Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Thế thì phải do Thủy Tinh mỹ nhân quyết định.
Đương nhiên việc này phải do Thủy Tinh mỹ nhân quyết định mới được, vì đây là võ công của y. Y muốn cho ai thì phải để y quyết định.
Thủy Tinh mỹ nhân nói :
- Trong số người giữa chúng ta chỉ có Vương Hoa là có trí tuệ cao nhất, thì truyền cho Vương Hoa đi.
Võ Lâm Hoàng Đế cười hi hí nói :
- Ta đã đoán được như thế từ lâu rồi!
- Lão đã đoán được như thế ư?
Võ Lâm Hoàng Đế cười rồi nói tiếp :
- Đương nhiên, truyền võ công cho con rể thì bảo đảm hơn.
Thủy Tinh mỹ nhân thẹn đỏ mặt nói :
- Tiền bối lại đùa nữa rồi.
Tất cả mọi người đều bất giác bật cười ngay.
Vương Hoa nói :
- Vãn bối ngại rằng không thể thành tựu thôi!
Võ Lâm Hoàng Đế cười nói :
- Này cháu ngoan, lời nói của nhạc mẫu quyết chẳng sai lầm đâu.
- Thế à?
- Mau qua đây cảm ơn nhạc mẫu xem nào!
Thủy Tinh mỹ nhân nói :
- Tiền bối chớ làm khó dễ hắn nữa. này Vương Hoa, ngươi cứ việc học tập thôi.
Vương Hoa cúi đầu vái chào nói :
- Thưa tiền bối, vâng!
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Này cháu ngoan, ngươi còn gọi tiền bối nữa sao?
Thủy Tinh mỹ nhân mỉm cười nói :
- Thôi được, bây giờ ta ghi chép các chiêu thức ra giao cho Thiên Tri Thần Quân ngay.
Thế rồi, Thủy Tinh mỹ nhân căn cứ vào ký ức, mang những võ công trong Hải Đào kinh chép ra hết, sau đó giao lại cho Thiên Tri Thần Quân nghiên cứu.
Những trang sau Hải Đào kinh gồm có mười chiêu, tất cả những chiêu này đều thâm ảo hết sức. Số chiêu thức lại biến hóa vô cùng tận, quả htth là những võ học hiếm thấy trong giới võ lâm bấy giờ.
Tánh ngộ thiên phú của Thiên Tri Thần Quân thông minh xuất chúng. Trong một thời gian ngắn ngủi ba hôm y đã hội được bốn chiêu trong số mười chiêu võ này.
Thiên Tri Thần Quân mang số chiêu đã tham ngộ được truyền lại cho Vương Hoa trong một nơi bí mật.
Vương Hoa mang số chiêu thức mà Thiên Tri Thần Quân đã tham ngộ được luyện tập rất kỹ lưỡng. Đương nhiên đây chẳng phải là việc một vài ngày có thể thành tựu được, thế nhưng dưới sự kiên trì chỉ đạo của Thiên Tri Thần Quân, Vương Hoa chỉ mất ba ngày thời gian đã học được sáu chiêu, bây giờ chỉ còn lại bốn chiêu cuối mà thôi.
Sáu chiêu thức này kinh người hết sức, mỗi một chiêu có sự huyền ảo biến hóa riêng của nó. Còn bốn chiêu kia đương nhiên phải kinh thiên động thế hơn nữa rồi.
Nhưng Thiên Tri Thần Quân đã cảm thấy khó tham ngộ được bốn chiêu này.
Một hôm...
Ngô Tinh đến tìm Vương Hoa.
Chỗ luyện võ của họ là ở trong một thạch động khác. Thạch động này cách chỗ ở của Quỷ Diện Tiên Ông độ khoảng mười trượng.
Trông thấy Ngô Tinh đến thăm, Vương Hoa lấy làm ngạc nhiên hết sức.
Vương Hoa vội hỏi :
- Có việc gì chăng?
Ngô Tinh hỏi :
- Mẹ ta sai ta đến đây hỏi thăm kết quả luyện tập của ngươi thế nào rồi?
Vương Hoa cười nói :
- Đã luyện được sáu chiêu rồi.
- Chỉ luyện được sáu chiêu thôi à?
Thiên Tri Thần Quân nói :
- Thế là cố gắng lắm rồi.
- Nhưng mà không còn thì giờ nữa rồi.
Vương Hoa giật mình nói :
- Hết thời giờ rồi sao?
- Đúng thế, các ngươi đã ở đây luyện võ được mười ngày rồi.
Vương Hoa cả kinh nói :
- Hả, mười ngày rồi sao?
Ngô Tinh khẽ gật đầu nói :
- Phải, vừa đúng mười ngày rồi.
- Thế là... Chương phu nhân chỉ còn sống được năm ngày nữa thôi sao?
- Có lẽ như thế.
Vương Hoa kinh hãi nói :
- Thế thì biết làm sao bây giờ? Trời ơi, biết làm sao đây?
Thiên Tri Thần Quân nói :
- Theo ta thì ngươi với sáu chiêu võ công này đã đủ sức đối phó với Kim Cúc phu nhân hoặc Vương Bán Tiên rồi.
- Có thật như thế chăng?
- Ta bảo đảm trăm phần trăm là như thế.
- Thế thì ta phải đi ngay thôi.
- Đúng thế, ngươi nên đi ngay bây giờ đi.
Vương Hoa vội đi theo Ngô Tinh ra khỏi thạch động chạy về chỗ ở của bọn người Quỷ Diện Tiên Ông.
Trên đường đi, Vương Hoa hỏi :
- Này Ngô cô nương, có việc gì xảy ra chăng?
Ngô Tinh lắc đầu nói :
- Không có chi hết... ta cùng chị em họ Chương coi nhau khá thân thiết.
Vương Hoa mỉm cười nói :
- Thế là quí lắm, còn cha ngươi thì sao?
- Cha ư? Gia gia hết giận hờn cha rồi, bây giờ họ thân nhau lắm.
Vương Hoa hớn hở nói :
- Thế là quí hết sức.
Ngô Tinh xuống giọng hỏi :
- Những ngày gần đây có hoài niệm ta không?
- Không!
- Hứ! Ba chúng ta ngày nào cũng tưởng niệm ngươi hết, thế mà chẳng ngờ ngươi chẳng nghĩ gì đến bọn ta hết.
Vương Hoa mỉm cười nói :
- Ta chẳng có thì giờ rảnh nào hết.
- Chẳng lẽ cả thời gian suy nghĩ cũng không có sao?
- Đúng thế, ta cứ mãi suy nghĩ võ công mà thôi.
Ngô Tinh làm ra vẻ giận dỗi nói :
- Thôi, xem như ngươi có lý đi.
- Ta nói thật đấy.
- Thế thì ta chẳng nói cho ngươi biết một tin hay.
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên nói :
- Tin hay gì thế?
- Ta không nói.
- Tại sao ngươi không biết điều với bọn ta.
- Bọn ngươi?
- Bọn ta, tức là muốn nói chị em Chương thị và ta đây.
- Thôi được, sau này ta ắt phải tưởng niệm các ngươi hoài, như vậy được chứ, người vợ cưng yêu sắp cưới của ta.
Ngô Tinh thẹn đỏ mặt, nói :
- Lẻo mép thật, ta chẳng nói ngươi biết đâu.
Nhưng thực ra trong lòng nàng nghe nói câu “người vợ cưng yêu sắp cưới” mà cảm thấy sung sướng vô cùng.
Vương Hoa nói :
- Không nói thì về sau ta chẳng cưng ngươi đâu.
- Thế thì chịu.
Vương Hoa nóng ruột nói :
- Thế ngươi muốn sao bây giờ?
- Sau này... sau này ngươi không được ăn hiếp ta nha.
- Thương thì có chứ làm gì có chuyện ăn hiếp ngươi!
- Được, ta nói cho ngươi nghe, nhưng ngươi không được nói lại cho người khác nghe nha.
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Đương nhiên.
- Cũng không được nói rằng chính ta nói cho ngươi biết nha.
Vương Hoa nghe nói thế bất giác lấy làm ngạc nhiên hết sức, nói :
- Việc gì quan trọng lắm chăng?
- Đương nhiên là việc quan trọng rồi.
- Được, ta hứa với ngươi sẽ giữ bí mật chứ không sai.
Ngô Tinh xuống giọng nói :
- Chương muội muội có thai rồi.
- Nói sao?
Vương Hoa buột miệng kêu lên một tiếng.
Ngô Tinh nói :
- Ta nói rằng chương muội muội có thai rồi.
Vương Hoa ngạc nhiên nói :
- Có thật chăng?
- Chẳng lẽ ta nói dối với ngươi ư?
- Của ai vậy?
- Hỡi anh chàng ngốc ơi, đương nhiên là của ngươi rồi!
- Ta ư?
- Thế nào? Ngươi muốn giả khùng ư? Chính là Chương Thanh Thanh.
Vương Hoa ngây người luôn ra tại chỗ.
Đúng thế, Chương Thanh Thanh đã có quan hệ nhục thể với hắn, chẳng lẽ chỉ một lần hôm đó mà có con rồi sao? Thế thì làm sao chẳng bảo Vương Hoa chẳng giật mình.
Vương Hoa ngẩn người giây lát, sau đó nói :
- Sao ngươi biết như thế?
- Đương nhiên ta phải biết rồi.
- Chính Thanh Thanh nói lại cho ngươi biết chăng?
- Phải, Thanh Thanh mười chỉ nói lại cho ta và Linh Linh biết mà thôi, ngoài ra không một người nào biết hết.
- Tại sao thế?
- Thanh Thanh muội cho rằng vào lúc này không nên nói cho bất cứ một ai biết.
- Kể cả ta trong đó sao?
- Đúng thế.
- Tại sao vậy?
- Tại vì Thanh Thanh muội sợ ngươi sẽ lo lắng cho y, hơn nữa ngươi sắp phải ra ngoài, nếu để ngươi biết được tin này ngươi ắt phân tâm lo nghĩ cho y chứ không sai, nên khi y nói cho ta và Linh Linh biết tin này đã căn dặn bọn ta không được nói lại cho ngươi biết.
- Thế tại sao em lại nói cho anh biết?
- Em chỉ lén lút cho anh biết mà thôi, vì em cho rằng anh nên biết tin này...
- Đương nhiên huynh nên biết tin này rồi.
- Nhưng mà huynh không được nói cho Thanh Thanh biết rằng chính muội nói tin này cho huynh nghe nha.
- Được, huynh sẽ ghi nhớ điều này.
- Ngươi phải làm ra vẻ chẳng biết gì hết nghe.
- Tuân lệnh.
Thế rồi hai người chạy tới thạch động.
Đương nhiên Vương Hoa lấy làm vui sướng khi nghe được tin này, đồng thời chàng cũng rất vui mừng khi biết ba chị em sống hòa hợp thương yêu với nhau.
Hai sự kiện này đã thật sự mang tới niềm vui cho chàng không ít.
* * * * *
Ngày hôm sau Vương Hoa từ giã mọi người cùng Thủy Tinh mỹ nhân rời khỏi thạch động.
Vương Hoa đi tìm Thủy Tinh Cầu.
Thủy Tinh mỹ nhân thì phải đi tìm thuốc.
Tất cả mọi người cùng tiễn đưa Vương Hoa và Thủy Tinh mỹ nhân lên đường.
Võ Lâm Hoàng Đế nói với Vương Hoa :
- Này Vương Hoa. Tạm thời bọn ta không rời khỏi đây đâu, vì theo ta nhận xét có lẽ Võ Lâm giáo sắp sửa phát động công kích, muôn một có thật như thế thì chúng ta không thể chẳng lo bố trí trước.
Vương Hoa gật đầu nói :
- Thế cũng được.
- Thế thì hai ngươi thương lộ đi.
Vương Hoa quay sang nhìn Thanh Thanh một cái, chỉ thấy thần tình y u oán buồn bã vô cùng.
Vương Hoa cảm thấy rằng từ khi hắn đến đây mãi cho đến ngày hôm nay hắn chưa từng nói một lời nào với y hết. Hắn đã lạnh lùng bỏ quên Thanh Thanh, và đã làm cho y có vẻ thêm phần cô đơn hơn nhiều.
Vương Hoa bước sang hướng y, khẽ gọi một tiếng :
- Thanh Thanh!
Chương Thanh Thanh ngước đầu lên như là một oán phụ trong khuê các. Trong ánh mắt y phản chiếu những màu sắc u oán thê lương. Y buồn bã lẳng lặng không nói gì hết.
Vương Hoa khẽ gọi một tiếng nữa :
- Này Thanh Thanh!
- Có việc gì chăng?
- Ta...
Vương Hoa trông thấy đông người quá, cũng chẳng biết nói gì đây, bèn cười nhạt nói :
- Ngươi chờ ta một lát nữa, ta có vài lời muốn nói với ngươi.
Thanh Thanh khẽ gật đầu đồng ý.
Bấy giờ đoàn người đã ra tới bờ hồ, thế rồi Thủy Tinh mỹ nhân nói :
- Các ngươi chớ tiễn đưa nữa, hãy quay trở về đi.
Dứt lời, y lượn mình nhảy xuống thuyền ngay.
Xem tiếp hồi 90 Từ biệt bên bờ hồ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...