Thuỳ Lan Minh Nguyệt


Dạ Hoàng Minh lướt qua từng hàng chư bằng mực đen trên giấy tuyên thành, ánh mắt có chút khác thường so với mọi lần.

Xong quay trở lại ghế viết lại thư hồi âm.
"Không tệ, xem ra không cần nhúng tay vào nữa...".
-------------------
Phương phủ:
Nhị tiểu thư, hôm qua sao người không diệt trừ luôn tên hạ nhân vô dụng đó luôn đi ạ? Nha hoàn mặc áo màu trắng hỏi.
Diệt trừ? Bổn tiểu thư không nghĩ như vậy.

Chi bằng tiếp tục lợi dụng hắn để che giấu đi sự việc kìa!.

Phương Yên Liên lắc đầu, mặt nham hiểm làm cho người ta phải ghê tởm.
Vậy...vậy làm bằng cách nào ạ?.

Nha hoàn nhìn gương mặt đáng sợ của tiểu thư nhà mình liền sợ, cúi gập đầu xuống nói.

Phương Yên Liên đứng dậy khỏi ghế, từ trong hốc tủ lấy ra một túi bọc màu đen.

Đi đưa cho hắn, bảo nếu không làm được thì kết cục ắt như bịch túi này!.
Nha hoàn lĩnh mệnh rời đi, Phương Yên Liên ở trong phòng suy nghĩ tính toán một điều gì đó, chỉ biết rằng nhiệt độ trong phòng dần dần tan đi một cách bất bình thường, thay vào là luồng khí của sự nguy hiểm...
Lý Lãnh Nguyệt, lần này xem xem ai mới là người chiến thắng!.

Nụ cười nham nhở của Phương Yên Liên hiện lên, trông cực kì kinh dị.
---------------------------------------
-Chủ nhân, sao lại phải đi theo tên hạ nhân kia làm gì chứ?.Phượng hoàng ở trong không gian nghi hoặc hỏi.
-Cứ đợi đi, đến rồi kìa....
Lãnh Nguyệt đang núp dưới một góc tối trong một con ngõ vắng vẻ, nàng ngụy trang bằng bộ y phục màu đen xám, rất khó để những người tu vi thấp nhận ra được.
Từ phía xa đầu ngõ xuất hiện một bóng người, đó là nha hoàn tên Ngải Vi nhận lệnh của nha hoàn thân cận bên cạnh Phương Yên Liên đến đưa đồ.

Ngải Vi khá lúng túng và lo sợ, cứ ngó nghiêng xung quanh như thể không muốn ai nhìn thấy mình.

Trong cái ngõ nhỏ âm u này có một căn nhà cũ rính và rách nát, bên ngoài nhìn vào như một cánh nhà hoang được bỏ từ lâu.
"Tiểu..tiểu Phú, ngươi có ở đây không?".

Ngải Vi ấp úng hỏi bằng tiếng rất nhỏ, nghe như là đang thì thầm đi đúng hơn.
Tiếng nói nhỏ vang vọng xung quanh ngách ngõ tối, vài luồng gió thu thi nhau luồn vào từng kẻ ngách trong căn ngõ tạo nen những tiếng vô cùng ma mị, cho dù hiện tại mới là xế chiều.
"....Ngải Vi cô nương? Có phải....Phương tiểu thư sai cô đưa đồ gì không?".

Tiểu Phúc mặc bộ quần áo của nhà nông, khuôn mặt đầy vệt than đen hỏi.
Ngải Vi gật gật đầu, đưa đến trước mặt Tiểu Phúc túi đồ màu đen, cẩn trọng dặn dò.

"Phải, ngươi nhớ cẩn thận đấy, ta cũng chỉ phục mệnh của nô tì bên cạnh nhị tiểu thư mà thôi.

Ta chưa mở ra đâu, những chắc đó không phải món đồ gì tốt đẹp...".

"Đa tạ....ta nghĩ cô nương nên về phủ trước đi, để người ta nhìn thấy cũng không hay".

Tiểu Phúc nhận lấy túi đồ.
Ngải Vi nhanh chóng rời đi, nhưng đến trước ngxo thì lại có bóng người với giọng nói trong trẻo nhưng đáng sợ vang lại.

"Đứng lại!".
Ngải Vi đang cúi mặt giật thót, Tiểu Phúc vẫn đứng ở cửa nhà cũng giật mình, cả hai mang vẻ lo sợ đến tột cùng.

Trong đầu chỉ một câu suy nghĩ ập đến, phải chăng là người đến giết họ?
Bóng người này không ai khác chính là Lãnh Nguyệt, nàng đương nhiên biết bọn họ đang lo sợ, bước chân nhẹ nhàng đi đến trước mặt Ngải Vi.

"Không cần sợ, ta không đến giết các ngươi, càng không pahir là người mà Phương Yên Liên phái đến để giết hai người các ngươi."
Cùng một lúc Ngải Vi và Tiểu Phúc đều thở phào nhẹ nhõm, chân tay vừa lẫy run đến lợi hại cũng dừng lại, đi theo Lãnh Nguyệt vào trong nhà.
"Không có trà thì cũng phải có nước, không định mời khách sao?".

Lãnh Nguyệt ngồi trong nhà xem xét qua một lượt, thấy khát nước bèn nói.
Tiểu Phúc đến giờ mới nhớ ra là mình chưa mời nước, bèn luống cuống đứng dậy xuống bếp lấy nước lên.

Ngải Vi ngồi ghế đối diện cũng định xuống bếp cùng nhưng bị Lãnh Nguyệt ngăn lại hỏi chuyện.
"Ngươi là nha hoàn Phương phủ?".


Lãnh Nguyệt cất giọng hỏi.
"....Phải, nô tì là người của Phương phủ...".

Ngải Vi không biết xưng hô nhưu nào cho phù hợp, bèn dùng giọng khi hầu hạ trong phủ.
Lãnh Nguyệt không ưa gì cách xưng hô này, quá mức phân biệt đẳng cấp! "Bỏ cái cách xưng hô đấy đi, thật điếc tại! Kêu ta là được rồi!".
Ngải Vi cũng khá ngạc nhiên, xong không phản bác, sửa lại cách nói của mình.

"Dạ phải, ta là nha hoàn ở trong Phương phủ."
"Nhận lệnh của cô ta đưa đồ đến?".

Lãnh Nguyệt hỏi tiếp.
Ngải Vi biết "cô ta" là đang ám chỉ ai, thành thật đáp.

"....Không hẳn là cô ta sai ta đi đưa đồ đến, là nha hoàn thân cận bên cô ta đẩy trách nghiệm cho ta!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận