Văn phòng khoa trưởng lập tức trở nên im lặng.
Cố Úc Diễm cương thân mình, cố gắng duy trì trấn định nhìn hai người, không để cho cảm xúc của mình lộ ra bên ngoài.
Nói là nói như vậy, quả thật nàng không ngại bỏ phần công tác này vì Tần Thanh Miểu....Nhưng, chung quy đây cũng là cố gắng của nàng, ngày mà nàng trúng tuyển ông bà ngoại và Mục Hề Liên đều cao hứng, tất cả những điều ấy vẫn còn rõ ràng trong trí nhớ.
Nhưng nếu không làm vậy, thì nhất định sẽ không yên.
"Việc này rất đơn giản".
Thương Mặc kéo ghế ra ngồi xuống, lười biếng nói, "Em là cấp dưới của tôi, chút việc nhỏ này tôi vẫn có thể giải quyết giúp em...."
Hơi nao nao, nhìn Thương Mặc, trong lúc nhất thời Cố Úc Diễm có chút không biết làm sao.
.
đam mỹ hài
"Bất quá, điều kiện tiên quyết là, em và cô ấy phải tách ra".
Nâng ngón tay chỉ chỉ ảnh chụp trong tay Cố Úc Diễm, Thương Mặc mị hí mắt, "Lần này chúng tôi có thể giúp em che giấu, nhưng nếu lần sau lộ ra, em có thể bị..."
Nhăn mi lại, căn bản không cần tự hỏi gì, Cố Úc Diễm lắc lắc đầu, "Tổ trưởng, không thể được".
"Tại sao lại không thể được".
Thu hồi bộ dáng lười nhác, Thương Mặc ngồi thẳng thân mình, nghiêng đầu về phía trước làm cho người ta không phân biệt được cảm xúc liếc nhìn Triệu Mạt Thương một cái, "Như vậy đi, tôi cho em thời gian để suy nghĩ, suy nghĩ kỹ thì nói cho tôi biết".
"Tổ trưởng, thật sự không cần, tôi không thể tách khỏi Miểu Miểu".
Nhìn thái độ kiên định của nàng, Thương Mặc trầm mặc trong chốc lát, ánh mắt lóe ra, "Em nên biết rằng, chỉ cần qua đoạn thời gian thử việc, em chính là trợ lý kiểm sát viên...."
"Tổ trưởng.....".
Đôi mi thanh tú của Cố Úc Diễm nhướng lên, vừa tính nói cái gì, nhưng Triệu Mạt Thương vẫn đang im lặng lại mở miệng, "Được rồi, Tiểu Cố, em hảo hảo suy nghĩ lại đi".
"Em.....".
Lăng lăng nhìn hai người, Cố Úc Diễm cắn môi, một hồi lâu, mới gật đầu thật mạnh một cái.
"Ân, vậy em trở về đi, hảo hảo suy ngẫm lại".
Thương Mặc vẫn như trước không mặn không nhạt, Cố Úc Diễm lại nhìn nàng một cái, cuối cùng cúi chào nàng và Triệu Mạt Thương, rời khỏi văn phòng.
Nhìn cửa phòng được khép lại, gương mặt đứng đắn vừa rồi của Thương Mặc đã xoay chuyển, trực tiếp không hình tượng ghé vào bàn nhún nhún mũi với Triệu Mạt Thương, "Bảo bối, phá hư rồi".
Tay nhéo nhéo chóp mũi Thương Mặc, Triệu Mạt Thương giống như oán trách liếc nàng một cái, "Nếu như chị để tùy ý em...không phải em sẽ lại làm khó dễ đứa nhỏ sao?"
"Hắc hắc, hắc hắc....".
Trơ mặt ra kéo tay nàng qua hôn một cái Thương Mặc cười hề hề, "Chị nói xem Tiểu Cố sẽ lo lắng bao lâu?"
"Làm sao chị biết được".
Triệu Mạt Thương tức giận điểm nhẹ môi nàng, sau đó rút tay về vuốt vuốt lọn tóc, "Về nhà thôi, ngốc Tiểu Đản".
"Ừ! Hảo!".
Nhảy lên giúp Triệu Mạt Thương thu thập bàn làm việc, xong rồi còn giống như chân chó xách túi giúp nàng, nhìn vẻ mặt lấy lòng của Thương Mặc khiến Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng cười ra tiếng.
Khác với không khí ngọt ngào ở văn phòng khoa trưởng, sau khi Cố Úc Diễm thu thập thì rời khỏi viện kiểm sát, đứng ở trạm giao thông chờ xe, tầm mắt có chút dao động.
Lo lắng....còn có gì để lo lắng nữa, Miểu Miểu là tối trọng yếu, từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng chắc chắn một việc đến như vậy.
Sớm đã hạ quyết định, thì còn lo lắng gì nữa? Nếu như vậy, có chút khổ sở muốn khóc, đơn giản chỉ có chút nuối tiếc không tha thôi.
Còn nữa...Còn có chút hoang mang, tiếp theo nên làm gì đây? Tóm lại cũng không thể để Tần Thanh Miểu bao dưỡng cả đời đi?
Chờ đến khi xe đã đến bên cạnh trạm, Cố Úc Diễm thở dài, lắc đầu lên xe tìm vị trí ngồi ngẩn người.
Xe bus dừng đèn đỏ, Cố Úc Diễm vẫn duy trì tư thế ngồi yên nhìn ra cửa sổ, xuất thần nghĩ kế tiếp nên làm thế nào, thì tầm mắt lại xuất hiện hai thân ảnh không tính là quen thuộc nhưng tuyệt đối không hề xa lạ.
Tần Thanh Dật và Vệ Minh Khiêm?
Ánh mắt ngưng lại, gắt gao nhìn chằm chằm hai người đứng trước cửa nhà hàng, Cố Úc Diễm nâng tay xoa mắt, khi định nhìn kỹ, thì xe bus lại tiếp tục đi.
Không có cách nào ngoài việc trơ trơ nhìn chàm chằm hướng đó, thẳng đến lúc xe đã đi xa, mở thu tầm mắt lại, rồi nhăn mi tự hỏi, nên không còn rối rắm chuyện lúc nãy nữa.
Tại sao Tần Thanh Dật và Vệ Minh Khiêm lại cùng xuất hiện tại cửa nhà hàng? Là do ngẫu nhiên gặp được nên cùng nhau ăn cơm? Hay là đã có hẹn trước?
Nếu như có hẹn trước, Tần Thanh Dật rõ ràng biết rõ Tần Thanh Miểu chán ghét Vệ Minh Khiêm, vậy tại sao lại cùng hắn ta ăn cơm?
Thập phần xác dịnh chính mình không hề nhìn lầm người, thẳng đến khi xe bus đã dừng lại ở gần nhà Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm vẫn còn duy trì bộ dáng tự hỏi bước xuống xe, sau đó lại tiếp tục đứng tại chỗ nghĩ.
"Đứng ngốc ở đây làm gì vậy?".
Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang dến, làm Cố Úc Diễm phục hồi tinh thần, Tần Thanh Miểu hai tay khoanh ngực đứng cách đó không xa, trong mắt còn mang theo tìm kiếm, "Lại ngẩn người?"
"A...Miểu Miểu".
Chạy chậm đến trước mặt nàng, lập tức giữ tay nàng, Cố Úc Diễm lộ ra nụ cười ngốc hề hề, "Chị cũng tan tầm rồi sao?"
"Ân".
Nhẹ giọng đáp một câu, vẫn bày ra bộ dạng đạm mạc bình tĩnh đánh giá Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu kéo nàng đi trong chốc lát, rồi dừng bước lại, "Em có việc gạt tôi?"
"A?".
Bị ánh mắt sắc bén của nàng nhìn thẳng nên ngẩn ra, rồi lập tức lắc đầu, "Không có a".
"Vậy sao?".
Lại nhìn nàng một ái, Tần Thanh Miểu từ chối cho ý kiến, lập tức hất tay nàng, sau đó hướng thẳng vào thang máy.
"Ách.....".
Không phải là không muốn nói cho Tần Thanh Miểu chuyện phát sinh ở viện kiểm sát, nhưng chỉ đơn giản là không để cho nàng lo lắng nghĩ nhiều, mà nữ nhân này cố tình lại quá hiểu rõ mình, dễ dàng nhìn ra được thứ gì đó từ ánh mắt nhất cử nhất động của mình, Cố Úc Diễm theo sau vào thang máy, rối rắm nhăn mi lại, một hồi lâu sau mới cầm lấy tay nàng, "Miểu Miểu, vừa rồi ở trên đường em nhìn thấy ca ca của chị và Vệ Minh Khiêm ở cùng một chỗ".
"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, Tần Thanh Miểu nhíu mi, quay lại nhìn nàng một cái, sau đó nắm tay nàng cùng nhau bước ra khỏi thang máy, từ chối cho ý kiến, "Ân".
Mà Cố Úc Diễm thấy biểu hiện nàng như vậy, không hiểu rõ được nàng đang nghĩ cái gì, nhưng cũng không hề hỏi nhiều, mà là vào nhà rồi ngoan ngoãn vào phòng bếp chuẩn bị thức ăn, sau đó hai người ăn uống thu thập này nọ, rồi trở về phòng nghỉ trưa.
Buổi chiều, lúc đi làm thì mang tất cả án tử và tài liệu của mình đều sửa sang lại một lần, sau đó liền mở máy ra soạn đơn từ chức, toàn bộ buổi chiều Cố Úc Diễm vẫn chưa nói một câu nào, chỉ im lặng làm chuyện của mình.
Gần đến giờ tan tầm, vốn là muốn lập tức mang đơn từ chúc đến văn phòng của Triệu Mạt Thương, nhưng do cảm thấy một phần hồ sơ có vấn đề nên phải ngồi tự hỏi trong chốc lát, đợi cho đến khi xác định có vấn đề, đã qua thời gian tan tầm một khoảng thời gian, mà văn phòng chỉ còn lại một mình nàng.
Nhíu mi, nhìn vị trí của Thương Mặc, thấy túi xách của nàng vẫn còn ở đó, Cố Úc Diễm hít thật sâu, cầm phần hồ sơ có vấn đề, bao gồm cả đơn từ chức của mình rồi đi đến cửa văn phòng của Triệu Mạt Thương, có chút khẩn trương đứng ở cửa, lại hít sâu thêm vài cái, nâng tay gõ nhẹ phiến cửa gỗ.
Vốn tưởng rằng sẽ nghe được thanh âm lãnh đạm kia truyền ra từ văn phòng, nhưng đợi hồi lâu ở cửa vẫn chưa có động tĩnh gì, Cố Úc Diễm nhíu mi, lại tiếp tục gỡ cửa.
Tiếp tục đứng chờ trong chốc lát, trong văn phòng vẫn không có bất kỳ phản ứng gì, Cố Úc Diễm có chút không xác định được, xoay người nhìn hai gian phòng bên cạnh, nhưng cũng không thể biết được rốt cục Triệu Mạt Thương đã về nhà chưa.
"Nhưng mà túi xách tổ trưởng vẫn còn để ở văn phòng nha..."Tựa hồ đang tự nhủ, gãi gãi đầu, quyết định gõ tiếp một lần nữa, Cố Úc Diễm tiến đến trước cửa, nâng tay gõ hai cái, sau đó lẳng lặng đưng ở đó chờ hai ba phút, thở dàu, xoay người quyết định trở về nhà.
Nhưng lúc này đây cửa bỗng nhiên bị mở ra, nghe thanh âm truyền đến tai, thì nhìn thấy Thương Mặc đang mân mê môi trừng mắt nàng, bộ dáng tức giận kia, từ khi nàng tới viện kiểm sát đến nay, là lần đầu tiên nhìn thấy.
"Ách, tổ trưởng.....".
Thực không thể hiểu nổi tại sao Thương Mặc lại bày ra cái vẻ mặt này, nhưng bởi vì trên người nàng tỏa ra nồng đậm oán khí mà lui về sau từng bước, Cố Úc Diễm theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, gọi nàng một tiếng.
"Có chuyện gì sao?'
Bình thường đều có vẻ lười nhác tươi cười trên mặt mặt quả nhiên giờ phút này một chút tươi cười đều không có, mà đôi mắt kia còn lộ ra tia bất mãn, Thương Mặc buồn bực nhìn chằm chằm nàng, "Nếu không có chuyện gì quan trọng, để xem tôi dạy dỗ em thế nào!"
"Ách......tôi....".
"Để Tiểu Cố vào đi".
Ngay tại lúc Cố Úc Diễm bị Thương Mặc bức thành bộ dáng khẩn trương mà bắt đầu cà lăm, thì từ văn phòng truyền đến thanh âm của Triệu Mạt Thương, thanh âm này ngày xưa luôn làm cho Cố Úc Diễm cảm thấy thực nghiêm túc, nhưng giờ phút này đối với nàng mà nói giống như cứu mạng.
Cắn chặt răng, chỉ chỉ Cố Úc Diễm, ý bảo nàng đứng tại chỗ không được nhúc nhích, Thương Mặc xoay người, liếc Triệu Mạt Thương một cái, sau đó mới quay lại, lại liếc nhìn Cố Úc Diễm một cái, xoay người tiến vào văn phòng, sau đó rất căm giận ngồi phịch xuống ghế.
Đối với việc nàng bỗng dưng có thành kiến lớn với mình như vậy thực sự không thể hiểu rõ, Cố Úc Diễm chậm chạp lết vài bước nhỏ, rồi bỗng dưng có cảm giác kỳ quái.
Rèm cửa thả xuống......Đèn cũng không bật.....Có chút u ám.....!
Hình như cũng phát hiện điểm ấy, Triệu Mạt Thương giơ giơ cằm với Thương Mặc, chỉ chỉ công tắc đèn.
Thương Mặc bĩu môi, đứng dậy mở đèn lên.
"Tiểu Cố, có chuyện gì sao?".
Đối với hành động của Thương Mặc rất là buồn cười, nhưng lại cố tình bày ra bộ dáng đứng đắn bình tĩnh, Triệu Mạt Thương mỉm cười liếc Thương Mặc một cái rồi lại nhìn thẳng Cố Úc Diễm, tiếng nói cũng mềm nhẹ hơn một ít so với khi xưa, "Nói đi".
Đèn mở lên, Cố Úc Diễm lại càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Đặc biệt.....Triệu Mạt Thương bình thường luôn rất lãnh đạm, nhưng thế nào lại có khí chất kỳ quái như lúc này.....Hơn nữa vẻ mặt kia có vẻ tốt lắm, cư nhiên còn hồng hồng?
Chớp mắt, tiến lên từng bước bỏ hồ sơ lên bàn làm việc, Cố Úc Diễm hạ mắt, "Khoa trưởng, đây là phần hồ sơ tôi phát hiện có vấn đề, tôi cảm thấy nên trở về cục công an điều tra lại......Sau đó, đây là đơn từ chức của tôi".
Nói xong thì thối lui vài bước, Cốc Úc Diễm cúi đầu xuống, không khéo tầm mắt lại vừa lúc lọt vào bên trong cổ áo của Triệu Mạt Thương.
Vốn là cổ áo được cài rất tốt, nhưng không hiểu vì nguyên nhân gì, cư nhiên lại có một hai nút áo không cài, lộ ra cần cổ trắng nõn.....Cùng với một dải hồng ngân như ẩn như hiện..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...