Thuỳ Lan Minh Nguyệt


Phương Yên Liên tức giận đến hai mắt đỏ ngầu lên, mắt to trừng mắt bé với Lãnh Nguyệt, giống như cóc đua đòi ăn thịt phượng hoàng vậy! Trông thật mắc cười!
“Nếu Phương nhị tiểu thư thấy không công bằng, vậy thì cuộc thi săn bắn lần tới trong hoàng cung, chúng ta có thể xin ý kiến hoàng thượng cho tham gia?”.

Lãnh Nguyệt vui vẻ nói.
“....Được! Ta đồng ý!!”.

Cơ hội không cánh mà đến, sao có thể để mất? Phương Yên Liên quả quyết gật đầu.
“Một lát nữa ta sẽ đi xin hoàng thượng!”.

Lãnh Nguyệt cầm miếng bánh hoa quế lên ngắm nghía, dù sao Dạ Tiểu Cửu(DHM) kia cũng đã xin hộ mình rồi, không cần lo!
----------------------------
“Hoàng thượng, Cửu vương gia cầu kiến!”.

Quý công công tay cầm phất trần, khom người nói.
Hoàng đế đang ngồi phê duyệt tấu chương, nghe vậy cũng hơi nhạc nhiên, gác bút lông xuống.

“Cho nó vào!”.

Từ xa đã thấy Dạ Hoàng Minh thân cầm bào nhàn nhã bước vào, quanh người toả ra khí thế áp bức khó lường, ai cũng phải nể phục.
“Hoàng nhi hôm nay đến đây là có chuyện gì thế?”.

Bình thường nó sẽ không tự vác tấm thân vàng ngọc quý giá này đến đây gặp ông đâu, chắc có chuyện gì quan trọng cần gặp!
Dạ Hoàng Minh vừa vào điện đã ngồi ngay xuống ghế gỗ bên cạnh, cất giọng lạnh.

“Cũng sắp tới đại hội săn bắn,con muốn phụ hoàng thay đổi một số vị.
Hoàng đế suy nghĩ trong chốc lát, cầm quyển tấu chương đang đọc dở dang lên, nói.

"Vậy theo con nên thay đổi những ai?".
"Đại công tử Phương gia, Tam thiếu gia Hòa Bảo Lâu,.....".

Dạ Hoàng Minh kể ra một tràng dài, hoàng đế còn phải tròn mắt lên khó hiểu.

Rốt cuộc đứa con trai này của ông định làm gì đây? Khi không lại thay đổi nhiều người như vậy? Hơn nữa những người đó cũng là nhân vật quan trọng...
"Cái đó....sao con lại muốn thay đổi nhiều người đến vậy?".

Hoàng đế cẩn thận hỏi, nhìn qua sắc mặt của con trai mình.

"Không vừa mắt!".

Ba chữ ngắn gọn nhưng lại đánh thẳng vào khuôn mặt già nua của vị hoàng đế.
"Ai da, con không vừa mắt thì có thể không đi mà, hà tất phải như thế.....".

Hoàng đế lựa lời nói, thật không tài nào hiểu được suy nghĩ của đứa con trai này!
Dạ Hoàng Minh không trả lời ngay, đăm chiêu suy nghĩ gì đó rồi lạnh giọng cất tiếng.

"Con có cách làm của riêng con, phụ hoàng cứ làm theo là được rồi....".
Hoàng đế:........!" Thật không thể hiểu nổi đứa nhi tử này! Làm như phụ thân của nó là nô tài không bằng.
Dạ Hoàng Minh: Đã rời đi từ lúc nào.
----------------------------------------------------------------------------
"Tiểu thư a, đừng đập phá đồ nữa mà!!".
"Bỏ ta ra ngay! Con khốn Lý Lãnh Nguyệt kia là cái thá gì kia chứ?!".
Trong phòng một mớ hỗn độn, Phương Yên Liên đang cầm một bình gốm màu ngọc thạch lam, mặt vặn vẹo đến đáng sợ.

Ôm dưới chân cô là một nha hoàn mặt đầy vết xước cầu xin đến đáng thương.
"Tiểu thư bớt giận, tiểu thư bớt giận!!".

Nha hoàn vẫn ôm cặt chân Phương yên Liên, mặt xanh mét cầu xin.
"Cút hết đi cho bản tiểu thư!! Lui hết ra ngoài!!".

Phương Yên Liên dần dần ổn định lại, bình gốm định đập xuống đất lại thôi, chỉ tay vào đám hạ nhân đang quỳ dưới đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui