Vô Dụng cảm thấy mình giống như lúc vừa mới chết.
Nó cảm thấy lạnh lẽo, nhưng trong thân thể lại có một cỗ nhiệt khí.
Y ở đâu ? Nó vươn tay muốn bắt trụ cái gì đó, lại mỗi lần đều nắm không được cái mình muốn.
Ta muốn gì đây ? Đại khái là muốn trở lại trong bụng Y, chỉ có nơi đó, mới là chỗ mà mình an tâm.
Đế vương nhìn Vô Dụng đang bị bóng đè thấp giọng nỉ non, tay nó sờ soạng chung quanh, tựa hồ đang tìm cái gì vậy.
Đế vương nhìn trong chốc lát, sau đó đem tay mình đặt vào lòng bàn tay của đứa nhỏ, kế tiếp lại bị hất đi không chút lưu tình.
Đế vương mặt nhăn mày nhìn, lần này gắt gao cầm tay của Vô Dụng, mặc nó giãy giụa cỡ nào cũng không buông tha. Tay Vô Dụng nho nhỏ, làn da ở mu bàn tay thực bóng lóang, trong lòng bàn tay cùng đầu ngón tay đã có một tầng thô ráp, còn có một ít vết thương không biết lưu lại từ năm nào. Đế vương vuốt ve dấu chai và vết thương, hơi đăm chiêu nhìn nó.
Ngoài điện truyền đến thanh âm non nớt của tiểu công công. Là Tô chiêu nghi tới rồi à, Đế vương phục hồi tinh thần lại, nhìn về nữ tữ thướt tha ở cửa.
“Nô tì tham kiến Hoàng thương, Hòang Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Đế vương có chút không kiên nhẫn vẫy tay, cho nàng bình thân.
“Tiểu thất bị bệnh, gọi Ái phi đến xem.”
Tô Chiêu nghi ánh mắt lóe lóe, giọng vỡ ra nói : “Bệ hạ như thế quan tâm…… Vô dụng, là vô dụng phúc khí.”
Khi Tô chiêu nghi nói đến “Vô Dụng” Đế vương chú ý tới Vô Dụng, mày hơi hơi cau. Hắn bất động thanh sắc, nói : “Ái phi tới xem Tiểu thất đi.”
Tô chiêu nghi đi đến trước giường, Vô Dụng mở to mắt, trong mông lung mơ hồ cảm thấy được là gặp được Y.
Cho dù là ảo giác cũng tốt. Vô Dụng nghĩ như vậy, vươn tay cầm lấy tay Y, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười một chút.
Cho dù là ở trong mộng, tay Y cũng ấm áp như thế. Nó có chút vui vẻ, nhắm mắt lại bình yên ngủ.
Đế vương đầu chống vào tay phải, mặt không chút thay đổi nhìn thấy hết thảy.
Bỗng nhiên hắn đứng lên, dùng thanh âm khá lạnh lùng nói : “Trẫm còn có việc, ái phí ở đây cùng Tiểu thất, lát nữa có người đưa trở về.”
Tô chiêu nghi muốn quỳ an, Đế vương xua tay ý bảo miễn.
Đế vương đi ra ngòai, trong phòng cũng chỉ có Tô chiêu nghi cùng Vô Dụng hai người. Tô Chiêu rũ mắt, làm như đang nhìn Vô Dụng, lại tựa hồ không có.
Ánh sáng trong phòng dần dần tắt đi, Vô Dụng ngủ thật sự ngon. Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, hung hăng hất tay Vô Dụng ra. Sau đó, nàng lại nhìn tay của chính mình, kinh ngạc ngẩn người.
Thu Thủy điện.
Thủ Trúc Thủ Mai quỳ trên mặt đất, phía trước là Tử Ngọc đang tức giận.
“Phái các ngươi đến bảo hộ Thất hoàng tử, các ngươi lại bảo hộ như thế !? Ngự y nói hắn đã bệnh cỡ năm sáu ngày, năm sáu ngày ! Các ngươi cư nhiên đến bây giờ còn không không phát hiện, Vô Dụng đến vậy ? Hay là….” Tử Ngọc sầm mặt, “Các ngươi cũng biết được Thất hoàng tử không được sủng ái, không chăm sóc cho tốt !?”
“Thuộc hạ không dám !”
Tử Ngọc hừ lạnh một tiếng.
“Chủ tử, thuộc hạ tự biết mình thất trách, thỉnh chủ tử trừng phạt.” Thủ Mai cúi đầu, trong thanh âm có chút nghẹn ngào. Nàng không biết sự tình lại biến thành như vậy, điện hạ mấy ngày nay biểu hiện so với ngày thường không có gì khác, chính là bất chợt thất thần. Nàng còn tưởng rằng điện hạ vì chuyện lễ thôi nôi, không nghĩ tới…..
Tử Ngọc nắn nắn điểm giữa mi, quay đầu nhìn về phía Thủ Trúc nãy giờ không nói năng gì, hỏi : “Rốt cuộc các ngươi đã có chuyện gì, như thế nào chút việc nhỏ cũng làm không tốt ?”
“Thủ Mai thực không nhẫn tâm,” Thủ Trúc thản nhiên trả lời, “Chúng thần cũng không nhẫn tâm, cũng không dám. Vì Thất điện hạ không thích người khác đụng chạm, cũng không thích có người tò mò nội tâm của nó. Thủ Mai cùng ta đều tin tưởng Thất điện hạ quá mức, người nói người khỏe, chúng thần liền hết sức không đi quấy rầy hắn. Chúng thần hy vọng người có thể sống thoải mái một chút, Thất điện hạ lại đồng tình, chúng thần với người mà nói, là có thể lúc người tịch mịch bồi người ăn cơm, cùng người nói chuyện, mà không phải cột người trên mình, nhìm chằm chằm vào người.” Thủ Trúc cười khổ một chút, nói : “Đi theo Thất điện hạ đã lâu, làm cho chúng thần quên đi bổn phận của chính mình, thỉnh chủ tử trừng phạt.”
Tử Ngọc trầm mặc thật lâu, nó giống như lý giải lời của Thủ Trúc. Một năm trước mình cũng như vậy, rõ ràng là muốn cho đứa nhỏ sự ấm áp, lại cuối cùng không dám tổn hại ý thích của nó, tùy ý bước vào thế giới nội tâm của nó.
“Tóm lại,” Tử Ngọc thở dài, “Các ngươi đi hình đường lĩnh phạt đi, về sau loại chuyện này không thể tái xảy ra.”
Lúc Vô Dụng tỉnh lại, trời đã một màu nắng tươi đẹp.
Nó mở ra năm ngón tay, che ở trước mắt, đầu ngón tay ở ánh nắng màu vàng tươi cảm thấy trở nên trong suốt.
Nó không biết nên vui hay buồn, nói không chừng không tỉnh lại mới là tốt nhất.
Vì cái gì mà phải sống thêm một lần nữa ? Nó nhớ rõ người ta đã từng nói qua : kiếp sau kiếp sau, nếu kiếp này hạnh phúc khoái hoạt, đời này cũng thế; nếu kiếp này thống thống khổ bất hạnh, làm sao khổ kiếp sau ?
Thủy Thủy ở bên cạnh kêu meo meo, đem hắn đang trong minh tưởng chợt hoàn hồn. Nó thấy Thủy Thủy ngẩn ngơ một lúc lâu, bỗng nhiêu oai đầu cười rộ lên.
Nghĩ nhiều thế để làm gì ? Nó ôm lấy Thủy Thủy, nếu cuộc sống đã muốn bắt đầu rồi, vậy tiếp tục đi đi.
Vô Dụng đã nhiều ngày không đến Thái học viên. Nó ngủ một giấc bảy tám ngày, lúc tỉnh lại nghe Ngự Y nói lại ở Thu Thủy điện nghỉ ngơi một thời gian dài.
Nhìn thấy bọn Thủ Mai tự trách mình, nó có chút xấu hổ. Vô Dụng không nghĩ là sẽ sinh bệnh, còn tưởng rằng chính là miệng vết thương nhiễm trùng làm cho không thoải mái mà thôi.
Vô Dụng luôn cam đoan về sau không thoải mái nhất định nói, lúc này mới thoát khỏi nhãn lệ thế công của Thủ Mai.
Nó nằm dưới tàng cây nhẹ nhàng thở ra.
Mấy ngày này Thu thủy điện bỗng náo nhiệt hẳn lên, Hoàng thượng cùng vài hoàng tử đến xem qua nó vài lần. Vô Dụng cảm thấy được theo bọn họ tiếp chuyện là chuyện mệt chết đi được, nó tình nguyện nằm ở dưới tàng cây ngắm phong cảnh.
Nó vươn tay trái, vòng bạc trên cổ tay dưới ánh mặt trời, phát ra chút ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Vòng tay bạc này, là lúc tỉnh lại phát hiện cổ tay đang mang, còn có, một khối bàn long ngọc bội dùng tơ hồng đeo vào.
Ngọc bội nó cẩn thận cất vào trong ngăn kéo, vòng bạc lại không cách nào tháo ra được.
Tháo ra không được cũng không sao, nó kỳ thật rất thích vòng tay này. Nó nhìn qua có chút niên tuế (hàng cổ), hơn nữa hình như cũng có người từng đeo, tại cổ tay kia một màu bóng loáng thanh khiết, ở bên ngoài lại có chút sậm màu, đồng thời còn có ít bạc được kết vào, có thể nhìn ra được dấu vết thời gian.
Lúc tay lướt qua lan can, vòng tay cùng lan can đánh lên, phát ra thanh âm lanh lảnh.
Vô Dụng đem hai má dán vào trên vòng tay, cảm thụ được xúc giác lạnh lẽo đến tê người, trong lòng nghĩ không biết kẻ trước kia từng đeo qua là ai.
Lúc Vô Dụng đi vào Thái học viện, đã là chuyện của nửa tháng sau.
Nhưng kỳ quái là lần này học phó không có tìm nó tra bài, cũng không gọi hắn đọc lễ, đối với điểm này, Vô Dụng có chút vui vẻ.
Kỳ thật lần này sinh bệnh vẫn có chút di chứng, ngự y nói với nó nếu về sau muốn học võ công tinh thâm chỉ sợ có điểm khó, nhưng công phu phòng thân bình thường vẫn không thành vấn đề.
Vô Dụng nhìn vào đôi mắt hắn, Ngự y nhìn nhìn, hướng Y hỏi chừng nào Vô Dụng bắt đầu đi được, Y lại đáp không được.
Ngự y nói đi được thì quá sớm, làm ánh mắt không có phát dục mới có thể tạo thành loại phức tạp này. Hắn có thể kê thuốc điều trị, chữa khỏi cũng không có khả năng.
Vô Dụng gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu biết.
Đại khái bắn tên, cả đời này bắn cũng không tốt.
Hết giờ học, Vô Dụng trên đường trở về. Bởi vì chuyện của nửa tháng, Vô Dụng đã muốn bớt lại một ít bài học, nên sau giờ học học phó chủ yếu lựu lại nó bổ sung những bài chưa học.
Vô Dụng đối với thái độ tốt đột biến của học phó không nói gì, cảm thấy không sao cả, chính là khổ Trữ Dũng Thần và Thanh Nguyệt, thường phải đợi nó đến tối, có đôi khi cũng sẽ phát sinh một ít chuyện phiền toái.
Giống như hiện tại, Vô Dụng đang trên đường muốn trở về lại gặp tên nóng tính Cơ Chi Tùy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...