Thùy Ngôn Vô Dụng

Lúc Vô Dụng sáng sớm đi tìm Y, Y lại đang ngẩn người nhìn cái mặt nạ kia.

Vô Dụng nói hôm nay muốn đi ra cung có chút chuyện cần chuẩn bị, Y lại nhìn nó, không nói tốt hay không tốt.

“Vô Dụng.” Nàng thở dài, sau đó đi đến trước mặt Vô Dụng, ngẩng đầu, tinh tế nhìn nó.

“….Những năm gần đây, ngươi oán ta sao ?”

Vô Dụng hơi hơi dời tầm mắt, nói : “Không có gì oán cả… vẫn như vậy….”

Y cười cười : “Kỳ thật, vẫn là oán trách.”

Vô Dụng trầm mặc trong chốc lát, tựa hồ có điểm mờ mịt. Nó quay đầu về phía cửa sổ nói : “Ta không biết…. Loại cảm xúc oán hận này… Ta không hiểu được nó là loại cảm giác như thế nào. Cơ mà có đôi khi cảm thấy khổ sở… Nếu xem là oán, như vậy, ta cũng đã oán trách.”

Y rũ mắt, im lặng một lúc lâu.

“…..Vô Dụng, cho tới nay, nên nói với con một câu, chính là thực xin lỗi” Trên mặt nàng nở ra một nụ cười, còn nói : “Con còn cho ta mặt nạ, kỳ thật ta rất thích, ta lại không nói một lời cảm ơn…”

“Không cần nghĩ về việc này”, Vô Dụng ngắt lời nàng, cười nói “Không bằng mai sau ra khỏi cung ngẫm lại, rốt cuộc sẽ ra sao ?”

“Tối nay muốn đi….” Y nhìn ngoài cửa sổ, lần đầu tiên lộ ra chút hạnh phúc, “Lạc Hương đi. Có rất nhiều thứ, nằm mơ đều là nhớ lại Lạc Hương….”

“Chúng ta sẽ đi Lạc Hương.” Vô Dụng nhẹ giọng nói, “Chờ ta trở lại”

“Ừm.” Y quay đầu lại hướng nó cười, nói một câu tái kiến.

Vô Dụng đi ra Thu Thủy điện, sau lại quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Nó cảm thấy có chút kỳ quái, lại không biết kỳ quái ra sao.


Chắc là lần đầu tiên Y nói nhiều với mình như vậy, cho nên làm cho người ta cảm thấy thật kỳ quái…. Nó lắc đầu, tiếp tục đi về phía Cung Môn.

Sau khi dàn xếp vật phẩm trang sức gia công cùng tiểu quán, Vô Dụng không có lập tức hồi cung.

Nó đi dạo quanh Đế đô một chút, nhìn thấy con đường cái rất náo nhiệt, trong lòng có điểm hưng phấn, lại có cảm giác trống rỗng.

Nó suy nghĩ rất nhiều. Thu, Thái tử ca ca, Thanh Nguyệt, Trữ Dũng Thần, Thủ Trúc, Thủ Mai, Cơ Chi Duyến…. Thậm chí ngay cả Cơ Chi Tùy cũng nhớ lại.

Nguyên lai có chút bất tri bất giác, nhưng người này đã dung hòa vào cuộc sống của mình, một khi nghĩ đến phải rời đi, trong lòng có chút không nguôi.

Vô Dụng cười cười, xoay người đi về phía hoàng cung.

Có rất nhiều người vây quanh Thu Thủy Điện, lúc bọn họ nhìn thấy Vô Dụng, trên mặt đều lộ ra vẻ quái dị xen lẫn thương hại.

Vô Dụng trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên chạy về phía đó, lúc lao tới cổng chính, bị người kéo lại.

“Tiểu Thất” Đế vương mở miệng nói “Không được đi vào”

Vô Dụng mờ mịt nhìn Đế Vương, lại ngoái nhìn về phía Thu Thủy điện.

Khung cảnh hoang tàn trước mắt.

Nơi nơi đều là những mảnh gỗ cháy đen, bên trái một khối, bên phải một khối, căn nhà đã muốn sập, những nơi còn đứng cũng đã lung lay.

Vì cái gì lại như thế ? Rõ ràng là trước đó vẫn tốt mà….

“Tiểu Thất.” Thanh âm của Đế vương mang theo chút khổ sở. “Tô chiêu nghi nàng …. phóng hỏa tự thiêu”

Trước khi rời đi, vẫn cảm thất được có điểm kỳ quái. Nhưng chính mình lúc ấy lại không nghĩ đến.

Giờ ngẫm lại, chắc là ngữ khí nói chuyện của Y. Còn có một câu tái kiến lần chót…. Hóa ra không phải tái kiến, mà là vĩnh biệt.

Đế vương cảm thấy Vô Dụng đang lạnh run, hắn buộc nó quay lại, đối mặt với mình.

Vô Dụng ngẩng đầu nhìn hắn, vẫn mù mịt như trước, ánh mắt không còn trong veo. Tựa hồ là qua một lúc lâu, mới nhìn rõ kẻ trước mặt là ai.

“……Thu…..”

A, lại bắt đầu cảm thấy lạnh.

Vì cái gì, vì cái gì Y nàng…. rõ là không dám, vì cái gì mà bội ước ?

“….Thu….”

Đế vương gắt gao ôm Vô Dụng vào lòng ngực mình, rũ mắt, thấy không rõ biểu cảm.

Cơ Chi Ngạn ở một bên nhìn thấy, cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.


Thu Thủy điện bị thiêu hủy, người chết trừ Y ra, còn có hai cung nhân chưa kịp chạy. Nghe tỳ nữ hầu hạ Y nói, lúc ấy Tô Chiêu nghi đem cung nhân đi xa, một mình một người đứng ở trong phòng, sau lại, khi bọn họ phát hiện phòng bị thiêu cháy, lửa đã cháy to.

Lúc đó, cho dù muốn cứu, chỉ sợ cứu ra một khối thi thể.

Đế Vương phái người tìm hài cốt của Tô chiêu nghi, vốn định hậu táng, lại bị Vô Dụng ngăn lại.

“Theo quy củ Chiêu nghi mộ chôn quần áo và di vật đi” Nó mệt mỏi nói “Đem tro cốt của Y cho ta, ta muốn đem táng nàng ở nơi khác.”

Đế vương trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn đồng ý.

Tang lễ cử hành mấy ngày, Vô Dụng mặc đồ tang, máy móc làm việc theo quy củ.

Không khóc lóc, cũng không bi thiết, chỉ đôi khi lộ ra vẻ mờ mịt.

Sau khi Thu Thủy điện bị thiêu hủy, Vô Dụng vẫn ở lại trong tẩm cung của Đế vương.

Có người nói không bằng hiện tại cho Thất điện hạ ra ngoài cung, dù sao qua tiếp một năm Thất điện hạ cũng đã mười tám tuổi, cũng nên bắt đầu xuất cung. Còn có người nói hẳn là trong cung tìm một chỗ sửa sang lại cho Thất điện hạ tạm thời ở, hoàng tử ở trong tẩm cung của Hoàng đế, thật sự vu lễ không hợp. Thậm chí ngay cả Cơ Chi Ngạn còn đề nghị không bằng cho Thất hoàng tử vào ở trong Ngàn Vũ cung.

Đế vương lạnh lùng nhìn những người phía dưới, đến khi họ phải sợ hãi, mới nói : “Thất hoàng tử tang mẫu bi thống, trẫm bồi hắn, có gì không thể ?”

Đám người dưới kia không dám hô, Đế vương khoát tay nói : “Thất điện hạ ở cùng trẫm, việc này cứ định như vật, sau này không được nhắc lại”

Cơ Chi Ngạn nhìn theo chiếc bóng của Đế Vương, cắn cắn môi.

Mấy quan viên vừa rồi tiến gián nói : “Thái tử, ý tứ của Hoàng thượng điện hạ cũng thấy được, việc này hay là thôi đi.

Cơ Chi Ngạn treo một nụ cười, nói : “Bổn vương hiểu được, hôm nay việc này đã làm phiền các vị đại nhân.”

“Điện hạ khách khí….” Mọi người thổn thức nói.

Lúc Đế vương trở về, cố ý phân phó không cần thông báo. Tiểu Thất hiện tại không ngủ thì lại ngơ ngẩn, Đế vương không nghĩ phải làm phiền đến.

Vô Dụng ngồi ở trên giường, đem trán tựa vào đầu gối. Lúc Đế vương vào, nó ngẩng đầu liếc mắt một cái.

“Làm sao vậy ?” Đế vương cười cười, ngồi bên người nó, lấy tay vuốt vuốt mái tóc nó. “Tiểu Thất của ta hôm nay đã làm gì ?”


Vô Dụng lắc đầu nói “Cái gì cũng không làm” Nó nghi hoặc nhìn bốn phía, lẩm bẩm nói “Mấy ngày nay ta cuối cảm thấy được nơi này có điểm quen thuộc… hình như trước kia đã tới ?”

“Tiểu Thất trước kia có tới qua” Đế vương cười nói “Lúc đó ngươi còn nhỏ, lại sinh bệnh, cho nên không nhớ rõ lắm”

“A…” Vô Dụng gật gật đâu, “Có điểm quen thuộc….”

Đế vương dùng ngữ khí hoài niệm nói “Lúc đó, Tiểu Thất còn chê huân hương của ta thật khó chịu, cho nên sau đó ta cũng không dùng huân hương nữa.”

“Vậy sao ?” Vô Dụng nở nụ cười “Khi đó nói cái gì ta cũng không nhớ rõ.

Đế vương xoa xoa đầu nó, không nói gì.

Vô Dụng trầm mặc trong chốc lát, lại hỏi “……Lạc hương là nơi thế nào ?”

Đế vương dừng một chút, trả lời nói : “Là một thủy trấn.”

“…..Y vì cái gì muốn đi Lạc Hương ?”

“Đại khái là,” Đế vương đem Vô Dụng ôm lên đùi mình, nhẹ giọng nói “Đại khái là bởi vì Lạc Hương là cố hương của nàng….”

“Thu biết chuyện của Y trước kia sao ?”

“A,” Đế vương trầm mặc một chút, trả lời “Không rõ lắm”

Vô Dụng thở dài, Đế vương lẳng lặng đưa tay đan vào năm ngón tay của nó, nói “Người đã đi, không phải nhớ kỹ, bằng không nàng ở dưới hoàng tuyền, cũng không an tâm”

Vô Dụng không có trả lời, qua một lúc lâu mới gật gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui