào cũng muốn nhìn trộm một chút năm người danh chấn thiên hạ rốt cuộc có phong thái gì.
Hắn nhỏ người lại lanh lợi, không tốn bao nhiêu công phu liền lừa được tăng nhân Kim Túc tự, lẻn vào đại môn hậu viện. Chỉ là, tường viện quá cao, muốn vào cũng không dễ dàng như vậy, hắn vòng quanh một lúc, tại sau tường tìm thấy một lỗ chó, hoan hoan hỉ hỉ chui vào.
“A hây!”
Vừa khom lưng chui khỏi lỗ chó, còn chưa kịp ngẩng đầu, một cước hung hăng đá vào mông hắn, hắn bất ngờ không kịp phòng, ngã chúi, trước mắt kim tinh bay vòng.
“Uy! Tiểu quỷ ngươi lén lút vào đây, muốn làm cái gì?” Thanh âm nữ hài giòn tan, như hoàng oanh xuất cốc nũng nịu dễ nghe. Chỉ bất quá…
Cùng lúc nghe thấy giọng nói, trọng lượng trên lưng hắn tăng vọt, một chân không chút khách khí giáng xuống, đạp ngay giữa lưng hắn – Ta đạp ta đạp ta đạp đạp đạp!
Hảo hán không chấp nhất thua thiệt trước mắt, Tiếu Dương khuất phục trước uy quyền lộng hành, lập tức xin tha thứ: “Hảo tỷ tỷ tha mạng!”
Nữ hài nhi cực kỳ đắc ý, nhấc chân thả hắn, cười nói: “Hảo một cái tiểu quỷ ngọt miệng ngọt lưỡi!”
Tiếu Dương hữu khí vô lực xoay người ngồi dậy, cúi đầu nói: “Tỷ tỷ…” Bất chợt nhảy lên, một chiêu ‘hổ đói vồ mồi’ đem nữ hài ném ngã trên đất, đè lên người nàng cười to: “Oa ha ha ha, dám ám toán Tiếu nhị thiếu gia nhà ngươi, ngươi mắc mưu rồi…”
Ngữ thanh chưa dứt, hắn cúi đầu, đối diện khuôn mặt căm phẫn của nàng, nhất thời ngây ngốc.
Chỉ thấy nữa hài nhi không quá mười tuổi, da trắng như tuyết, mắt như điểm sơn, gương mặt xinh xắn tức giận đến đỏ bừng, hai gò má ửng hồng vô cùng khả ái.
Tuổi hắn tuy nhỏ, nhưng cũng biết nàng tư dung mỹ lệ, bàn tay muốn vươn ra bạt tai nàng nhất thời không nỡ đánh xuống, mắt nhìn chằm chằm, tâm cũng luống cuống, đầu cũng đổ đầy mồ hôi, quả là một mỹ nhân bại hoại!
Cái này gọi là “chữ sắc trên đầu có một bả đao”. Nữ hài nhi bị hắn lừa gạt khống chế lại chẳng khóc chẳng kêu, đương nhiên cũng không phải đèn cạn dầu. Thấy hắn ngây ngẩn, nhãn châu đảo nhanh, thừa cơ phản thủ một trảo, ta cào!
“Bá!” một tiếng, trên mặt Tiếu Dương xuất hiện thêm năm vệt móng vuốt hồng hồng. Hắn ăn đau, theo bản năng buông tay.
Nữ hài thuận thế bò dậy, dương dương đắc ý chống nạnh hỏi: “Tiểu quỷ, dám chiếm tiện nghi của bà cô ngươi, Thọ Tinh Công treo cổ(*) ngươi ngại mệnh dài phải không!” Làm mặt quỷ, rồi nhanh như chớp chạy mất.
(*: Thọ Tinh Công là thần tuổi thọ, “Thọ Thinh Công treo cổ” là cách nói “chán sống hả” của các bạn Tàu)
Tiếu Dương không ngừng nghiến răng ken két, muốn đuổi theo, sờ sờ ngũ trảo còn đang phát đau trên mặt lại có phần sợ hãi. Ai, mỹ nhân tuy hảo, thế nhưng có gai nha!
“Tiểu ca nhi, phải biết đối với nữ nhân nên tối thương hương tiếc ngọc, ngươi đường đột giai nhân như vậy, khó trách Uyển nhi giáo huấn ngươi.”
Bỗng nhiên, từ phía sau vang lên thanh âm hàm tiếu của ai đó. Giọng nói kia ưu nhã êm tai, lại mơ hồ mang theo một loại ý vị bất dung phản kháng, tựa như của người ở địa vị nhiều năm quen chỉ huy ra lệnh.
Tiếu Dương trong lòng khẽ động, hắn tuy tuổi nhỏ nhưng rất lanh lợi, lập tức đoán được người này có lẽ là một trong thế ngoại ngũ tuyệt, chỉ không rõ rốt cuộc là vị nào.
Hắn đang phỏng đoán trong lòng, liền nghe thanh âm kia lại cất lên: “Tiểu ca nhi, ngươi xoay người lại, để bản hầu nhìn ngươi.”
Một câu đánh trúng tâm ý, cũng giúp Tiếu Dương đoán được thân phận của người này, vui vẻ lưu loát nói: “A ha, ngươi là bằng hữu tối thân thiết của sư phụ – Thái Hoa hầu.”
Khiếu ngạo yên hà Thái Hoa hầu đứng đầu thế ngoại ngũ tuyệt, tôn thất vương hầu Triệu Tống, còn là đại đệ tử chân truyền của Do Long đạo phái, thân phận cao quý vô cùng, thế nhân đều phải tôn xưng một tiếng Quân hầu. Nhưng người này cùng hòa thượng sư phụ thanh tâm quả dục Thánh cư sĩ lại là chí giao hảo hữu, chỉ có thể nói một câu ‘thế sự vô thường’ a.
Hắn lập tức xoay người, toàn thân liền ngơ ngẩn.
Hậu viên Kim Túc tự thường ngày hắn cũng từng lui tới, cả vườn xanh tươi, cỏ cây um tùm, cảnh trí vốn đã thấy qua. Thế nhưng để tiết kiệm tiền của, thánh cư sĩ sư phụ hắn bảo đồ tử đồ tôn trồng rất nhiều rau dưa hoa quả trong vườn, để các hòa thượng trong chùa tự cấp tự túc. Một hoa viên đẹp như vậy lại trở thành ruộng rau xanh biếc. Chử hạc phần cầm (nấu hạc để ăn, đốt đàn làm củi), cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Vậy mà, hiện tại nơi này lại thoát thai hoán cốt, hoàn toàn thay đổi.
Chỉ thấy bốn phía đình thai đan xen, sơn thạch u khúc, giàn hoa luống rau ban đầu chen lẫn bên trong, thưa thớt mà tinh tế, hết sức hài hòa với không gian thiên nhiên. Càng tuyệt diệu chính là, trong vườn không biết từ bao giờ xuất hiện thêm một dòng suối uốn lượn, róc rách chảy vòng quanh khu vườn, càng tô thêm ý vị sơn dã khoáng dật. Như có thể dẫn nước rót đầy chén rượu, êm ả tựa mối tình thầm kín, không biết có bao nhiêu phong nhã khoái ý!
Giữa vườn còn có hành lang tinh xảo xây dựng quanh co dọc theo dòng suối, khúc khúc khuỷu khuỷu không thấy được điểm xuất phát. Trong tiểu tạ đối diện dòng suối cách đó không xa, một người mặc tử sam ngồi dựa vào lan can, tay nâng chén ngọc hờ hững nhấp, mão cao đai rộng thần tư khoáng dật. Đứng sau lưng hắn là hai thiếu nữ đẹp tựa tiên thiên, hơn cả xuân lan thu cúc, đang thay hắn rót rượu gắp thức ăn.
Tiếu Dương xuất thân thế gia quan lại, thị nữ mỹ thiếp đều thấy không ít, nhưng ba năm bị nhốt trong chùa chưa được thấy qua sinh vật giống cái, huống hồ hai thiếu nữ kia mi mục như họa, thật sự là tuyệt sắc mỹ nhân đời người khó gặp, nhịn không được mắt sáng rực nhìn chằm chằm, một khắc cũng luyến tiếc chuyển dời ánh mắt.
Chậc chậc, xem một ngày của người ta kìa! Thuần tửu giai nhân, tự tại tiêu diêu, đây mới chính là nhân sinh nha! Không cần phải nói, công trình cải tạo từ vườn rau này cũng là người ta làm, vung tiền như rác, biến mục nát ra thần kì, đầy uy phong, đầy khoa trương.
“Mai tỷ, ngươi nhìn hài tử này đi!” Bạch y thiếu nữ che miệng trộm cười.
“Nhân tiểu quỷ đại, cặp mắt sáng rỡ sáng rỡ, tiểu sắc lang!” Hồng y thiếu nữ cười mắng.
Thái Hoa hầu tâm tình rất tốt, nhướn mày cười hỏi: “Tiểu ca nhi, ngươi gọi là Tiếu Dương phải không?”
Không hiểu tại sao, tuy hắn mỉm cười lên tiếng, lại nguyên bản uy nghi. Tiếu Dương vốn là một hài tử không sợ trời không sợ đất, cũng không dám tỉ mỉ nhìn dung mạo hắn, chỉ cảm thấy người này trong khí chất cao hoa còn mang theo một loại sát khí bức người. Nghe câu hỏi của hắn, đành nhất nhất gật đầu, không dám biện hộ.
Thái Hoa hầu dường như có phần yêu thích hắn, gọi hắn đến gần quan sát tường tận: “Nghe Tử Du nói tân thu đồ nhi của hắn là một quỷ tinh, làm thế nào lại trở thành cái tiểu ngốc tử?”
Thân nhân nha, tri kỉ a! Tiếu Dương cũng không rụt rè nữa, thè lưỡi nói: “Phải a phải a, sư phụ thật sự là mất mặt! Hắn muốn kinh thư, cứ cầm bạc tới hiệu sách trong thành, muốn bao nhiêu cho hắn mua bấy nhiêu, việc gì bắt tiểu gia ta sao chép! Tối ghê tởm chính là còn thường xuyên ngồi một bên nhìn chằm chằm, muốn lười biếng cũng không có biện pháp! Quả thực, để bớt nhàn rỗi, hắn đi làm cái gì khác không được sao? Cho dù là đến chơi với Quân hầu ngươi nhiều lần cũng tốt a!”
“Đúng nha, đúng nha, mỗi ngày chằm chằm nhìn tiểu tử ngươi chép kinh, tội gì khổ như vậy? Còn không bằng đến cùng bản hầu pha trà thưởng rượu!” Câu cuối cùng rất vừa lòng Thái Hoa hầu, hắn gật đầu phụ họa, lòng có chút ưu thương.
Một lớn một nhỏ nhìn nhau, chỉ hận tương phùng quá trễ, cười đến răng không thấy mắt.
“Hài tử ngươi rất trúng ý bản hầu.” Thái Hoa hầu xoa đầu hắn, phượng mâu nheo lại, nở nụ cười ý vị thâm trường, “Nhớ kỹ lần sau trước mặt sư phụ ngươi, thường xuyên nhắc nhở hắn đến thăm bản hầu, bản hầu sẽ không quên ơn ngươi!”
“Vậy quân hầu có thể bảo hai vị tỷ tỷ này ở lại chùa làm bạn với ta được không?” Tiểu Tiếu Dương mắt sáng ngời, lập tức tại chỗ lên giá. Trong miếu nơi nơi đều là hòa thượng đầu bóng lưỡng, phong cảnh quá nhạt nhẽo, thật muốn mỹ nhân tới dưỡng mắt a. Người giữ lại tóc duy nhất chính là lão nhân sư phụ nhà hắn, nhưng dù sao vẫn là nam nhân!
Thái Hoa hầu ngạc nhiên, lập tức rạng rỡ bật cười: “Tiểu ca nhi mắt nhìn không sai, nhìn trúng mỹ tỳ yêu thích của bản hầu. Bất quá hai vị tỷ tỷ này đối với ngươi mà nói tuổi có điểm lớn, không bằng…”
Nhướn mày, Thái Hoa hầu tính toán trong lòng, cười đến tà mị: “Như vậy đi, Uyển nhi vẫn là cùng ngươi tuổi tác diện mạo tương đương, bản hầu tác chủ đính hôn nàng cho ngươi thế nào?”
“Uyển nhi?”
“Đó là tiểu cô nương ban nãy. Nàng như hoa như ngọc, thông minh lanh lợi, lại có phong hiệu Đế Cơ, bản hầu tính ra cũng là trưởng bối trong gia tộc, thay phụ vương nàng làm chủ đính ước nàng cho ngươi thế nào? Ngươi thú công chúa, chính là trở thành phò mã gia, ‘Tiếu Phấn hầu’, danh hiệu này nghe vào có phải rất uy phong không?”
Phò mã còn được xưng là Phấn hầu, khởi nguyên từ danh sĩ Hà Yến thời Tam Quốc. Bởi Hà Yến mặt như thoa phấn, phong tư tao nhã, còn thú công chúa Kim Hương của Ngụy quốc, ban thưởng tước vị Liệt hầu, do đó người ta gọi hắn là Phấn hầu, về sau liền trở thành một cách gọi khác của Phò mã. Thái Hoa hầu nói cười thong thả, đem điển cố này êm tai kể lại, chẳng qua tiếu dung kia thấy thế nào cũng giống như dụ dỗ tiểu hài tử.
“… Thế nhưng nàng ta thực hung hãn!” Mỹ sắc trước mặt, Tiếu tiểu thiếu gia tuy động tâm vẫn có điểm lo sợ.
“Y nha nha, tiểu ca nhi, mỹ nhân không cáu kỉnh còn tính cái gì mỹ nhân? Như thế mới có tính khiêu chiến nha! Hơn nữa, nếu ngươi cùng nàng đính ước, bản hầu liền khuyên sư phụ ngươi cho các ngươi ở chung nhiều hơn, đưa ngươi trở về Lâm An, không cần chờ trong Kim Túc tự buồn chết người này a!” Lấy lợi để dụ, lấy lý để bày, Thái Hoa hầu lừa gạt, lừa đến mức tiểu Tiếu Dương vui sướng hài lòng.
Tiếu Dương khi ấy chưa từng nghĩ tới, vị công chúa mỹ mạo kia lại trở thành thách thức lớn nhất trong đời hắn, khắc tinh lớn nhất…
Lệnh của phụ mẫu, lời của mối mai, thậm chí còn có thế ngoại ngũ tuyệt đích thân làm chứng, nhưng việc hôn sự cũng không thuận lợi như hắn tưởng tượng. Sau khi từ biệt ở Kim Túc tự, thật lâu hắn không gặp lại Triệu Uyển. Cuối cùng từ miệng sư phụ hắn biết được, vị công chúa mỹ lệ phản nghịch kia đã cự tuyệt hoàng thất Nam Tống đón nàng hồi cung, khăng khăng cùng một thợ thủ công hào sảng biểu diễn cái gì bì ảnh hí tại dân gian, việc hôn ước càng hoàn toàn không thừa nhận!
Hắn thuở nhỏ hiếu thắng, thế nào cũng không phục, tiểu công chúa chính mình tâm tâm niệm niệm lại không đem hắn để vào mắt, liền báo với sư phụ và nghĩa phụ, tự thân lên núi học bì ảnh, hảo cùng vị hôn thê thân cận.
Năm mười hai tuổi hắn thượng sơn, xin làm đệ tử của Khâu sư phụ, túy ông chi ý bất tại tửu (ý kẻ say không phải do rượu = có ý đồ khác), có thể cùng Triệu Uyển sớm chiều gặp gỡ. Ban đầu vốn là tính tình thiếu gia nóng giận hiếu thắng, hắn mưu đồ muốn tranh hơn thua. Nhưng mối tình đầu của hài tử chưa đến mười tuổi, hắn luôn dõi theo Triệu Uyển, trêu nàng, chọc nàng giận dữ, thấy được nhu tình như nước bên dưới bề ngoài mạnh mẽ cường hạn của nàng.
Lâu ngày sinh tình, hắn chìm vào thật sâu, đến khi hắn phát giác, đã sớm không kịp nữa rồi. Trong mắt hắn chỉ còn lại một mình cô nương này, toàn tâm toàn ý chờ nàng hồi tâm chuyển ý. Ngạo khí tự phụ khiến hắn không thể bộc bạch tình cảm của mình, đành như cũ ra vẻ điềm nhiên như không, canh giữ bên cạnh nàng…
Hắn là cô nhi nhà tướng, nghĩa tử của phủ doãn, lại quá hai mươi bốn vẫn chưa thú thê.
Con cháu quan gian bình thường, đừng nói thê thiếp thành đàn, e rằng cả nhi tử đều đã chất đống rồi. Đồng liêu trong quân hỏi, hắn buộc phải pha trò hàm hồ cho qua. Người ngoài chỉ nói hắn du hí bụi hoa vui đến quên cả trời đất, nào biết trong lòng hắn sớm đã khắc sâu một cô nương.
Nhược thủy tam thiên, hắn chỉ cần một muôi nước(*). Bất luận nàng đối đãi hắn ra sao, từ lâu hắn đã nhận định, Triệu Uyển là nương tử chưa xuất giá của mình. Trừ nàng ra, ai hắn cũng không cần!
(*: Nhược thủy: Khúc sông nguy hiểm xa xôi, nghĩa bóng là bể tình. Đây là câu biểu lộ ái tình son sắt nổi tiếng của Cổ Bảo Ngọc với Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng: Mặc cho nhược thủy tam thiên, ta chỉ lấy một muôi nước. Dù bể tình rộng lớn, cũng chỉ cần một muôi nước mà thôi.)
– Thế nhưng, trong mắt nàng, chưa từng có hắn!
Tâm trạng bi thương cùng không cam lòng như thủy triều dâng lên trong lòng.
Triệu Uyển bỏ đi, hầm rượu dưới khoang đáy chỉ còn lại Tiếu Dương và Mục Thiếu Hoài.
Đang ở trước mặt sư đệ, cho dù trong lòng có bao nhiêu khó xử, hắn sao có thể tỏ ra yếu đuối?
Ngồi phịch xuống đất, Tiếu Dương ôm lấy thùng rượu lớn mạnh mẽ trút xuống, rỏ vẻ điềm nhiên như không: “Ha ha, thật sự là hảo tửu, không hổ là mỹ tửu sưu tập của Hải bá vương! Thừa dịp không có ai, huynh đệ chúng ta uống một trận thống khoái đi! Tới tới tới, cùng nhị ca nhà ngươi uống!” Thùng rượu nặng hơn trăm cân, hắn nhấc lên nhẹ nhàng, thuận tay nâng một thùng ném đi.
Mục Thiếu Hoài kinh hãi, vội vàng vươn tay tiếp nhận, lúng túng nói: “Sư huynh, tửu lượng ta không cao…”
“Ngươi không uống, ta uống!” Tiếu Dương cũng không miễn cưỡng hắn, ngửa cổ trực tiếp rót xuống, động tác quá mạnh, nước rượu từ khóe miệng hắn tràn ra, tưới ướt đẫm vạt áo.
Mục Thiếu Hoài nhìn hắn, muốn an ủi khuyên giải lại không biết nên làm sao mở miệng.
“Oạch!”
Bầu không khí nặng nề bị tiểu bạch thử phá vỡ.
Vật nhỏ bốn chân chạy thật nhanh, thoáng chốc lủi vào vạt áo Tiếu Dương.
Cọ cọ cọ, hít hít hít…
Mắt đậu xanh sáng ngời, chăm chú theo dõi vết rượu ngào ngạt bốn phía. Liếm hết vạt áo lại liếm đến cằm Tiếu Dương, chẹp chẹp, đầu lưỡi phấn hồng bận rộn hết sức.
“…” Cặp mắt càng mở càng lớn, Mục Thiếu Hoài hoàn toàn nhìn đến ngây người, suýt chút nữa phun máu mũi.
Ô, này, này này này này… Quả thật là công khai ăn đậu hủ!
Tiếu Dương liếc nhìn hắn, thấy hắn hai mắt vô thần, ngạc nhiên nói: “Thiếu Hoài a, ngươi đang lo lắng cho ta phải không?”
“Ách…” Mục Thiếu Hoài nhất thời nghẹn giọng. Dù sao cũng không thể nói chính mình đối sư huynh chảy nước miếng ba thước đi?
“Ha ha ha, đừng ngốc nghếch. Từ bao giờ đến lượt ngươi lo lắng cho nhị ca nhà ngươi?” Thấy hắn không trả lời, Tiếu Dương xem như hắn thừa nhận.
Vươn tay, vỗ vỗ bả vai sư đệ,Tiếu Dương giả vờ rộng rãi mỉm cười: “Các cô nương chờ bản nhị gia lưu ý ở Lâm An phủ còn hằng hà sa số, đều là đại gia khuê tú, tiểu gia bích ngọc. Ta chọn hoa cả mắt, chỉ sợ hại rất nhiều cô nương phương tâm không nơi gửi gắm, mới bỏ phí thời gian cho đến hôm nay chưa thành thân. Tuyệt đối không phải vì lão cọp mẹ kia! Ta sớm đã mong sao báo cáo sư phụ cùng nàng giải trừ hôn ước nha!” Tục ngữ nói rất hay, bất chưng màn thầu tranh khẩu khí (*). Chết cũng không thể thua khẩu khí này!
(*: Đây là câu dân gian bỏ lửng: Bán hài tử mua lồng hấp, bất chưng màn thầu tranh khẩu khí. Ý nói làm người có cốt khí, không chịu thua kém.)
“Gạt người, gạt người!”
“Ai gạt người chứ!” Chuyện có liên quan đến thể diện, Tiếu Dương thẹn quá hóa giận, ngạnh cổ đứng bật dậy, mặt hồng cổ thô, “Thiếu Hoài, ta nói với ngươi, cọp mẹ tự mình đa tình,kỳ thực bản nhị gia căn bản đã chướng mắt nàng –”
“Sư huynh, ta không có nói ngươi gạt người…” Mục Thiếu Hoài thực vô tội.
“Gạt người, gạt người!”
Thanh âm quái nhịp quái giọng lại vang lên, Tiếu Dương rốt cuộc phát giác bất thường, theo tiếng nói nhìn lại —
Một con vẹt béo ú lông xanh mỏ hồng, ngũ sắc sặc sỡ bay tới bay lui quanh thân hắn: “Gạt người, oa oa, gạt người!” Tư thái vênh váo tự đắc rõ ràng là đang cười nhạo hắn.
Tiếu Dương trừng mắt nhìn nó, khóe miệng co giật.
“Ầm ĩ chết!” Xuất thủ như chớp, túm lấy cổ vẹt.
“Gạt người… Oa –” Tiếng kêu bi thảm biến dạng vừa phát ra phân nửa liền im bặt.
Tiếu Dương chằm chằm nhìn nó, sắc mặt bất thiện, ra vẻ muốn tiếp tục siết chặt bàn tay: “Ngươi còn lắm mồm?” Dám vạch trần vết thương lòng của hắn, lá gan không nhỏ!
Con vẹt lập tức đóng chặt mỏ, thở mạnh cũng không dám xuất ra nửa hơi.
Tiếu Dương hừ một tiếng, tiếc nuối buông lỏng tay.
“Gia, ngài đại nhân đại lượng, vạn phúc kim an!” Chim ú kinh hồn chợt dứt, nhãn châu loạn chuyển một vòng, bay trốn đến đầu vai Mục Thiếu Hoài.
“Ách, ta còn nhớ con chim này là của Mộ Dung tam ca đi? Phải chăng nó vội tới để báo tin cho chúng ta?”
Yêu mạng nha! Một con chim cũng biết kiến phong sử đà (gió chiều nào xoay chiều nấy), tiền kiêu hậu kính, quả nhiên nắm đấm mới là đạo lý kiên quyết!
Mục Thiếu Hoài nén cười đến vất vả.
“Không sai, chính là chim của tiểu tam. Béo múp ồn ào lại nịnh hót, không biết nuôi có ích lợi gì. Theo ta thấy không bằng vặt sạch lông quay ăn!”
Bất quá —
Nghĩ là nghĩ như vậy, con chim này là bảo bối tâm can của Mộ Dung Duật, nếu hắn thật sự làm gì nó, sư đệ bọn hắn không trở mặt thành thù mới lạ.
Nghĩ đến đây, Tiếu Dương nghiêm nghị lên tiếng: “Nếu con chim này đến đây, xem ra thuyền các sư đệ đã sắp đuổi tới. Thiếu Hoài, chúng ta tìm cọp mẹ, tập hợp đầy đủ đi tiếp ứng bọn họ!”
Hắn một mình lẻn vào thương thuyền Hợp Hoan đảo, đi trước một bước tìm được sư đệ Mục Thiếu Hoài. Nhưng lưỡng đại cao thủ Gia Luật Phong và Liễu Tam Nương trấn giữ, lại thêm đông đảo chúng đệ tử Hợp Hoan đảo, hắn không phải hạng người tự cao tự đại, tự tin có thể bằng lực lượng của một người cứu thoát sư đệ, càng đừng nói hiện tại còn thêm một Triệu Uyển vướng bận. Vì vậy, hắn sớm đã phóng khói lửa tín hiệu, kêu gọi Tiền Giang tứ thiếu bọn họ đến tụ hội trên biển.
Con vẹt ú kia chính do Mộ Dung Duật thả đi báo tin cho hắn, thông báo viện binh đã tới.
Một khi các huynh đệ tập hợp, hắn liền có thể rảnh tay một lúc!
Huống hồ, thuyết giả tiên sinh thường thích kể chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân lấy thân báo đáp. Nếu lần này chính hắn đại hiển thần uy, có thể sẽ có khả năng vãn hồi trái tim Triệu Uyển chăng?
Cảm giác chuếch choáng say dâng lên, Tiếu Dương thở dài.
“Ầm!”
Thân thuyền bỗng nhiên rung chuyển kịch liệt. Hắn đang xuất thần, suýt chút nữa trượt chân.
Hầm chứa rượu Tiếu Dương và Mục Thiếu Hoài đang đứng nằm ở khoang đáy của hải thuyền, sau chấn động, khoang thuyền phía trên đột nhiên truyền đến tiếng hô quát tranh đấu. Tiếp theo, ván thuyền chếch hướng đỉnh đầu chợt vỡ ra một lỗ thủng to bằng cái đấu, kình phong chấn động, gỗ vụn tung tóe!
Hai người liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt đại biến.
Nguy rồi, quá nửa là Triệu Uyển đã bị phát hiện!
Trên thuyền chỉ có ba người sư tỷ đệ bọn họ, ai dám ba hoa có thể lấy một chọi trăm?
Đại sự không ổn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...