Thuỳ Lan Minh Nguyệt
Phương Yên Liên quả thật là không kiềm chế được, nhìn Ngải Vi đang khóc sướt mướt cũng không tha cho.
Mấy hạ nhân xung quanh thấy vậy cũng tội nghiệp cho Ngải Vi, vô cớ bị tiểu thư mắng.
Hoà An Ngữ cũng không nghĩ tới con gái mình lại nóng nảy đến mức đó, trong đầu nà không ngừng hiện lên cảnh con gái bé bỏng của mình bị đời người chế giễu.
Bèn nói: “Cung nữ Ngải Vi lôi ra ngoài, đánh 20 bản làm gương cho hạ nhân trong phủ!”
Ngải Vi thấy vậy cũng có chút vui mừng, không bị đánh chết là may lắm rồi.
Cùng lắm là nằm trên giường vài tuần mà thôi.
“Đa tạ phu nhân ân điển!”
Phương Yên Liên dần dần bình tĩnh lại, cốc trà hồi nãy bị hất văng xuống đất vỡ thành từng mảnh sứ nhỏ.
Quay sang liền nói với hạ nhân: “nếu các ngươi không muốn bị như ả nô tì kia thì mau dọn chỗ rác này cho bổn tiểu thư! Ta mà thấy còn một mảnh sứ nào còn rơi vãi ở trên nền sàn thì đừng trách!!” Nói xong liền hậm hực rời đi.
Hoà An Ngữ cũng không làm gì được thêm bèn đi theo Phương Yên Liên.
Thị vệ nghe lệnh đưa Ngải Vi ra chỗ trống, bày sẵn mọi thứ để cô chịu phạt.
Chát! Chát! Chát....!!
Từng hồi đánh cứ liên hồi giáng xuống, Ngải Vi cả người đau rát vô cùng, tay nắm chặt đến chảy cả máu, gương mặt cô dần tái đi, ngất xỉu.
Bọn thị vệ thấy vậy cũng không dám đánh nữa, bèn dìu cô về phòng nghỉ ngơi, bôi thuốc.
“Tội Ngải Vi thật đấy! Bị đánh cho ra nông nỗi này, mấy người kia cũng thật độc ác!!”
“Chúng ta cũng không hơn gì đâu, rồi có một ngày tiểu thư tức lên sẽ đánh chết chúng ta mất”
.......................................
Hoàng cung Nam Sở quốc:
Thái hậu đang cùng các vị quý nhân mệnh phụ bàn bạc một số việc trong cung.
Hoàng hậu cùng các vị công chúa cũng đến.
“Hiện tại đến bây giờ mấy đứa cháu trai của ta còn chưa có hôn sự, làm phiền các vị đưa ra kế sách!”
“Thái hậu nói rất đúng, con châu hoàng thất cũng không thiếu, nhưng chủ yếu các vị vương gia quận chúa còn chưa có gả đi.
Triều đình cũng đang kêu Hoàng Thượng đưa ra ý định”
Thái hậu và hoàng hậu đều ngồi trên bậc ghế chủ vị.
Hoàng hậu vận bộ y phục truyền thống hình phượng, trên đầu có đeo trang sức bằng vàng.
Thái hậu thì trái ngược lại, bộ y phục màu xanh lam tối thêm hoạ tiết hoa anh túc, tóc bà cũng đã gần trắng bạc hết nên chỉ gắn vài cây trâm ngọc không quá nổi bật.
Các vị quý nhân ngồi bên dưới cũng rất đăm chiêu.
Tính tình của thái hậu, hoàng thượng và hoàng hậu đều rộng lượng như nhau.
Nhưng thiết yếu họ cũng phải suy nghĩ kĩ lưỡng để tránh tai hoạ ập đến không hay.
“Theo thần nghĩ nên tổ chức một cuộc thi để chọn ra những quý nữ nhân phẩm tốt, đoan trang hiền thục để xứng với các hoàng tử vương gia!” Một vị quý nhân lên tiếng.
“Ý kiến của Bách nhị phu nhân cũng không tồi! Mẫu hậu nghĩ sao?” Hoàng hậu phán xét ý tưởng này một lúc, thấy hợp lí liền quay sang hỏi ý kiến thái hậu.
“.....Ta thấy cách này cũng hay, vậy có ai có đề cử gì nữa không?” Thái hậu gật đầu đồng ý, chiếc vòng phật gỗ trong tay bà được điểm từng hạt rất tinh tế.
Bách nhị phu nhân không thấy ai có ý kiến gì thẻm, liền khom người nói.
“Dạ bẩm, thần có một ý kiến trong việc mở cuộc thi ạ!”
“Bách nhị phu nhân cứ nói?”
“Cuộc thi này thần nghĩ nên đưa ra mộtcáitên:Đoan Hồng yến.
Đoan hồng yến được chia ra làm nhiều phần khác nhau như cầm kì thi hoạ,....Các tiểu thư sẽ đấu với nhau......”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...