Thuỳ Lan Minh Nguyệt
Lãnh Nguyệt nhìn thấy rất nhiều kia ức khác nhau, đều có điểm chung là chúng rất hỗn loạn.
Nàng chẳng thể biết được hay nhớ được kí ức của quá khứ, nhưng có thể đoán được nó buồn!
Mỗi người đều sẽ phải chết, đi qua cầu Nại Hà, được cho uống canh mạnh bà.
Từ đó chẳng ai biết được cái gọi là kiếp trước của bản thân!
“Lý Lãnh Nguyệt!” Giọng của Mộ Dung Âm vang lên.
“?!!Cô là...Mộ Dung Âm?!” Lãnh Nguyệt có phần hơi giật mình, khó hiểu hỏi.
Chỉ thấy phía đối diện nàng đứng có một bóng người đang đi tới, đúng chính xác là Mộ Dung Âm.
Mộ Dung Âm không nói gì, từ từ đi tới.
“.....Ta thấy cô khác hoàn toàn so với Hàn Lý Nhi!” Mộ Dung Âm nhớ tới gì đó, khó hiểu nói.
....Đúng thật là mình hơi khác so với bản thân của kiếp trước.
“Ta cũng không biết, chắc do ta hoạt bát hơn thì sao?” Phân vân một lúc suy nghĩ lí do rồi chậm rãi nói.
Mộ Dung Âm vậy mà lại lắc đầu, phủ nhận câu trả lời của nàng.
“Không phải, là do chính bản thân cô tự mình mà đổi thay”
“Vậy sao? Chắc vậy.
Thật ra ngay chính bản thân ta cũng không thể hiểu được lí do tại sao....” Lãnh Nguyệt thở dài nói.
“Đấy là do tâm niệm của cô, nó đã phát tác khi cô xuyên đến một không gian khác!” Mộ Dung Âm hoàn toàn không ngạc nhiên, giải thích.
Tâm niệm? Đúng rồi! Hồi còn ở hiện đại, nàng luôn bị xem là thứ rác rưởi, luôn tự kỉ chẳng nói chuyện với ai, từ đó cũng bị cô lập với xã hội.
Nàng thật sự là không muốn bản thân sẽ bị bệnh như vậy, cũng là do mọi thứ ép buộc mà thôi.
“Tâm niệm của ta là không muốn mình bị bệnh tự kỉ, muốn được vui vẻ như bao người khác!”
“Cô biết sẽ chẳng thể nào như vậy đúng không?” Trên đời này là vậy, chẳng có sự công bằng ở đâu cả.
Buồn thì buồn, vui thì vui nhưng mai cũng sẽ khác đi.
Đâu phải lúc nào bản thân cũng giữ được một vẻ mặt như vậy được.
“Sao tôi lại không biết? Chỉ là tâm niệm vớ vẩn nhức thời thôi mà!” Lãnh Nguyệt cười khổ.
Yếu đuối như bây giờ cũng không được! Nàng nhất định phải chăm chỉ tu luyện, cảnh giác với mọi thứ! Không thể để bị lừa dối lợi dụng như luac trước nữa!
“Đa tạ cô đã chỉ điểm, ta phải trở về rồi!”
“Không có gì!” Mộ Dung Âm bình thản cười rồi dần dần tan biến.
----------------------------------------
“Trở về chưa?” Lãnh Nguyệt không muốn mở mắt ra tý nào, lỡ đâu nàng vẫn chưa trở về thì sao?
“Tham kiến chủ nhân!” Thần khí đã thoát ra khỏi thân cây lớn, thấp giọng kêu.
“Sao?! Nhận ta làm chủ nhân rồi?” Lãnh Nguyệt giọng đã trầm hơn, khoanh tay đứng hỏi.
“.....” Thần khí nghẹn ứ không nói được câu nào.
Không ngờ tới Lãnh Nguyệt lại là truyền nhân của bỉ ngạn cung! Nó có giao ước với bỉ ngạn cung, giờ đây Lãnh Nguyệt cũng sắp thừa kế chức cung chủ....
“Rồi, nhận ta rồi thì vào không gian đi” Lãnh Nguyệt chậm rãi nói.
Thần khí không muốn bị ánh mắt sắt nhọn của Lãnh Nguyệt nhìn chằm chằm, liền nhanh trí chui vào trong không gian.
-----------------------------
Trời đã tối, màn đêm buông xuống bao trùm cái gọi là bầu trời trong xanh.
Trăng lên mặt trời lặng lẽ lấp xuống như quỹ đạo của nó.
“Phải làm như thế nào đây? Tâm niệm gì đó, không ngờ đến lại thật sự thành sự thật.
Nếu như A Nguyệt gì đó không nói ra, thì sao mình biết được cơ chứ?” Nhưng cảm thấy chỗ nào cũng rất lạ! Sao A Nguyệt lại biết được chuyện này? Ngay cả nàng cũng......?!!Chẳng lẽ cô ấy có liên quan gì đến nàng?!
“Chậc! Nghĩ thế bào cũng khó hiểu!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...