Tán Phát Khách vừa dứt tiếng hét, kêu vù một tiếng y đã phóng chưởng tấn công vào người Vương Hoa ngay. Quái nhân vừa đánh ra một chiêu chưởng thế mạnh như vũ bão và nhanh thần tốc vô cùng. Vương Hoa trông thấy thế công của đối phương đã giật bắn người lên, hắn không ngờ thân pháp của quái nhân này thần tốc đến thế.
Vương Hoa vung tay phải ra đỡ, đồng thời thụt lùi ra sau ba bước liền.
Vương Hoa thoạt vừa lui ra sau thì Tán Phát Khách đã xuất thủ tái tấn công hai chưởng nữa, thủ pháp của y thần tốc kinh người.
Vương Hoa ngạc nhiên hết sức, từ khi hắn xuất hiện giang hồ đến nay đã đụng độ biết bao nhiêu người, nhưng chưa hề đụng ai có võ công kỳ dị như quái nhân tóc dài này hết.
Hắn giật mình kinh hãi, lập tức thi triển Vô Địch ngũ thức ngay.
Hai bóng người bay liệng trên không như điện xẹt, tức thời diễn ra một trận ác đấu vô cùng khốc liệt, khó phân thắng bại ngay.
Thình lình...
Tán Phát Khách gầm lên một tiếng, giơ tay phải đánh vào giữa ngực Vương Hoa.
Vương Hoa vội vàng đưa tay phải tới phản kích ngay.
Theo kinh nghiệm kích đấu thường tình, đúng ra Tán Phát Khách phải rút tay về để đổi chiêu khác, thế nhưng Tán Phát Khách vẫn không rút tay về, đã ấn lên ngực Vương Hoa một cái.
Đùng một tiếng...
Tán Phát Khách đã trúng một chưởng của Vương Hoa văng ngược ra sau, há mồm cho máu phun vọt ra như tên bắn.
Vương Hoa đứng ngẩn người luôn tại chỗ.
Đúng lý ra khi đối phương ấn một chưởng vào ngực hắn, mặc dù hắn không chết ngay lập tức, nhưng cũng phải vị trọng thương chớ không sai.
Thế mà, Vương Hoa chẳng bị thương chút nào cả.
Thình lình...
Hắn phát hiện trong ngực áo bỗng dưng có thêm một món đồ. Hắn ngạc nhiên thò tay vào trong ngực áo sờ mó.
Mai Hương hớt hải hỏi :
- Ngươi... bị thương rồi chăng?
Vương Hoa cảnh giác sờ mó một cái, quả thật hắn cảm thấy trong ngực áo hắn tự dưng có thêm một món đò. Hắn vội vàng nói :
- Không... ta không...
bấy giờ, Tán Phát Khách đã đứng vững người lại.
Vương Hoa bỗng hiểu ngay nguyên nhân quái nhân tóc dài ép mình động thủ chính là giao món đồ này cho mình.
Nhưng tại sao y không nói thiên hạ mà phải làm như thế?
Vương Hoa thoáng nghĩ đến Mai Hương. Hiển nhiên đối phương ngại Mai Hương trông thấy, bằng không y không cần thiết phải sử dụng khổ nhục kế như thế.
Đối phương vì giao cho mình món đồ này đã bất kể nguy hiểm, chịu đựng một chưởng. Từ điểm này hắn có thể đoán biết món đồ trong ngực hắn vô cùng quan trọng.
Tán Phát Khách lạnh lùng nói :
- Quả nhiên võ công của các hạ kinh người thật. Hôm nay Tán Phát Khách này xin phục thôi, ngươi muốn giết ta thì cứ việc ra tay đi...
Vương Hoa nói :
- Ta chẳng muốn giết ngươi làm gì!
- Thôi được, nhưng ắt phải có một ngày ta sẽ tìm lại ngươi chứ không sai...
Dứt lời, y lượn mình chạy đi, bỗng nhiên y dừng bước lại, quay sang hướng Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Ngươi hãy cẩn thận nha.
Dứt lời, y phi thân phóng người mất luôn.
Vương Hoa nghe nói thế lấy làm ngạc nhiên hết sức.
Y bảo mình cẩn thận, đương nhiên muốn nói món đồ trong ngực áo rồi. đối phương lại đặc biệt căn dặn như thế, rõ ràng y sợ mình bất cẩn đánh mất món đồ ấy.
Mai Hương kinh hãi hỏi :
- Y là ai thế?
Vương Hoa cười nhạt nói :
- Không biết.
- Có thật ngươi đã giết chết đồ đệ y chăng?
- Không, ta chẳng hề giết chết một ai cả.
- Thế tại sao...
- Có lẽ có người nào đó đã mạo danh ta giết chết đồ đệ y. Thôi, chúng ta hãy lên đường đi.
Dứt lời hắn vọt người phi thân chạy trước.
Vương Hoa đang nhủ thầm, chẳng biết quái nhân ấy đã nhét món đồ quý giá gì bào trong ngực áo mình đây.
Chẳng mấy chốc họ đã đến Thông Thiên quan.
Sau khi môn nhân vào thông báo, chỉ giây lát sau thì Điền sư gia và Chương Linh Linh đã ra tới. Điền sư gia cất tiếng hỏi trước :
- Vương Hoa, bọn ta đang trông ngóng ngươi. Vị cô nương này là...
Chương Linh Linh nói giọng ghen tuông rằng :
- Chắc y là bạn gái chứ gì?
Vương Hoa nói :
- Linh Linh, y là Mai Hương. Mai cô nương, còn đây là Chương Linh Linh.
Mai Hương hành lễ nói :
- Xin chào Chương cô nương!
Đương nhiên Chương Linh Linh chẳng mấy vui vẻ khi trông thấy Vương Hoa dẫn một người nữ nhân về đây. Việc ghen tuông thì không sao tránh khỏi.
Chương Linh Linh cười nhạt nói :
- Chào Mai cô nương, cô nương quen với Vương Hoa bao giờ thế?
Vương Hoa tiếp lời nói :
- Linh Linh, ngươi chớ đa nghi. Chúng ta mới quen biết cách đây vài tiếng đồng hồ mà thôi!
Chương Linh Linh bất giác ngạc nhiên, sau đó cười thật tươi.
Điền sư gia nói :
- Chúng ta vào trong hãy nói.
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Phải, chúng ta vào trong hãy nói sau!
Bọn Điền sư gia gồm bốn người đi vào Thông Thiên quan luôn.
Trên đường vào quan, Mai Hương hỏi Chương Linh Linh :
- Chương cô nương, ngươi là bạn gái của Vương công tử ư?
- Sao ngươi biết?
- Chẳng phải lúc nãy cô nương đã ghen tuông chăng?
- Ghen ư?
- Chẳng phải sao?
Chương Linh Linh cười thẹn thùng, nói :
- Có thật hai người mới quen cách đây chỉ vài tiếng đồng hồ chăng?
- Đúng thế!
- Quen trong trường hợp thế nào vậy?
Mai Hương bèn mang sự việc xảy ra lúc nãy thuật lại cho Chương Linh Linh nghe một phen. Đương nhiên y đã giấu phần hai người ôm choàng lấy nhau không nói ra rồi.
Chương Linh Linh nói :
- Ngươi có thương hắn không?
Mai Hương nghe hỏi như thế thoáng ngạc nhiên nói :
- Thương hắn ư?
- Đúng thế!
- Thật tình mà nói thì ta thương hắn, nhưng mà hắn là người yêu của cô nương...
- Ta yêu hắn, nhưng hắn chẳng thuộc về ta. Hắn vẫn có thể yêu người khác chứ.
Mai Hương nói :
- Ngươi...
- Ta muốn nói rằng ngươi cũng có thể yêu hắn. Thật ra ta với hắn rất yêu thương nhau. Tuy ta rất yêu hắn, nhưng không bằng lòng miễn cưỡng chiếm lấy hắn. Nếu hắn có yêu người nữ nhân nào khác và người nữ nhân ấy thật tình yêu hắn thì ta không phản đối.
Mai Hương nói :
- Chương cô nương, ngươi hiền lành thật.
- Không dám, ghen tuông chỉ tổ gây nên bi kịch mà thôi, có phải vậy không?
- Phải, Chương cô nương nói không sai chút nào!
- Thế thì ta hà tất làm khó ngươi mà gây điều bất lợi cho mình. Mai cô nương, ngươi hiện giờ đã vô gia khả quy thì cứ việc ở lại đây với ta xem như chị em, ngươi thấy thế nào?
- Chương cô nương không khinh thường ta chứ?
- Đương nhiên không rồi.
- Chương cô nương, ta chẳng biết nói lời thế nào để cảm tạ ngươi.
- Chớ khách sáo làm gì. Chúng ta cùng là những người bất hạnh, phải biết tương trợ với nhau chứ!
Họ cười thật tươi.
Chẳng mấy chốc họ đã vào tới trong đại điện.
Vương Hoa nói với Chương Linh Linh :
- Linh Linh, dẫn Mai cô nương vào nghỉ ngơi trước đã.
Vương Hoa chỉ muốn Mai Hương vắng mặt ngay, để hắn được xem món đồ mà quái nhân tóc dài đã nhét vào ngực áo mình là thứ gì đây?
Mai Hương nói :
- Ta không thấy mệt mỏi.
Vương Hoa nói :
- Không. Lúc nãy ngươi đã bị thương, phải vào trong nghỉ ngơi giây lát cho khỏe.
Chương Linh Linh nói :
- Mai cô nương, hãy vào phòng ta nghỉ cho khỏe.
Mai Hương nói với Vương Hoa :
- Lúc ngươi đi hãy thông báo cho ta biết nha.
- Đương nhiên.
Mai Hương mỉm cười theo Chương Linh Linh đi về phía hậu viện.
Điền sư gia quay sang hướng Vương Hoa hỏi :
- Ngươi có biết hiện giờ Tiếu Tiếu thư sinh đang ở đây chăng?
- Cháu đã biết điều này, y đâu rồi?
- Y ở hậu viện. Y nói rằng y đến thăm viếng ta nhưng hình như y có việc gì đó, vì hành tung của y bí mật, khả nghi lắm!
- Y chẳng nói gì với cậu sao?
- Không nói gì hết, phải chẳng y có ý đồ bất chánh gì ư?
- Không, chính cháu mời y đến đây.
- Để làm gì thế?
- Do thám tung tích Chương Vĩnh Kỳ.
- Ồ... chẳng lẽ Chương quan chủ còn ở trong quan nội sao?
- Có thể như thế!
Điền sư gia ngạc nhiên nói :
- Làm gì có chuyện đó?
Vương Hoa không nói cho Điền sư gia biết sự việc chân thật thế nào hết, vì hắn cho rằng tốt hơn hết chớ để cho y biết.
Vương Hoa nói :
- Thưa cậu, chẳng lẽ cậu không nghĩ đến một điều là đến nay tung tích Chương Vĩnh Kỳ vẫn mù mịt, thế thì có lẽ y vẫn còn ở trong quan nội.
Điền sư gia cau mày, nói :
- Ngươi nói cũng có lý lắm, nhưng ai đã giấu Chương Vĩnh Kỳ?
- Đây chính là việc cháu nhờ Tiếu Tiếu thư sinh điều tra đấy.
- Thì ra thế...
bỗng nhiên Vương Hoa nghĩ tới món đồ trong ngực áo hắn, hắn liền thò tay vào trong ngực áo lấy vậy ấy ra, nhìn kỹ té ra là một cuộn giấy vò.
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên, vội mở toang cuộn giấy vò ra xem.
“Vương Hoa!
Ta đã suy nghĩ nát óc, cực chẳng đã phải mượn cớ động thủ để giao lá thư này cho ngươi. Ngoại trừ cách này ta không còn biện pháp nào khác hơn, vì thiếu nữ áo trắng đang ở bên cạnh ngươi.
Hãy nhớ cho kỹ, y không có ca ca gì hết, cũng không có người áo trắng nào đả thương y hết. Cách đây vài ngày trước y đã theo dõi ngươi.
Về sau y và hai người áo trắng lập mưu kế giả đò bị thương để ngươi cứu y, sau đó tiện bề theo dõi ngươi, có lẽ vì quả Thủy Tinh Cầu. Nếu như ngươi lấy được Thủy Tinh Cầu thì y sẽ ra tay hạ độc thủ với ngươi ngay.
Y chính là người của Võ Lâm giáo, vả lại thân phận khá cao. Hãy nhớ cho kỹ kẻo trúng kế của y và chớ bị y dùng nữ sắc mê hoặc nha, bằng không ngươi sẽ mang tiếng xấu ở võ lâm này, cuối cùng phải hổ thẹn với cha mẹ ngươi tại thiên chí linh. Vài lời gửi đến ngươi.
Thiên Đao Tiều Chủ Bút.”
Vương Hoa xem xong lá thư cảnh cáo này, bất giác lạnh toát mồ hôi, bàn tay cầm thư đang run lẩy bẩy...
Quả nhiên việc này đáng sợ thật, nếu chẳng nhờ Thiết Đao Tiều Chủ lưu tự cảnh cáo, suýt nữa mình đã trúng quỷ kế của y.
Mai Hương đóng kịch khéo thật.
Chẳng trách gì lúc nãy y đã hỏi thăm Thủy Tinh Cầu...
Hắn phần thì kinh hãi về việc này, phần thì giật mình. Thiết Đao Tiều Chủ người bạn tri kỹ của phụ thân hắn, quả thật đã đặt chân vào Trung nguyên.
Điền sư gia trông thấy thần tình hãi hùng của Vương Hoa, bất giác ngạc nhiên hỏi :
- Vương Hoa, có việc gì thế?
Vương Hoa bỗng cảnh giác, hắn gượng cười nói :
- Thưa cậu, chẳng có việc gì hết.
- Lúc nãy cháu đã phát run... trong lá thư đã viết những gì thế?
- Chẳng viết gì cả.
Vương Hoa vừa nói vừa bỏ lá thư vào túi áo, sau đó lại nói tiếp :
- Một sự biến bất ngờ.
- Sự biến bất ngờ? Không cho cậu biết được sao?
Vương Hoa khẽ cười nói :
- Sau này cậu sẽ biết, thưa cậu cháu phải đến gặp Mai Hương.
- Để làm gì thế?
- Cháu có chút việc riêng.
- Y ở trong phòng của Chương cô nương.
Xem tiếp hồi 43 Lấy ơn trả oán
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...