Thuỳ Lan Minh Nguyệt
Bây giờ trong đầu toàn là một mảnh hỗn độn! Dạ Hoàng Minh hắn cũng phải khó hiểu với tình huống hiện tại nha.
Dù sao hắn cũng khó có thể moi móc chút tin tức từ muội muội của hắn.
Đành kêu người đi điều tra vậy...
“Vậy cô gái mà muội coi như tỷ tỷ đó đâu rồi? Có gửi tin gì qua không?” Dạ Hoàng Minh hỏi, hắn cần phải giải quyết từng chuyện một cái đã, để mấy việc ào ào tiến đến như vậy cũng không tốt.
“Tỷ ấy có việc nên không đi được rồi, mà miếng ngọc bội muội đưa cho huynh cũng là từ tỷ ấy đó!” Tiểu Trần thẳng thắn nói, dù sao cũng không có cái gì để giấu cả.
Dạ Hoàng Minh bắt đầu suy tư.
Vậy có nghĩa cô gái đó chính là người hôm qua, liên quan đến cả cô bé hồi nhỏ hắn từng gặp nữa.
Cần tìm đến cô ta mới được, biết vậy đêm qua bắt cô ta lại còn hơn.
“Đưa cho ta cái hộp gỗ lúc lẫy của muội, ta cần nó có chút việc” Có thể tìm ra manh mối ở trước hộp gỗ đấy chăng?
Tiểu Trần ngơ ngác, đưa đến tay Dạ Hoàng Minh chiếc hộp gỗ nâu sẫm.
Nàng cũng đã tranh thủ lấy vài bịch bánh rồi a\~ Hơn nữa Cửu ca cũng không thích đồ ngọt là mấy, chắc lấy cũng không sao đâu!
Có thể là do sơ ý nên Tiểu Trần đã quên không lấy phong thư Lãnh Nguyệt cất vào trong tay áo, lỡ bỏ quên trong chiếc hộp gỗ tử đàn rồi.
Nhưng phong thư đó cũng là một manh mối lớn đối với Dạ Hoàng Minh, theo đó mà đi tìm cô gái để hỏi tung tích của cô bé năm xưa ấy.
Hắn cũng không có nhiều thì giờ, liền nhanh tay lẹ chân thu dọn hành trang rồi đến địa điểm đê vỡ.
——————————————————
Lãnh Nguyệt biết Dạ Hoàng Minh sẽ không có đến nhanh như vậy được.
Dù sao hắn cũng có nhiều việc cần giải quyết, cứ ngồi chờ hắn đến cửa là được mà\~
Vì vậy nàng liền đi tìm những địa điểm để vui chơi nhàn nhã.
Cũng không nên tốn tiền thuê nơi nghỉ chỉ để ở không như vậy được chớ! Dù sao nàng cũng rất quý tiền bạc, lãng phí vào mấy việc không đâu thì cành không được rồi!
“Ông chủ, bán cho ta cây trâm này! Thêm cả mấy cái này nữa......”
“Bà chủ, cho ta một cái bánh bao với!”
.......................
Hôm nay nàng thu nhập được không ít nha! Dù nàng không thích mấy thứ xa xỉ nhưng đôi khi cũng nên chăm chút cho bản thân nữa.
Cũng tranh thủ mua được một ít nguyên liệu nấu mấy món ăn bồi bổ thân thể.
Lâu rồi tài nấu ăn của nàng cũng chưa có dùng lại đúng không ta?
Vậy liền nhanh chân nhanh tay nấu mấy món ăn để bồi cái bụng đói meo của nàng đi chứ! Ăn mấy thứ đồ ăn trong phủ cũng đã phát ngán rồi!!
Cũng coi như là Lãnh Nguyệt được thoải mái một ngày.
Biết rằng mai sau còn rất nhiều khó khăn trở ngại nữa, biết vậy tranh thủ mà nghỉ ngơi đi.
Lãnh Nguyệt làm xong mọi thứ thì an nhàn lên giường ngủ.
Tuy không được như Lý phủ nhưng nàng cảm thấy cuộc sống như vậy tốt hơn nhiều.
Chỉ có thiếu nhiêu đó một gia đình mà thôi.....
Lại nhớ đến kí ức không tốt đẹp gì mấy.
Ở hiện đại, nàng bị cha mẹ ngược đãi, vứt ra ngoài vỉa hè để tự nàng mưu sinh.
May thay gặp được một người bạn tốt bụng đưa nàng đến tổ chức sát thủ! Bạch Tạ Quy cũng rất giỏi diễn kịch, diễn mười mấy năm liền mà không thấy chán luôn?! Hơn cả Cúc tỷ- Cúc Tịnh y- idol của mình luôn rồi á! Đi nhận giải Hollywood là xứng đáng.
Cũng không biết ông trời định ra cho nàng con đường như thế nào, cả hai kiếp nàng đều phải chịu sự mất mát từ gia đình.
Kiếp trước thì bị ghét bỏ ngược đại, kiếp này thì mẹ mất sớm cha đi sủng thiếp không quan tâm đến sự tồn tại của nàng....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...