Thúy Nhược Tính

Trong xe im lặng một lúc, Châu Thập Ngũ đột nhiên đổi chủ đề: "Ngài Thương, chiều mai gặp người của phòng kế hoạch xong thì có về công ty không?"

Thương Hành Châm chỉ mất bình tĩnh trong chốc lát, rất nhanh đã khôi phục trạng thái bình thường: "Xem tình hình thế nào, nếu lâu tôi sẽ không về."

Anh nói nhỏ nhẹ, nhưng trong lòng lại đang suy đoán liệu đứa con trai út trông giống như đậu chẽ ba hoa trắng kia của Tề Khang Niên bị anh phớt lờ vài ngày có tủi thân đến mức khóc nhè hay không, ngày mai mà không gặp được người nữa có khi lại tức đến mức xông vào đại sảnh của công ty?

Nghĩ đến đây, có thể thấy sự kiên nhẫn mà Thời Linh vất vả tích góp được đã bị dập đi phần nào trong đêm nay.

Dòng xe cộ thưa thớt dần, một chiếc xe buýt từ từ dừng lại bên vỉa hè rợp bóng cây, Thời Linh bước lên lối đi bộ, chen vào đám đông để lên xe.

Cậu chọn một chỗ ngồi ở hàng ghế sau, ngồi phịch xuống theo quán tính khi xe khởi hành, nhìn cậu có vẻ thô lỗ nhưng thật ra là đang rất tức giận.

Bởi vì hiếm khi bộc lộ cảm xúc nên người nhà họ Tề luôn cho rằng cậu là người dễ bắt nạt, ỷ vào việc có người chống lưng là Hứa Bình và Tề Văn Lãng nên những đầy tớ trong nhà luôn công khai ăn hiếp cậu mọi lúc mọi nơi.

Giống như tối nay khi trở về nhà, Thời Linh phát hiện cặp sách và hộp đựng đàn rõ ràng đã đặt ở cuối giường trước khi cậu ra ngoài giờ đây bỗng nhiên xuất hiện một cách kì lạ ở sân cỏ, nếu như ngọn đèn ngoài sân không đủ sáng thì có lẽ cậu cũng chẳng nhìn thấy.

Thời Linh cúi xuống nhặt cặp sách và hộp đựng đàn lên, phủi đi bụi đất dính đầy trên đó, đưa mắt nhìn xung quanh rồi vươn tay lấy bộ đồng phục học sinh bị mắc trên hàng rào xuống.

Hứa Bình đứng tựa ở cửa hiên nhà hút thuốc, nhìn cậu đến gần, thở ra một làn khói mỏng: "Nhặt về cũng vô ích, mày nghĩ Văn Lãng sẽ cho mày ở lại đây bao lâu? Sớm muộn gì cũng sẽ bị ném hết đi, hiện tại cần gì phải làm điều thừa thãi."

Thời Linh không muốn để ý đến bà, không nói một câu đi lên trên lầu rồi vào phòng của mình, cậu trước tiên kiểm tra xem cây vĩ cầm có bị hỏng hay không, sau đó mang đồng phục đi giặt.

Trong tủ vẫn còn hai bộ quần áo sạch sẽ, cậu gấp một bộ cho vào cặp, bộ còn lại cậu tắm xong sẽ mặc luôn.

Trong những ngày cuối tháng 8 này, cậu dường như cảm thấy rất mệt mỏi dù chẳng làm gì cả. Sự mệt mỏi này len lỏi khắp từ trong ra ngoài, cho dù có nghỉ ngơi đàng hoàng cũng không đủ để "sạc pin".

Mặc dù tứ chi không muốn nhúc nhích nhưng tế bào não của Thời Linh lại hoạt động điên cuồng, cậu hồi tưởng lại những hình ảnh vụn vặt như lúc còn nhỏ Tề Văn Lãng khi đạp xe đèo cậu lại cố ý đẩy ngã cậu xuống, hình ảnh Tề Khang Niên trút hơi thở cuối cùng giữa tiếng ve kêu trong mùa hạ nóng nực, những chiếc cúc in hình con rắn rất đặc biệt trên áo sơ mi của Thương Hành Châm, giáo viên vì để có lương cao hơn mà sẵn sàng từ bỏ cậu.

Chiếc chăn điều hoà lún xuống, Thời Linh bò lên vươn tay lấy điện thoại nhắn cho giáo viên hỏi cô có thể giới thiệu cho cậu một người khác có phương pháp giảng dạy tương tự hay không.


Những lời thiết tha lịch sự được nhập xong lại xoá, Thời Linh dứt khoát buông điện thoại xuống, ngây người nhìn ra cửa sổ trong giây lát rồi rúc vào ổ chăn.

Sau một đêm, bộ đồng phục giặt bằng tay vẫn chưa khô hẳn nên Thời Linh nhét nó vào túi nhựa rồi cho vào cặp đi học.

Buổi sáng đầu tiên của học kỳ mới, mọi người đang cuống cuồng làm bài tập trong tiếng thúc giục nộp bài, Thời Linh chạy sang lớp bên cạnh kêu Trương Giác ra ngoài, đưa bộ đồng phục trong túi nhựa cho cậu ta: "Mang về ký túc xá phơi hộ tôi".

Vì để đảm bảo dành ra được hai giờ luyện đàn mỗi ngày nên Thời Linh không đăng ký ở ký túc xá.

Trương Giác nói lại ngay: "Tối qua cậu mới giặt à?"

Thời Linh gật đầu: "Nghỉ hè đi học thêm, bận quá nên quên".

Trương Giác quen kiểu kẹp bóng rổ nên cậu ta cũng kẹp luôn bộ đồng phục vào giữa cẳng tay với thắt lưng: "Sao cậu không nhờ Hạ Lãm?"

Thời Linh nói: "Cặp sách của cậu ta bị ô với hộp cơm của Trần Cảm Tâm nhét đầy rồi."

Trương Giác nói đùa: "Nếu mấy người trong ký túc xá tưởng đây là áo của bạn gái tôi thì phải bảo sao đây?"

Thời Linh chỉ chỉ vào mình: "Bạn gái cậu cao 1m78 à?"

Trương Giác tưởng tượng một chút rồi từ chối: "Thế thì tôi thà chọn 1m68 như Sasaki Nozomi."

Tiếng chuông đọc sách buổi sáng vang vọng khắp khuôn viên trường, Thời Linh nói: "Tôi về lớp đây."

Trương Giác vỗ vỗ túi nhựa kẹp ở cẳng tay: "Ngày mai nhớ mua hộ tôi cái bánh dứa với hộp sữa đậu nành nóng."

Thời Linh đồng ý: "Được, tôi đãi cậu."


"Không cần!" Trương Giác vòng tay qua khoác vai Thời Linh "Cậu cứ mua thêm một phần cho mình đi, chúng ta có qua có lại." Cậu ta hạ giọng, "Nghỉ hè tôi có đi làm thêm, kiếm được kha khá, tôi bao cậu."

Tiếng ồn ào ngoài hành lang lắng xuống trong tiếng giày cao gót, Trương Giác buông vai Thời Linh chạy về lớp học, cậu cũng tự giác trở lại lớp mình.

Buổi học cuối của buổi chiều là tiết sinh hoạt, giáo viên đứng trên bục giảng nói liên tục về tầm quan trọng của năm lớp 12, học kì trước ông cũng đã nhấn mạnh những lời tương tự không dưới ba lần.

Thời Linh ngồi ngay ngắn, trên mặt bàn là bản nhạc cậu định tập tối nay, đầu óc cậu một phần bị chiếm giữ bởi tiếng nói chuyện của bạn cùng lớp, một phần là những nốt nhạc lên lên xuống xuống, phần còn lại dành cho những suy nghĩ vu vơ.

Thái độ của Thương Hành Châm mấy ngày nay rất rõ ràng, nếu tối qua có thể cho cậu nghe tiếng đập cửa xe dữ dằn thì tối nay cũng có thể cho cậu hít khói ô tô.

Cậu vẫn không hiểu được suy nghĩ của Thương Hành Châm, nếu anh cố tình không cho cậu cơ hội để chất vấn thì cũng nên giải thích về sự việc trước đó cho cậu chứ?

Bọn họ "thẩm vấn" cậu về quan hệ giữa cậu với Tề gia, không hỏi ra được cũng không giận, còn đưa cậu từ nhà tang lễ ở tận ngoại ô về trung tâm âm nhạc trong thành phố. Nhưng sau đó lại cố tình điều giáo viên của cậu đi nơi khác. Sau nhiều lần suy nghĩ đối phương có thể sẽ đưa ra điều kiện gì rồi bắt cậu phải thoả hiệp như thế nào, Thương Hành Châm ngược lại đã không để ý đến cậu nữa rồi?

Người ta thường nói phàm là chuyện gì cũng đều có nguyên nhân sâu xa của nó, vì vậy Thời Linh bắt đầu từ mối quan hệ giữa Thương Hành Châm và Tề gia, nếu Thương - Tề là bạn, thì hẳn Thương Hành Châm sẽ thương xót cậu vì còn trẻ đã mất cha, và chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện đáng xấu hổ kia được.

Nhưng Thương Hành Châm đã làm rồi. Thời Linh lại một lần nữa lập nên giả thiết Thương - Tề là địch, Tề Khang Niên chết rồi, Thương Hành Châm lùi lại một bước để xem trò vui tiếp theo, thấy cậu chật vật thì chế nhạo cậu. Vậy tại sao không dứt khoát đem cậu đi tra tấn cho đến chết đi?

Thời Linh cảm thấy mọi việc đều rất mâu thuẫn, cậu vẫn còn khá tức vì bị Thương Hành Châm phớt lờ tối hôm qua, tối nay cậu quyết không chùn bước nữa. Khi chuông tan học vang lên, cậu không cần suy nghĩ thêm, xách cặp đi thẳng đến khu trung tâm thương mại.

Gần như đúng lúc xe buýt dừng lại. Bề mặt của dòng sông trước khuôn viên Hội Thương ánh lên một màu lam chói loá, Thời Linh từ xa xa đã thấy, thản nhiên liếc nhìn một cái, nắm chặt quai đeo cặp đi đến đứng yên trước cửa toà nhà.

Cửa kính một chiều của ô tô tránh được khả năng người bên ngoài nhìn thấy người trong xe, Châu Thập Ngũ trước tiên gửi tin nhắn cho trợ lý Ôn bảo cậu ta mang tài liệu Thương Hành Châm để quên trong công ty xuống, sau đó hạ cửa kính xe ô tô, để bóng dáng Thời Linh lọt vào khung hình, tập trung chụp một bức ảnh gửi cho vị sếp đang ở nhà, trông như đang làm báo cáo công việc.

Chuông báo tin nhắn vang lên khi Thương Hành Châm vừa mới pha trà mang vào thư phòng, để trên bàn làm việc rồi ngồi xuống. Buổi chiều vì thảo luận về một hạng mục mà anh phải làm việc với người trong kế hoạch lâu đến mức miệng lưỡi khô khốc, bây giờ có thể thoái mái ngồi trên chiếc ghế bành nhưng vẫn phải sửa lại một đống giấy tờ, chỉ hận không thể nhanh chóng trôi đến cuối tuần.


Lúc đang nhàm chán đi dạo quanh công ty, anh bắt gặp một nhân viên lười biếng đang chất vấn về mức lương nhận được, anh thậm chí còn đút tay vào túi quần đứng sau người ta thản nhiên xem náo nhiệt. Nhưng bây giờ lại đến lượt anh cũng lười biếng, anh xếp gọn xấp giấy tờ sang một bên, cầm điện thoại nhấn vào bức ảnh rồi phóng to.

Châu Thập Ngũ tuy làm tài xế nhưng rất hoạt ngôn, kỹ năng lái xe và "combat" đều ổn nhưng kỹ thuật chụp ảnh thì lại chẳng ra gì, không hiểu sao mãi không chụp ra được điểm nhấn. Nhưng may mắn thay, điểm nhấn luôn biết cách tự xuất hiện, Thời Linh mặc đồng phục học sinh trông rất nổi bật giữa những nhân viên đang tan làm.

Bởi vì đã từng nhìn thấy thẻ học sinh nét căng của Thời Linh nên khuôn mặt mờ mờ ảo ảo Châu Thập Ngũ gửi đến không làm cản trở trí tưởng tượng của Thương Hành Châm. Anh gõ gõ vào bàn phím, gửi đi một câu không hề liên quan tới bức ảnh: "Đã lấy được tài liệu chưa?"

Cửa phòng bị gõ nhẹ, quản gia Mạnh nhìn chiếc bàn lộn xộn đầy giấy trắng mực đen, ân cần hỏi anh có cần hoãn bữa tối lại không, ông nói nhẹ nhàng, là một người được đào tạo bài bản.

Thương Hành Châm không có thói quen trì hoãn công việc, anh nói: “Vậy thì muộn một chút, bảy rưỡi ăn.”

Lúc này Châu Thập Ngũ mới trả lời: “Tôi vừa mới lấy được rồi, chuẩn bị đến đây.”

Giao diện trò chuyện hiển thị đối phương vẫn đang nhập, Thương Hành Châm dường như đang mong chờ điều gì đó, anh không kiên nhẫn được nữa, đưa điện thoại lên miệng gửi đi một tin nhắn thoại: “Có gì thì nói nhanh lên, đừng có sửa xong lại xóa.”

Châu Thập Ngũ vâng lời, gửi đi một tin nhắn thoại: “Cái người kia vẫn đang nhiệt tình đợi ở đây, cậu ta còn không nhìn lên xem đèn trong văn phòng đã tắt hay chưa nữa!”

Giọng nói hùng hổ phát ra đối lập với giọng điệu từ tốn của quản gia Mạnh khiến ông vô thức lùi lại một bước.

Thương Hành Châm đột nhiên có đáp án cho câu hỏi Châu Thập Ngũ thuận miệng hỏi tối hôm qua, ngó lơ đứa con trai nhỏ của Tề gia nhiều ngày như vậy, anh đột nhiên muốn chơi cách khác: “Đưa cậu ta tới trang viên Phú Nguyệt.”

Châu Thập Ngũ: “Được, sau đó tôi cần phải làm gì nữa không?”

Thương Hành Châm: “Sau đó cậu tan làm được rồi.”

Anh đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên nhìn quản gia Mạnh vẫn đang đứng ở cửa, ra lệnh: “Bữa tối lấy thêm một bộ bát đĩa nữa đi.”

“Được” quản gia Mạnh nhìn anh thu xếp tài liệu đứng dậy, “Ngài không hoãn lại bữa tối nữa sao?”

“Vẫn như cũ” Thương Hành Châm nói, “Người ta ai cũng tan làm hết rồi, tôi việc gì phải ở đây chịu khổ nữa, phải bơi lội thư giãn một chút chứ.”

Hồ bơi ngoài trời tọa lạc ở phía đông nam của trang viên, phía trên được bao phủ bởi một mái kính khổng lồ, lúc này đang chạng vạng tối, đèn chống thấm ở hồ bơi sáng lên, chiếu vào làn nước trong vắt của hồ bơi tạo thành một màu xanh đậm như pha lê.

Thương Hành Châm thay quần áo, cởi chiếc áo tắm dài vứt lên cái ghế xanh ở cạnh hồ bơi, sau khi khởi động đơn giản, anh thả người xuống làn nước xanh thẳm kia.


Nhiệt độ ban đêm thấp hơn ban ngày một chút, Thời Linh ôm hộp đàn ngồi ấm ghế phải ở hàng ghế sau của chiếc Range Rover. Trong suốt quá trình đi cậu luôn nhìn ra cửa sổ để nhớ đường nhưng sau khi xuống cao tốc thì Châu Thập Ngũ đột nhiên phóng rất nhanh, trông hắn như một tay đua giải nghệ đang cố tình khoe khoang trình độ của mình.

Tất nhiên cũng có thể hiểu rằng hắn đang vội vã hoàn thành cho xong công việc để còn tan làm, bởi vì sau khi tiến vào trang viên Phú Nguyệt, hắn thả cậu ở trước cửa biệt thự tư nhân rồi quay xe đi luôn, thậm chí Thời Linh còn chưa kịp hỏi sao hắn không tiện thể dẫn cậu vào.

Ngoài sân đang có người đứng đợi, quản gia Mạnh đã đứng đây rất lâu, ông cầm tài liệu Châu Thập Ngũ gửi Thương Hành Châm, mỉm cười với Thời Linh, tự giới thiệu: "Tôi họ Mạnh, là quản gia ở đây."

Thời Linh rất cảnh giác, chỉ gật đầu không nói.

Quản gia Mạnh không đi theo con đường lát gạch không tráng men ở lối cửa chính mà dẫn cậu dọc theo lối vườn hoa, hướng về phía đông nam của trang viên, dừng lại cách bể bơi mấy chục bước: "Qua bên đó đi, ngài Thương đang ở đấy."

Quản gia Mạnh nói xong cũng không rời đi ngay, từ lúc ở cổng sân đến bây giờ đã đủ để ông quan sát Thời Linh, ông không rõ đứa nhỏ này thuộc kiểu khách nào của Thương Hành Châm, nhưng anh không tự mình ra đón thì chắc là cũng không quan trọng.

Nhưng ông có thể nhìn thấy được vẻ mặt bình tĩnh ẩn chứa sự rụt rè của Thời Linh, bèn nói thêm: "Cậu vừa tan học, chưa ăn cơm, tôi sẽ bảo nhà bếp chuẩn bị đồ ăn cho cậu."

Thời Linh hơi giật mình, sau đó cũng tự nhiên gật đầu.

Quản gia Mạnh đưa tay ra: "Tôi giúp cậu mang đồ vào nhà trước nhé?"

Thời Linh lùi lại một bước: "Cũng không nặng, tôi tự mình cầm được rồi."

Quản gia Mạnh cũng không miễn cưỡng, mỉm cười rời đi.

Tiếng nước rẽ sóng rất nổi bật trong sự tĩnh lặng của trang viên, Thời Linh bước đến nơi phát ra âm thanh này, đứng lại ngay trước bờ hồ.

Hồ bơi không nhỏ, trên mặt hồ hiện lên một đường bọt nước trắng xoá, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy.

Thời Linh tiến lại gần, mũi giày chạm vào lan can, sau đó ngồi xổm xuống, chăm chút nhìn không chớp mắt đường nét cơ thể Thương Hành Châm lúc ẩn lúc hiện trên mặt nước.

Thương Hành Châm từ xa đã nhìn thấy Thời Linh, đối phương cũng không quấy rầy anh nên anh liền vờ như không biết, lại bơi tiếp một vòng trước khi lên bờ, khi hai tay chống lên nền gạch đá hoa, bọt nước theo những đường cơ bắp trên vai anh chảy xuống. Đột nhiên anh nhảy lên bờ rồi ngồi xuống, khiến nước bắn tung toé khắp người Thời Linh.

Nhưng Thời Linh cũng không né tránh, cậu dùng mu bàn tay lau sạch bọt nước trên mặt, đoạn ngước mắt lên nhìn Thương Hành Châm: "Ngài làm tôi ướt rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận