Thuỳ Lan Minh Nguyệt


Lãnh Nguyệt ngạc nhiên đôi chút, không nghĩ tới Dạ Hoàng Minh lại có ‘Kí Lưu’! Chắc phải đến vương phủ của hắn một chuyến! “Ta sẽ đi gặp hắn, đa tạ A Nguyệt!”.
A Nguyệt cười cười, song không nói gì liền biết mất.

Lãnh Nguyệt đã bình tĩnh hơn đôi phần, rời khỏi không gian.

Vừa bước ra ngoài đã có tiếng ồn.
“Lão gia!!” Sương Liên ở bên ngoài hô lớn, khẳng định là để cho Lãnh Nguyệt nghe được.

Lãnh Nguyệt lúc này chỉnh qua mái tóc có chút rối rồi vờ đến bàn uống trà.
“Lý Lãnh Nguyệt!! Ra đây!!” Lý Tần Phát có vẻ lại lên cơn, vừa vào phòng của Lãnh Nguyệt là hét toáng lên.
“Phụ thân à, người có bị vấn đề về mắt không? Con đang ở trước mặt người đấy thôi!” Lãnh Nguyệt cười khinh, tay cầm cái túi thơm ngắm một phen.
“Ta còn chưa tính sổ với ngươi! Quỳ xuống ngay! Còn dám thản nhiên ngồi đó?”.


Lý Tần Phát chỉ tay về phía Lãnh Nguyệt, giọng nói có chút run run mang theo sự tức giận.
Tính sổ? Chắc là chuyện búp bê vu cổ kia chứ gì? Không nhắc tới nàng cũng sẽ quên mất luôn đó a, cũng tốt! Để xem xem phụ thân của nàng định nói gì.

“À, ra là việc đó! Phụ thân định ném con ra khỏi phủ hay gì?”.
“Ngươi như vậy là nhận lỗi?! Dám dùng thái độ đó với ta?”.

Lý Tần Phát nhìn mà thấy khó chịu, định tát cho Lãnh Nguyệt một bạt tay.
Chát!Ào.....!!
“Ngươi..!!” Lý Tần Phát bị nước trà nóng tạt thẳng vào người, mặt cảm thấy bỏng rát, theo bản năng đưa tay lên che mặt.

“Nóng chết ta rồi!! Gọi đại phu đến đây!!”.
“Úi, phụ thân có sao không thế? Nữ nhi lỡ tay, cũng tại nước trà nóng quá đó mà!”.


Lãnh Nguyệt tỏ vẻ thương tâm, nhìn chén trà bằng sứ vỡ ở trên đất mà có chút luyến tiếc.
Sương Liên ở bên ngoài nghe thấy lão gia hét lên kêu đại phu cũng không dám chậm trễ, nhanh chân đi gọi đại phu tới.
“Nghịch nữ nhà ngươi!! Đến cả người thân của mình cũng không tha!!” Lý Tần Phát tay vẫn ôm mặt, phẫn uất nói.
“Người thân? Ông có tin tôi đá văng ông ra khỏi đây hay không?! Mở mồm ra là người thân? Ha! Nực cười!!” Lãnh Nguyệt có vẻ cũng bắt đầu tức giận, Blạnh giọng nói.
“Ngay cả phụ thân và di nương ngươi cũng hại được! Ngươi có phải người hay không?!” Lý Tần Phát dùng tay áo lau qua mặt.
“Di nương? Ta thấy bà ta không phải là người thì đúng hơn! Con gái của tam muội mình còn dám hại!”.
“Ngươi ăn nói vớ vấn gì thế?! Đại di nương và nhị di nương của ngươi liên can đến việc tam di nương chết?!” Lý Tần Phát như ngạc nhiên, mắt trợn tròn lên.
“Hừ!! Ngay cả thiếp thân từng chung chăn gối với ông chết ra sao mà ông còn không biết?!” Lãnh Nguyệt hỏi ngược lại.
“Nàng ta chết cũng đáng!! Không phải là do....” Lý Tần Phát định nói tiếp nhưng bị chen ngang.
“Câm miệng!! Không được nhắc tới mẫu thân của ta! Lời nói của cẩu đúng là không sạch sẽ!!” Lãnh Nguyệt bác bỏ câu nói kia của Lý Tần Phát.
Lý Tâng Phát thật sự là tức đến run người, dám gọi ông là cẩu?!! Được lắm!! Mấy năm nay không để ý đến nghĩa nữ này là nó bắt đầu trở mặt với phụ thân của nó?!
“Mẫu thân của ta chết ra sao không cần ngươi phải trố mắt ngạc nhiên! Là chủ của một phủ mà mặc kệ chuyện của thị thiếp? Chẳng lẽ ngươi coi họ là công cụ để thoả mãn cơn đói của ngươi?! Ghê tởm!!” Lãnh Nguyệt trực tiếp dùng giọng ghét bỏ, tay cần phẩy phẩy như đuổi cẩu đến nhà phá đám làm phiền.
“Lão gia, đại phu đã đến...rồi ạ!” Sương Liên dẫn đại phu đến trước cửa, nhẹ giọng thông báo.
“Cho vào!!” Lý Tần Phát cũng không muốn tranh cãi nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui