Thùy Ngôn Vô Dụng

Hẳn là khuê phòng của nữ nhân. Mặt phía đông của phòng là bàn trang điểm, trên đó dựng một cái gương thật to. Giữa phòng còn có bàn bằng gỗ đào khéo léo tinh xảo, mặt trên bày một tấm vải có một bộ trà cụ, cái ấm trà kia, giờ đang nằm trên mặt đất, vỡ ra thành một đống mảnh nhỏ. Ở bên trong, dựa vào tường, lộ ra một cái giường sa trướng hồng nhạt.

Rồi trên mặt tường, có một mảnh màn sa liêm đồng dạng màu hồng, hẳn là một nội gian. Vô Dụng nghe được phía sau rèm truyền đến một âm thanh của nước đổ.

Có người…. Vô Dụng nhíu mày, nó nghĩ, chạy đến bên cạnh bàn nhặt lên khối ấm vỡ, nhanh chóng trốn dưới giường.

Giường không thấp, Vô Dụng nằm sấp, có thể thấy được chân người qua lại.

Nó đem mảnh vỡ cầm ở trước ngực, lẳng lặng nằm. Nó nghe thấy gian ngoài mở cửa một lần, có người vội vội vàng vàng dạo quanh bàn nhặt đôi mảnh vỡ. Tấm sa rèm phía sau truyền đến âm thanh oán giận của nữ tử, đại để nói là tiểu nha hoàn tiêu tiền như nước, lại làm vỡ đồ vật.

“Mau đổi bộ trà cụ lên đây” Nàng kia ung dung ra lệnh, “Thu công tử muốn lưu lại.”

Một trận hỗn loạn qua đi, căn phòng lại yên lặng.

Vô Dụng thấy một đôi chân tú lệ của nữ nhân, ngưng lại ở bên giường, sau đó lại chuyển qua trước bàn trang điểm.

Nàng kia chắc là đang trang điểm lại, Vô Dụng nhẹ nhàng thở ra.

Thoáng thở phảo, lúc trước vì vội vàng mà xem nhẹ mệt mỏi, giờ đau đớn lại nổi lên.

Vô Dụng uể oải, mặt nạ mua cho Y giờ đã thất lạc lúc trốn chạy rồi, mà Thanh Nguyệt nói, loại mặt nạ này chỉ có bán vào đêm Thu Nguyên.


Làm sao bây giờ ? Khó khăn lắm Y mới muốn cái gì đó…. Vô Dụng rũ mắt, trong lòng thở dài.

Kỳ thật, nó hiện tại có chút mờ mịt.

Ngay khi náo nhiệt qua đi, sẽ càng cảm thấy tịch mịch.

Nữ tử trang điểm thật lâu, ngay lúc Vô Dụng sắp đi ngủ, cửa lại nhẹ nhàng bị đẩy ra.

Có một người nào đó phía trước đi từng bước, lại bỗng nhiên dừng lại một chút, cười nói : “Ô, Lục Liên, hôm nay ngươi đang có khách nhân à.”

Vô Dụng trong lòng cả kinh, nghe được nàng kia cười khẽ : “Thu công tử nói đùa, khách nhân của ta là sao ? Ta bối rối đấy”

Thu công tử kia không có trả lời, cước bộ vừa chuyển, đi thẳng hướng tới bên giường. Vô Dụng nhìn thấy hắn càng ngày càng đến gần, trong lòng hiểu được chính mình hẳn là bị phát hiện.

Quên đi, nó nghĩ. Nhìn theo gót chân của họ, hiện tại giờ mà đi ra ngoài, bọn buôn lậu phòng chừng sớm đã đi mất.

Vô Dụng theo giường đi ra, trong tay còn nắm khối mảnh vỡ của ấm trà.

“Thật có lỗi.” Nó nói, sau đó ngẩng đầu lên, lại thế hé ra một gương mặt quen thuộc.

Nó sửng sốt một lát, có chút nghi hoặc nói : “Là ngươi à ? Tử Ngọc ?”

“A,” Tử Ngọc tựa hồ sửng sốt một chút, lại lập tức phục hồi tinh thần, hỏi, “Ngươi như thế nào lại ở chỗ này ?”

Nữ tự gọi là Lục Liên kia rất có hưng trí nhìn nhìn hai người bọn họ, cười nói : “Thật là khéo, xem ra hôm nay không phải chuyện của ta. Đúng không, Tử Ngọc ?”

Lục Liên nói hai chữ Tử Ngọc có phần tăng thêm ngữ khí, trong mắt mang theo một chút trêu chọc.

Tử Ngọc quay đầu lại nhìn Lục Liên liếc mắt một cái, ánh mắt dị thường lạnh như băng, tựa hồ còn mang theo sát ý.

Nữ tử giật mình, thu hồi tươi cười, có chút ngượng ngùng đi ra ngoài.

Vô Dụng cúi đầu nghĩ vấn đề của Tử Ngọc, không có thấy việc này.

Tử Ngọc đi đến bên bàn gỗ đào, kéo Vô Dụng cùng nhau ngồi xuống.


Hắn cầm lấy ấm trà trên bàn, giở hai chén trà. Vô Dụng nhìn thấy động tác tao nhã cao quý của hắn, lần đầu tiên phát hiện nguyên lai tay của Tử Ngọc, bộ dạng xinh đẹp như vậy.

Vô Dụng hớp ngụm trà, thản nhiên đem sự tình nói ra, nói xong lời cuối cùng, lại thở dài.

“Không biết những người đó, có hay không đi bắt đứa nhỏ khác.”

Tử Ngọc lẳng lặng nghe, đáp : “Yên tâm đi, bọn họ khong đi ra khỏi Đế đô.”

Vô Dụng không biết nên nói cái gì, nó cúi đầu, ngẩn người nhìn chằm chằm chén trà trong tay.

“Hiện tại muốn làm gì ? người của Thu Thủy điện đem chuyện ngươi mất tích nháo đến Hoàng thượng rồi, phỏng chừng bên ngoài nơi nơi đều là người tìm ngươi. Phải đi về sao ?”

Vô Dụng trầm mặc thật lâu, sau đó lắc đầu nói : “Bây giờ còn không muốn trở về,” Nó nghĩ nghĩ, lại hỏi, “Có thể đem tin tức của ta nói cho bọn Thanh Nguyệt được không.”

“Được,” Tử Ngọc vỗ vỗ tay, chẳng bao lâu một con bồ liền tiến vào cửa sổ. Tử Ngọc theo chân bồ câu rút ra tờ giấy, lấy tay thấm nước trà vẽ vài thứ lên, sau đó cuốn lại, buộc vào chân bồ câu, rồi phất tay bồ câu lại bay đi.

“….Thật lợi hại” Vô Dụng có chút cảm thán, nó quay đầu đi, nhìn vào nơi bồ câu bay ra đi.

“Nếu ngươi muốn, ta có thể cho ngươi một con.”

“A,” Vô Dụng nghĩ nghĩ, lắc đầu nói, “Không cần, ta không có người nào để liên hệ.”

Kê tiếp là một mảnh yên lặng. Vô dụng cúi đầu, đem chân lui đưng lên, dùng cánh tay ôm lấy.

“Lạnh không ?” Tử Ngọc hỏi, trong thanh âm có chút lo lắng, “Mệt mỏi thì đi lên giường nghỉ ngơi đi.”


Vô Dụng gật gật đầu, đi đến sườn giường, nằm đối mặt vách tường. Sau đó nó cảm giác được Tử Ngọc cũng lên giường, nằm bên người nó.

Nó rụt vào trong, nhắm mắt lại.

Nó kỳ thật là mệt muốn chết, nhưng không biết vì cái gì mà ngủ một chút cũng không được. Nó lại trộm mở mắt ra, vươn tay phải của mình, nhìn ngẩn người.

Nhìn đến Tử Ngọc làm nó nhớ tới chuyện lễ Thôi nôi ngày dó. Ta đã làm gì một chút cũng không nhớ rõ. Nhưng nó nhớ là mình gặp được Tử Ngọc, còn cầu hắn mang mình đi gặp Y.

Y…. Vô Dụng nắm tay phải, cảm thấy có chút khổ sở. Lúc ấy, Y bỏ tay nó ra. Nó còn nhớ rõ một chút độ ấm kia, cảm giác bỗng nhiên mất đi độ ấm ấy.

“….Tử Ngọc, người đang ngủ sao ?” Vô Dụng nhỏ giọng hỏi, không nghe thấy trả lời.

Nó hơi hơi rũ mắt, nhẹ nhàng nỉ non : “Tử Ngọc, có phải người làm cho ta và Y rời lãnh cung ?”

“Ngươi cũng hiểu được bên ngoài so với lãnh cung tốt một ít sao ?”

“…..Kỳ thật, đều là giống nhau…..”

Thanh âm dần dần trầm xuống, Vô dụng vẫn không có quay đầu lại, bởi vậy cũng không phát hiện Tử Ngọc hẳn là đang ngủ, kỳ thật vẫn mở to hai mắt.

Phần còn lại


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui