Ngoài cửa lớn ở Thu Thủy điện, Vô Dụng vô tình thấy Trữ Dũng Thần đứng ở nơi đó.
Giống như đã đứng từ rất lâu.
Vô Dụng ngừng một chút, sau đó bước ra phía trước, gọi hắn một tiếng.
Trữ Dũng Thần xoay người, lúc thấy Vô Dụng liền khẽ nở nụ cười.
“Điện hạ, ngươi cũng đến đây.”
“Ngươi đứng ở chỗ này làm gì ?” Vô Dụng hỏi.
“A,” Trữ Dũng thần ngẩng đầu liếc mắt nhìn cái bảng đề tên Thu Thủy điện, cười nói : “Là tới cáo biệt.”
“Cáo biệt ? Ngươi muốn đi đâu sao ?”
“Ta quyết định đi Truy Dương.” Trời cuối thu gió khá lạnh, thời tiết cũng lạnh lẽo. Ánh mặt trời lại cứ thế, Trữ Dũng Thần nhìn Vô Dụng, hơi nheo lại mắt.
Vô Dụng trầm mặc một lúc lâu.
“Vì cái gì bỗng nhiên quyết định đi Truy Dương ?”
“Bởi vì có người ta muốn đi theo”, tầm mắt của Trữ Dũng Thần dời về phương xa, như là nhớ tới chuyện gì thú vị, nhịn không được cười cười, “Ta lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Tiên như thế…. Trước kia chỉ cảm thấy được là Tướng quân thôi, cũng giống như phụ thân ta ăn nói ý tứ, là kẻ ở trên cao. Sau khi làm đệ tử của Trương Duẫn tiên sinh, vẫn được dạy là muốn trở thành một quân sư tướng quân vĩ đại lưu danh thiên cổ, nổi danh thiên hạ. Nhưng gặp gỡ tên Hứa Tiên này, ý nghĩ kiên định ấy lập tức mất đi.”
“…. Ngươi muốn đuổi theo phục vụ cho Hứa tướng quân ?”
“Đúng vậy,” Trữ Dũng Thần nói.”Tuy rằng ở Truy Dương ngày tháng thực vất vả, nhưng cũng thực vui vẻ. Cùng nhau suy nghĩ, cùng nhau cố gắng, cảm giác cùng nhau kiên trì, làm cho ta xúc động.”
“Thật sự là không nghĩ tới,” Vô Dụng cười nói, “Khi đó ngươi cùng hắn cãi nhau, ta còn nghĩ ngươi không thích hắn.”
Trữ Dũng Thần cười, không nói chuyện.
Vô Dụng cũng ngẩng đầu nhìn Thu Thủy điện, đột nhiên cảm thấy có chút mê man.
“….hình như đã thay đổi rất nhiều….”
“Thay đổi rất nhiều”, Trữ Dũng Thần theo tầm mắt của nó nhìn qua, “Qua nhiều năm như vậy, chúng ta cũng không thể trở lại thành trẻ con tỉnh tỉnh mê mê. Được một ít, mất đi một ít, liền biến thành như bây giờ.”
Vô Dụng cúi đầu, khẽ cười một chút.
“Nghe ngươi nói như vậy, giống như hình dáng theo năm tháng trôi qua… ngươi có muốn vào Thu Thủy điện nhìn không ? Cơ mà bên trong có chút chật vật.”
“Không cần,” Trữ Dũng thần lắc đầu, nói “Ta chỉ ở bên ngoài xem là tốt rồi, đi vào, sợ lại đau buồn.”
Vô Dụng không đáp lời, nó nghiêng người đứng ở trước thềm đá ngoài điện tiền, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.
“Điện hạ, trước khi rời đi ta muốn nói lời cảm ơn.” Trữ Dũng Thần nói.
Vô Dụng nghi hoặc nhìn hắn một cái.
“Nếu không phải năm đó ngươi cực lực thuyết phục Trương Duẫn tiên sinh thu ta làm đồ đệ, chỉ sợ đến bây giờ, ta còn là Trữ Dũng Thần khúm núm, nhát gan sợ phiền phức kia.”
“Cái đó à, là ngươi chính mình tự phấn đấu đó thôi” Vô Dụng thành thật trả lời, “Nếu không phải ngươi chịu đủ khổ, Trương lão tiên sinh cũng sẽ không thu ngươi làm đồ đệ.”
Trữ Dũng Thần cười cười, có chút hồi tưởng, “Nhớ rõ ban đầu, điện hạ không hiểu thế nào lại không thích ta.”
“Như vậy sao ?” Vô Dụng nhíu nhíu mày nghĩ, cũng không nhớ ra được cảm giác ban đầu khi nhìn thấy Trữ Dũng Thần.
Trữ Dũng Thần nhìn bộ dạng nó suy tư, lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói : “Có đôi khi cảm thấy được những người trong này, chỉ có điên hạ vẫn không thay đổi. Nhưng cẩn thận quan sát, nguyên lại điện hạ mới là người nên người nhất.”
“Phải không ?” Vô Dụng nở nụ cười, nghiêng đầu hỏi. “Ta thay đổi chỗ nào ?”
Trữ Dũng Thần cười mà không nói, hắn chỉ vào Thu Thủy điện, hỏi : “Điện hạ còn không đi vào sao ?”
“A…” Vô Dụng nhìn theo hướng hắn chỉ, trên mặt lộ ra chút do dự.
“Mau vào đi thôi, chờ điện hạ đi vào, ta cũng đi về.”
“Như vậy, chờ ngày ngươi đi, ta đến tiễn ngươi.”
Trữ Dũng Thần cười gật gật đầu, Vô Dụng hướng hắn vẫy tay, xoay người đi vào trong điện.
Trữ Dũng Thần nhìn theo hắn, đến khi không nhìn thấy bóng dáng mới xoay người rời đi.
“……..Từng thích một người quá xa vời sao…..”
Trữ Dũng Thần đưa tay bắt vào hư không một phen, sau đó thân khai năm ngón tay, nhìn thấy lòng bàn tay trống rỗng cười cười.
“Cũng may hiện tại đã muốn hoàn toàn buông ra… Tiểu tử Thanh Nguyệt kia, hy vọng hắn ngày nào đó có thể giống ta, tìm được một người để yêu….”
Trữ Dũng Thần nói xong quay đầu lại nhìn thoáng qua.
“Điện hạ hắn đã tìm được hạnh phúc, Thanh Nguyệt dù khổ sở cũng nên yên lòng, phỏng chừng sẽ không trở về Đế đô…..”
“Hứa Tiến….” Trữ Dũng Thần híp mắt, lộ ra chút tươi cười.
Một thời gian không đến, hủ tro cốt của Y đã bám lên một tầng tro bụi.
Ngoài cửa sở truyền đến tiếng chim hót, Vô Dụng sửng sốt một chút, đi ra ngoài nhìn nhìn.
Cái cây bị thiêu rụi kia không biết khi nào đã mọc mầm mới, cái sân trong còn mang chút sức sống.
Vô Dụng nhếch khóe miệng, sau đó ngửa đầu nhìn nơi mình đã sinh sống suốt mười hai năm
Tiếp qua mấy ngày, phòng ở cũng đã cháy hỏng, hành lang dài đã sập xuống.
Sau đó lại gặp lại một cái sân vô danh.
Sau đó, không biết sẽ có người nào vào ở.
Người bên cạnh từng bước từng bước rời mình đi.
Y đã chết, Thủ Trúc Thủ Mai nghe nói đã đi nơi khác làm, Trữ Dũng Thần muốn đi Truy Dương, Thanh Nguyệt còn không biết có trở về hay không.
Hiện tại, người duy nhất ở lại bên mình, cũng chỉ có Thu.
Vô Dụng rũ mắt, trong đôi mắt lộ ra chút lo lắng. Nó đem tay phải nhẹ nhàng đặt trước ngực, cảm nhận nhịp đập của tim.
May mắn là Thu không rời đi.
May mắn là Thu còn ở đây.
Ngày đó Trữ Dũng Thần ra đi, gió rất lớn.
Trữ gia vì chuyện này đã cùng Trữ Dũng Thần xung đột, nên buổi xuất hành hôm nay cũng không có người đến.
“Sau khi nói ra, bỗng nhiên cảm thấy thoải mái cả người” Trữ Dũng Thần cười với Vô Dụng nói, “Trước kia lúc bọn họ không coi trọng ta, dù có cố gắng thế nào, cũng không làm họ chú ý tới. Lúc sau học có thành tích, lại đều đeo bám lên đây. Hiện tại nghĩ lại, thật đúng là lợi thế.”
“Bọn họ không hiểu ta vì cái gì lại đi theo một tướng quân không có tiền đồ, ta cũng không lý giải vì cái gfi nên loại danh lợi hư vô gì đó hãy buôn tha hạnh phúc của mình. Nói chưa hết, liền bị tát cho hai cái.”
Vô Dụng vỗ vỗ bả vai Trữ Dũng Thần, nói “bảo trọng”.
Trữ Dũng Thần chắp tay, cũng đáp lại “bảo trọng”, sau đó vung roi ngựa, tiêu sái rời đi.
Vô DỤng đứng trên sườn núi nhỏ ngoài thành, nhìn theo con ngựa càng lúc càng xa, đến khi không thể nhìn thấy, nó mới xoay người tính trở về.
“Tiểu Thất.”
Lúc Vô Dụng thấy Cơ Chi Ngạn có chút kinh ngạc, sau đó cười cười nói : “Thái tử ca ca.”
“Mấy ngày nay bề bộn nhiều việc, đã lâu không gặp Tiểu Thất”. Cơ Chi Ngạncười, hướng Vô Dụng đi đến.
“Đúng vậy,” Vô Dụng đáp, “Thái tử ca ca như thế nào lại muốn đến đây ?”
“………….”
Cơ Chi Ngạn trả lời cái gì đó Vô Dụng không có nghe thấy.
Ngay lúc Cơ Chi Ngạn đi đến bên Vô Dụng, nó bỗng nhiên cảm thấy đầu có chút đau. Trong tầm nhìn thấy gương mặt tươi cười của Cơ Chi Ngạn vặn vẹo một chút, sau đó liền trở nên tối đen.
Cơ Chi Ngạn tiếp được thân hình của Vô Dụng đang ngã xuống, ảnh vệ được Đế vương phái đi theo Vô Dụng đã cùng người hắn mang theo đánh nhau.
Cơ Chi Ngạn ôm ngang Vô Dụng, đối với ngươi phía sau lệnh nói : “Toàn bộ giết sạch, không được lưu lại kẻ nào.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...