Thuỳ Lan Minh Nguyệt
“Muội không bình tĩnh được chút sao?! Đã thấy biểu hiện của nó khác thường rồi mà còn nói nữa?” Cao Khánh kéo Hợp Nhĩ ra vườn rồi quở trách.
“Muội đâu để ý đến mấy chi tiết đó...Nhưng mà muội ấy chưa từng dùng vẻ mặt đó đối với chúng ta, nên muội có hơi gắt lên...” Hợp Nhĩ có chút oan uổng.
Cao Khánh cũng chẳng biết nói gì, chốt lại bằng một câu rồi rời đi.
“Tỷ sẽ đi hỏi thử mẫu thân khi hết thời gian cấm túc!”.
Hợp Nhĩ vâng dạ rồi cũng đi về phòng của mình.
-------------------------------
Lãnh Nguyệt có vẻ như đã bình tĩnh lại, nằm trên giường nhỏ suy tư gì đó.
“.....Sao mấy người cứ phải hỏi những việc này cơ chứ? Không thấy phiền toái sao?”.
Nói vậy cũng không đúng, mấy người kia thường là hay đi nghe ngóng tin tức rồi tìm hỏi.
Cũng khó trách được họ!
“Quá nỗi phiền phức, thôi thì vào không gian tịnh tâm một lát vậy!” Lãnh Nguyệt chậm rãi đưa ra quyết định, thoáng một cái nhảy vào không gian.
---------------------------------
Trong không gian:
-Nè! Đó là đan dược chủ nhân cho ta mà! Đưa lại đây!
-Hứ! Còn lâu mới trả!
Phượng hoàng và thần khí tranh nhau đan dược tiến cấp, cả hai đáu võ mồm qua lại trông rất buồn cười.
-Có mỗi viên đan dược mà cũng tranh nhau được? Hai ngươi là con nít mới biết đi hay gì?.
Lãnh Nguyệt nén lại ý cười, ho vài cái rồi hỏi.
-Chủ nhân đến rồi!! Mau xem đi a, ta biến được thành hình người rồi nè\~.
Thần khí thấy chủ nhân yêu dấu đến thì hai con mắt nhỏ bừng sáng như lúm đồng tiền.
Chạy nhanh đến chỗ cứu tinh.
Lãnh Nguyệt cũng đôi phần bất ngờ, nhìn từ trên xuống dưới hình dạng con người của thần khí.
-Nhìn cũng được!! Nhưng ta cần sửa lại tên của ngươi!.
-Ta sắp có tên rồi nga!!.
Thần khí nghe vậy hứng khởi lắm.
-Tên Tiểu Sát đi!.
Lãnh Nguyệt chống tay suy nghĩ rồi nói.
-........Cũng được á! Đa tạ chủ nhân đã đặt tên!!.
Tiểu Sát gật đầu cảm ơn, nhìn rất đáng yêu a, tiểu hài tử đáng yêu!!
Phượng hoàng bị bơ từ lúc đầu đến giờ có phần khó chịu, bấy giờ mới lên tiếng.
-Chủ nhân à, ta cũng được đặt tên chứ?.
-À, đã nghĩ ra từ lâu rồi! Tiểu Hoả là tên của ngươi.
-Hả?! Tiểu Hoả?! Ta lớn như vậy mà chủ nhân gọi ta bằng cái tên như thú cưng ý!.
Phượng hoàng khoa chịu nói.
-Chứ ngươi không phải thú cưng của ta à? Có tên thì nhận đi còn ý kiến này nọ.
-Dạ vâng vâng, Tiểu Hoả không dám ý kiến nữa! Chủ nhân anh minh!
-Ừm, hai ngươi cố gắng rèn luyện cho tốt, ta qua bên kia tu luyện.
Nói xong Lãnh Nguyệt đi về phía nhà lớn.
---------------------------------
“A Nguyệt, ra đây một lát!” Lãnh Nguyệt ngồi xếp bằng, giọng trầm ổn gọi.
“Hả? Có chuyện gì thế?” A Nguyệt như yêu cầu xuất hiện, lần này Lãnh Nguyệt không phải đọc câu chú mới xuất được A Nguyệt ra nữa.
“Có cách nào để quay trở lại quá khứ không?” Lãnh Nguyệt nghiêm túc nói.
“....Có thì cũng có nhưng hơi nguy hiểm, có thể nói là bất khả thi!” A Nguyệt suy nghĩ rồi đưa ra kết luận.
“Có cách là được, nói cho ta biết!” Lãnh Nguyệt gật gật đầu.
“Cần một quả cầu Kí Lưu trong truỳen thuyết, một bát máu của người thực hiện và cây quyền trượng mang hệ băng!” A Nguyệt hơi ngập ngừng nói.
Tốt! Cây quyền trượng kia của nàng mang hệ băng, máu thì nàng không thiếu! Còn thiếu quả cầu Kí Lưu thôi!! “Hai cái kia không thành vấn đề, còn quả cầu kia tìm ở đâu?”.
“Không biết rõ, hình như là đã được ai đó lấy rồi!” A Nguyệt đôi phần thất vọng nói.
“Ai lấy?! Ta đi tìm người đó!” Lãnh Nguyệt thở dài nói.
A Nguyệt thi triển phép rồi nói.
“Cửu hoàng tử của Nam Sở quốc kinh thành- Chiến/ Cửu vương gia Dạ Hoàng Minh!!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...