Dư quang sáng sớm trước nay chưa từng có ôn nhu gọi người thức dậy, đặc biệt không tác dụng với những người lúc tối đã vận động kịch liệt.
Nhưng mà giọng người có thể làm được.
“Thiếu gia! Việc lớn không tốt!”
Một tiếng la như tiếng sấm phá thủng màn tai, trong phút chốc Đạm Tình liền mở to mắt, nhìn đến gã sai vặt bên cạnh mình đang tông cửa mà vào.
Khê Nhược bị kinh hách, nhu nhu mí mắt tỉnh tỉnh mê mê từ trên giường ngồi dậy. Thân thể lõa lồ làm cho gã vừa tới phun máu mũi không ngừng.
Đạm Tình giận dữ, một bên dùng chăn bảo vệ mỹ nhân, một bên hung tợn trừng mắt Thạch Tử hỏi:“Sự tình gì, hô to gọi nhỏ?” thần sắc kia như là hận không thể móc tròng mắt người vừa tới.
Thạch Tử bắt buộc chính mình đem tầm mắt chuyển dời lên mặt Đạm Tình, nuốt nước miếng nói:“Lão gia ở trước cửa, muốn gặp ngươi.”
“Hắn tới làm cái gì?” Đạm Tình kinh hãi.
Đôi mắt Thạch Tử đảo vài vòng sau đó nói:“Không biết.”
Đạm Tình là người thông minh, lập tức nhìn ra manh mối:“Hắn thế nhưng lại tìm ta đòi người?” Thầm nghĩ, cha của hắn, sớm hay muộn cũng sẽ biết Khê Nhược ở trong phủ của mình, huống chi hôm trước hộ pháp của hắn đã chết trong tay mình, nhất thời xuất một trận mồ hôi lạnh.
“Thạch Tử, ngươi nói ta có bệnh trong người, không có biện pháp ra gặp hắn.” trước tiên kéo dài thời gian rồi nói sau.
Thạch Tử khúm núm đi ra ngoài.
“Khê Nhược, tỉnh tỉnh.” Đạm Tình vỗ nhẹ lên khuôn mặt hồng nhuận nhỏ nhắn của mỹ nhân. Trải qua sự tình đêm qua, Khê Nhược tựa như bị rửa ruột, duyên hoa tẫn thốn, giống như hương vị của rượu, tỏa vị mê người.
“Không đâu.” Khê Nhược mơ mơ màng màng nhíu mày kháng nghị.
Nếu Khê Nhược mà bị cha mình mang đi, phiền toái thật lớn. Sự tình như lửa cháy xém tới lông mày, nhưng là đạm tình vẫn là luyến tiếc gọi hắn dậy, vì thế lập tức gọi các tâm phúc trong thành, thừa lúc Khê Nhược ngủ say đem hắn vào vương phủ.[ thật sự là giống trư chỉ có tế bào ngủ thui -_-|||]
Đạm Tình tưởng, nếu đưa Khê Nhược vào phủ của đại lục hoàng tử, cha hẳn là có điều cố kỵ.
*****************
Thủ hạ hộ tống Khê Nhược vừa đi, Vân Nguyệt Khai liền bước vào.
“Đạm Tình, thân thể không tốt sao?”
Đạm Tình trừng mắt nhìn kẻ đang cười tươi như hoa, dù qua tuổi bốn mươi nhưng dung mạo vẫn là tuyệt luân, một chữ cũng nói không nên lời.
“Ngươi còn dỗi ta sao? Cho ngươi thừa kế tất cả của ta là bạc đãi ngươi sao?” Vân Nguyệt Khai bỏ mặt mũi qua một bên, mắt ngấn lệ.
Đạm Tình vẫn là không nói.
“Quên đi, hôm nay không bức ngươi”, Vân Nguyệt Khai nói,“Có thể nói cho phụ thân, ngươi sinh bệnh gì sao?” Gặp Đạm Tình vẫn như cũ không có phản ứng, hắn liền tự rót chén trà, uống một ngụm:“Miệt mài quá độ, luôn không tốt.”
Đạm Tình vừa thẹn vừa giận:“Ngươi đừng nói bừa! Ta cùng Khê Nhược……” Lời vừa ra khỏi miệng, thầm nghĩ chuyện xấu.
“Khê Nhược?” Vân Nguyệt Khai nheo lại mắt.
“Cô nương của Thúy Hoa Lâu.” Đạm Tình lập tức phản ứng.[ Khê Nhược vừa tỉnh lại đánh cái hắt xì ]
Vân Nguyệt Khai cười nói:“Hoa phố không phải chỗ tốt, ngươi cũng nên lập gia rồi”
Đạm Tình trong lòng không hờn giận:“Cha, ngươi đừng đi vòng vèo, có chuyện nói thẳng.”
“Đem người đến vương phủ, ta còn có thể nói cái gì?” Vân Nguyệt Khai nhẹ nhàng vuốt ve chén trà.
Mặt Đạm Tình lập tức trở nên trắng bệch, miệng cũng bắt đầu phát run:“Cha, ngươi vì cái gì không chịu buông tha Khê Nhươc……”
“Khê Nhược. Nguyên lai là hắn. Khá lắm cô nương của Thúy Hoa Lâu.” Vân Nguyệt Khai nhắm mắt lại tinh tế phẩm trà,“Mặc kệ ngươi gọi như thế nào, nhớ kỹ, hắn không phải Thủy nhi, không phải Khê Nhược, không phải bất luận kẻ nào, hắn là Phù Nhật công cụ báo thù của chúng ta.”
“Cha……”
“Ngươi còn che chở hắn cũng đừng gọi ta là cha.”
“Cha, ân oán trước kia không cần đổ lên đầu hắn, ta cầu xin ngươi.”
“Ngươi vì hắn ăn nói khép nép với ta?” đây là đứa con kiệt ngạo bất tuân của hắn sao?
“Cha, ta…… Ta nghĩ cùng hắn cùng một chỗ……”
Vân Kguyệt Khai dùng sức bóp nát chén trà:“Ngươi hẳn là không vì tiện nhân kia mà trở mặt với ta?”
“Không dám.” Đạm Tình không kiêu ngạo không siểm nịnh, ngữ khí đầy hàm xúc.
“Như thế nào ngươi mới hết hy vọng, muốn ta để ngươi với đồ đệ chết tiệt kia sao?” Vân Nguyệt Khai nho nhã đột nhiên trở nên hôi phi yến diệt. Ánh mắt đỏ sẫm điên cuồng.
Đạm Tình tâm đau không nói nên lời, một mặt là phụ thân bị thù hận mê hoặc tâm trí, một mặt là người hắn vô cùng yêu thương. Nếu lúc trước không nhìn thấy một màn phụ thân ức hiếp Phù Nhật, hắn vẫn còn như trước kia sùng bái phụ thân của mình, ngoan ngoãn mà làm thiếu chủ của Di Tình cung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...