Thuỳ Lan Minh Nguyệt
Lãnh Nguyệt nằm trên giường ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Lúc tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau, vừa mới mặc xong y phục là đã có người đến cửa!
“Tham kiến tam tiểu thư! Lão gia bảo tiểu thư qua chính viện!” Nha hoàn thông truyền thông báo.
“Biết rồi, lui đi”.
Ha, không ngờ tới là tự kêu mình đến cơ! Chắc là để bới móc gì đây mà!
Tại chính viện:
Lý lão gia- Lý Tần Phát đang mặt màu nhăn nhó nghĩ ngợi, chén trà cầm trong tay hơi run.
“Sao giờ này nó vẫn chưa đến?! Tưởng được chiều là lên mặt à?!”
“Phụ thân hà tất tức giận tổn hại sức khoẻ, nữ nhi đâu làm gì mất thì giờ của người? Nhìn xem mới qua chưa được một chén trà nha!” Lãnh Nguyệt từ tốn bước vào, thấy Lý Tần Phát tức giận liền thuận miệng chế giễu một phen.
“Ngươi cũng giỏi đi?! Về từ hôm qua mà bây giờ chưa vác nổi cái mặt qua đây thỉnh an phụ thân của ngươi?!” Lý Tần Phát bỏ qua câu nói kia của Lãnh Nguyệt, chuyển đến câu nói khác.
“Phụ thân đây là biết mà còn muốn tra hỏi? Hôm qua rõ ràng là con về đúng canh giờ người nhập cung, đi đường xa mệt mỏi đương nhiên là con sẽ đi ngủ.
Ai mà biết được khi nào phụ thân trở về?” Lãnh Nguyệt càng nói càng hăng.
“Ngươi?! Nếu vậy sao ngươi không bảo nha hoàn của ngươi gọi dậy?” Lý Tần Phát lại chuyển sang bới móc nha hoàn của nàng- Sương Liên.
“Phụ thân là cũng biết quy củ của Lý phủ chúng ta đi? Nha hoàn đâu có quyền được theo dõi hay yêu cầu ra lệnh cho chủ tử? Hơn nữa nha hoàn của nữ nhi không có gan lớn lại đi hỏi giờ giấc của phụ thân” .
“Ngươi cái nữ nhi bất hiếu!! Có phải muốn làm ta tức chết hay không?!” Lý Tần Phát phát hoả, cả người run lên nói.
“Ta bất hiếu? Có mà Lý Tần Phát ngươi bị ngáo!! Ngươi tưởng ta không biết âm mưu trên triều của ngươi hay sao?! Nghĩ xem để Hoàng Thượng biết được thì Lý tướng quân anh dũng xa trường đây sẽ có kết cục như thế nào?” Lãnh Nguyệt càng nghe càng khó chịu, mặt lạnh giọng lớn nói.
Lý Tần Phát đổ mồ hôi, sao bó lại biết được cơ chứ?! Chết tiệt! Biết vậy đuổi nó ra khỏi phủ từ đầu đi cho nhanh! Mầm hoạ!! Nhất định con nhỏ này sẽ phá hoại kế hoạch của ông!!
“Ngươi đang là lo sợ Hoàng Thượng không tin lời ta nói sao? Đừng lo, ta có nhân chứng vật chứng rõ ràng, Hoàng Thượng không tin mới lạ!” Lãnh Nguyệt có con bài này, bảo Lý Tần Phát làm sao mà kháng cự được?
“Để ta nói cho ngươi nghe! Dù cho ta có là con gái của ngươi, tam tiểu thư của Lý phủ, nhưng một khi ông dám làm gì tổn hại đến người ta kính trọng thì đứng trách! Kêu cả hai con mụ kia của ngươi bớt sủa đi!” Lãm Nguyệt dùng lời lẽ ngắn gọn nhất với Lý Tần Phát, nói xong liền không nhìn sắc mặt của Lý
Tần Phát, cư nhiên rời đi.
------------------------------
Lãnh Nguyệt về phòng cũng cảm thấy hồi kia mình có phản ứng hơi thái quá! Aiii....đúng là tức giận rồi thì khó mà bình tĩnh lại được.
Cũng để xem Lý Tần Phát và hai người mẹ kế kia của nàng sẽ giở trò vặt gì nữa đây!
“Tiểu thư, mấy ngày nữa là phải vào cung dự tiệc, có cần nô tì chuẩn bị y phục không?” Sương Liên thấy tiểu thư nhà mình bình thản thì hơi ngạc nhiên, sắp tới ngày vào cung rồi mà tiểu thư vẫn bình thản như vậy!
“Chuẩn bị làm gì? Đến ngày đó lấy tạm một bộ mặc lên là ổn, ta không thích rườm rà như mấy thiếu nữ tiểu thư kia, phiền phức hết sức!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...