Thuỳ Lan Minh Nguyệt
Hí----Rầm!!!
Một tiếng vang trời lở đất đột ngột vang lên, mấy con chim đang lặng im trong tổ cũng phải giật thót mà bay đi chạy trốn như tránh giặc.
Dạ Vô Kỵ ở gần khu vực đó nhất, vừa nghe thấy đã thấy hai màng nhĩ như bị chấn động dữ dội, bèn xua ngựa chạy đến chỗ phát ra âm thành long trời lỡ đất này.
Lúc đến thì một cảnh tưởng không mấy là ưa nhìn đập vào mắt của y, bên phải là một con ngựa màu nâu nằm lặng im ở dưới gốc cây, trên trán nó còn lõm một cái, trùng hợp trên thân cây gỗ lim cũng bị hàn sâu, có vẻ là con ngựa này xấu số đập cả đầu vào cây đây mà.
Quay sang bên trái nhìn thì thấy một vũng máu đỏ sẫm đang tràn ra trên mảnh cỏ tươi xanh, trở nên bắt mắt lạ thường.
Lại nhìn lên một chút, một cô gái mặc trang phục đi săn đang nằm bất động dưới đất, máu từ vai và đầu chảy xuống.
Dạ Vô Kỵ cũng không hốt hoảng, cẩn thận dò xét hơi thở của cô gái đó, thấy tiếng thở nhỏ nhoi truyền đến tai liền bế cô gái đó về trường săn hoàng gia chữ trị vết thương.
-------------------------------
"Lão gia! Ông xem xem, tại con nhỏ Lãnh Nguyệt nên nữ nhi của thiếp mới thành ra như này!".
Đại di nương giọng đau thương nói.
Lý Tần Phát cũng đang rất tức giận, ban đầu không nghĩ đến Hoàng Đế lại hạ lệnh cho người đến thông truyền như vậy.
Muốn ngăn cản cũng không cản được, hoàng đế là gì kia chứ? Hoàng đế chính là chân long thiên tử, một người đứng trên vạn người! Vị trí này ai cũng muốn có được chứ chẳng đùa!!
".....Được rồi, đừng có ở đây khóc lóc nữa,này cũng là do sự cố là chủ yếu mà thôi".
Lý Tần Phát nhẹ giọng khuyên nhủ.
"Không! Chắc chắn đây không phải là sự cố! Lão gia nghĩ xem tại sao tự nhiên con ngựa đang bình thường như vậy lại có thể nổi điên lên được chứ a? Thiếp thấy nhất định là Lãnh Nguyệt muốn hại nữ nhi của thiếp!".
Đại di nương tay che mặt, thảm thương nói.
Đúng vậy, tại sao khi không ngựa lại nổi điên? Đại di nương nói cũng rất hợp lí, hơn nữa lại chỉ có mỗi ngựa của Cao Khánh bị phát điên nữa mới lạ! Cùng một trường săn, cùng chọn một chuồng ngựa,.....thất sự là quá bất hợp lí đi...
"Bây giờ bà cứ về phòng trước đi, cẩn thận làm Cao Khánh tỉnh.
Việc này cũng đã có Cửu vương gia nhận lệnh điều tra rồi.
Tốt nhất là chò tin tức điều tra rõ ràng!".
Lý Tần Phát không muốn nghĩ nữa, phất tay nói mấy câu rồi rời đi.
"Lý Lãnh Nguyệt, xem xem ta hành hạ ngươi như thế nào!!".
Đại di nương ghen ghét nói, khăn thuê bằng lụa tơ tằm đã bị vò nát.
Quay sang nhìn Cao Khánh đang nằm trên giường, trên trán được băng bó bằng nhiều lớp dây vải dày, mặt có chút trắng, đại phu nói rằng là do bị va đập mạnh nên mới hôn mê bất tỉnh.
Sự việc này khó mà trách được cả đại phu lẫn Cao Khánh, nhưng chắc chắn là do có người một tay sắp đặt!!
-----------------
"Coi như Phương Yên Liên đó biết cách làm, không ngu như ta tưởng!!".
Lãnh Nguyệt ngồi trong phòng đọc y thư, vừa suy nghĩ vừa nói.
"Vậy tiểu thư định làm thế nào ạ, chắc chắn là tiểu thư sẽ bị lão gia và hoàng thượng trách phạt.".
Sương Liên đứng bên cạnh lo lắng nói.
"Lo gì chứ, cũng hay! Đỡ phải tạo lưới để bắt cọp!".
Lãnh Nguyệt cười tà, không cần dụ mà cọp cũng tự vác xác đến.
Nàng không nghĩ đến khả năng Phương Yên Liên sẽ hại Cao Khánh, cũng hơi bất ngờ.
Hiện tại Cao Khánh đang bị thương, tuy không nghiêm trọng nhưng chắc chắn chuyện này sẽ được điều tra rõ ràng.
Vào trước lúc ngựa nổi điên cũng chỉ có Lãnh Nguyệt ở gần Cao Khánh mà thôi, vì thế nàng sẽ bị nghi ngờ nhiều nhất!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...