Thuỳ Lan Minh Nguyệt
Được một lúc thì mọi người ngồi bên dưới mới để ý đến Lãnh Nguyệt đang ngồi bên cạnh thái hậu.
Nhìn qua thì không thấy hợp mắt cho lắm.
Thái hậu thì mặc một bộ phượng an bào do cẩm tua phường làm ra, màu sắc cũng không có sặc sỡ, hoạ tiết cũng chỉ là phượng bào bình thường chứ không có thêu thêm hay gắn hạt ngọc gì.
Tóc bà cũng có phần bạc trắng nhưng không nhiều, tóc được búi đều sang hai bên, gắn thêm vài cây trâm ngọc trông rất hợp mắt.
Lãnh Nguyệt thì mặc bộ váy màu xanh thuỷ pha chút lam.
Trên váy của nàng có thêu mấy đám mây trắng như đang phiêu du giữa bầu trời xanh vậy, phần chân váy cũng thêu thêm vài chua chim yến nhỏ đang bay lượn.
Nàng vếnh tóc sang hai bên, gắn thêm một cây trâm màu thuỷ bích có mấy sợi tua rua lủng lẳng màu trắng xanh trông rất bình dị.
Cảm nhận được vô vàn ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía mình, Lãnh Nguyệt bất đắc dĩ vờ không để tâm tới.
Thái hậu cũng cảm nhận được, liền dùng ánh mắt kiên định của mình liếc bọn họ, quân thần nhận được ánh mắt như vậy cũng sợ sệt tránh ánh mắt đi chỗ khác.
Hoàng thượng và hoàng hậu cũng không có ngạc nhiên gì! Đơn giản là bởi vì hai người họ đã quen riết rồi!•.•....
Hồi ngỏ Lãnh Nguyệt cũng có mấy lần vào cung chơi, gặp được thánh giá của hoàng thượng và hoàng hậu.
Thế là cô làm liều một phe vờ như đứa trẻ trong sáng để lừa hai người họ:)).
Cô giả vờ bắt chuyện với hai vị theo phong cách ngây thơ không biết gì khiến cho hai vị đế hậu cành thấy quý mến nàng.
“Mẫu thân! Tiện nhân kia là ai mà được ngồi phượng an liễn cùng với thái hậu thế?!”
“Ta cũng không biết, hình như là con gái út của Lý phủ-Lý tướng quân”
“Hừ!Chắc chắn ả dùng mưu kế khiến thái hậu yêu quý rồi!Đáng ghét thật chứ!”
“Con không cần lo! Cô ta trông có vẻ ngây thơ đấy!Ta cho người đến bắt giết cô ta không phải là xong à?!”
Trong lúc đó, mẹ con của Phương phủ, đại tiểu thư Phương Yến Liên và đại di nương Hoà An Ngữ đang ngồi dưới kia khinh bỉ Lãnh Nguyệt! Hừ?!Chỉ là một con ruồi mà dám trang giàng với mẹ con chúng ta?!Nằm mơ đi tiện nhân!
“Mẫu thân! Con có cách này! Đảm bảo cô ta sẽ không có cái lỗ nào để chui xuống đâu!Lỗ chó chưa chắc đã đủ cho cô ta chui haha!”
“Con gái ơi! Ăn nói cẩn thận một chút!Trước mắt bao người lại đi dùng ngôn ngữ như vậy thì ta biết để cái mặt nàu vào đâu!?Được rồi con nói nghe xem!”
“Thế này, con sẽ đối thơ với cô ta!”
“Con có chắc là mình sẽ thắng hay không?! Ta không muốn bị lão gia và lão thái thái trách mắng đâu”
“Hư! Keo này không được thì bày keo khác!Xem con đây mẫu thân à”
Sau đó Phương Yến Liên thì thầm một cái gì đó với nha hoàn đứng bên cạnh.
Nha hoàn đó nghe theo rồi lặng lẽ ra khỏi điện phụng mệnh.
Nhạc khúc đã hết, sau đó có một nữ tử ăn mặc kiều diễm, trên mặt đeo mạn che màu trắng khói khiến ai cũng tò mò.
Hoà An Ngữ thì vẫn ung dung ngồi chờ con gái mình lập công.
Trong đầu bà nghĩ không biết sau đó con gái mình sẽ làm như thế nào để đưa con bé đang ngồi bên cạnh thái hậu cao quý kia xuống cái hố đầy giun đất dơ bẩn đây?! Đúng là mong chờ không hết!
Suy\~
Tiếng sáo bắt đầu vang lên, mọi người xung quanh đều khó hiểu? Sao tiết mục này lại nhàm chán đến vậy chứ?! Chỉ là thổi sáo thôi mà? Có vì to tác đâu mà phải ăn mặc bí hiểm thế kia làm gì?Màu mè thấy phiền!
Lãnh Nguyệt cũng có băn khoăn nhưng cô cũng mặc kệ, mình thì vẫn thản nhiên uống rượu ngon.
Rượu này ngon ghê nha! Đúng là rượu trăm năm có khác á! Khác hoàn toàn so với mấy hủ rượu rẻ bèo ở đầu chợ! Biết đâu rượu còn không sạch sẽ nữa....•.•
Tiếng sáo vẫn thổi, một lúc sau tự nhiên có một đàn bướm sặc sỡ bay vào trong điện.
Ánh sáng vàng nắng trong điện toả ra từ những cái đèn cùng với đàn bướm đầy màu sặc trông thật bắt mắt!
“Wa! Sao dụ được bươm bướm bay đến thế nhỉ?!”
“Kì diệu thật đấy! Sao hay vậy?!”
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.
Bên trên thái hậu cũng không có cảm hứng mấy nhưng mặt ngoài vẫn vờ như là có lệ, hoàng thượng với hoàng hậu cũng vậy...•.•
Màn trình diễn kết thúc! Đàn bướm bắt đầu toả đi ra khỏi điện, vũ nữ trên kia cũng bỏ cây sáo ngọn thạch xuống cúi đầu với mọi ngườ coi như là phần cảm ơn.
“Hay! Người đâu,ban thưởng”
Hoàng hậu cũng chỉ ban thưởng thôi chứ trong lòng không thích chút nào.
Mấy cái con bươm bướm này màu mè sặc sỡ thấy gớm! Mà chắc là dùng thuật thôi miên thực động vật rồi! Toàn mấy cái phép thuật không hiếm hoi gì cả..Chán phèo!
“Tạ hoàng hậu nương nương!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...