Thanh âm "ken két" vang lên, ghế dựa bị đẩy ra sau, ma sát với sàn nhà tạo ra thanh âm chói tai, mà nữ nhân luôn không gợn sóng sợ hãi trước tất cả mọi thứ đã vội vàng chạy tới cửa phòng họp.
"Tần Thanh Miểu".
Nam nhân vừa mới đắc ý dào dạt dĩ nhiên giờ phút này không còn có nửa ý tươi cười, có chút tức giận đứng dậy, "Hợp đồng!".
Xoay người lạnh lùng quét qua hắn một cái, hai tròng mắt ngày thường luôn luôn đạm mạc giờ phút này ẩn ẩn có chút đỏ lên, Tần Thanh Miểu không nói gì, lại xoay người trực tiếp xô cửa phòng họp chạy ra, mà phía sau, Đường Vận cắn môi sưới, đôi mắt hiện lên một tia chột dạ.
Không để ý đến đôi giày cao gót cao bốn năm cm, sau khi ra khỏi phòng hội nghị thì không hề giữ hình tượng lao tới giữ thang máy, tay dùng sức ấn nút, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm dãy số trên màn hình.
Giời phút này trông Tần Thanh Miểu có vẻ có chút chật vật, nguyên bản do ký hợp đồng nên công ty tan sớm, vài nhân viên đi ngang qua nhìn nàng như thế đều có chút kinh ngạc.
Thanh âm "Đinh" vang lên, cửa thang máy mở ra, không chút do dự đi vào, cũng không quản có còn có người muốn tiến vào mà trực tiếp đóng cửa, khi cửa thang máy mở cửa vì có người nhấn, Tần Thanh Miểu đều lạnh lùng liếc người nọ một cái, làm người ta không thể kiềm hãm mà lui về sau vài bước, không dám tiến vào.
Tựa hồ đây chính là thời gian đi thang máy lâu nhất từ khi mới sinh đến nay, từ đầu tới đuôi hai tay bên người đều nắm chặt gắt gao, đến khi thang máy mở ra một lần nữa, liền chạy ra ngoài, rồi cách một khoảng đến cửa công ty, dừng bước lại.
Ngoài công ty, ánh dương buổi chiều chiếu vào sáng rực, mà người kia vận một thân đồng phục cũng đang chạy chậm vào công ty, nhìn thấy Tần Thanh Miểu cũng không hề dừng lại, mà vẫn chạy đến trước mặt nàng, vừa thở hổn hển vừa nói, "Miểu Miểu..."
Đôi mắt trong một khắc đã trở nên ươn ướt, Tần Thanh Miểu khẽ cắn môi, thân mình dần dần run lên, hơn nửa ngày, tay giơ lên hướng đến mặt Cố Úc Diễm, nhưng lại dừng ở giữa không trung.
"Miểu....Miểu Miểu...".
Chột dạ nhìn nàng, biết rõ động tác vừa rồi là muốn cho mình một cái tát, cũng không trốn không tránh, Cố Úc Diễm nhẹ giọng gọi tên nàng, mắt nháy cũng không hề nháy, "Chị đánh em đi...Em đã nhờ Đương tỷ tỷ lừa gạt chị..."
Ngực phập phồng mãnh liệt, Tần Thanh Miểu đứng lặng nhìn Cố Úc Diễm vài giây, không để ý đến việc hai người đang đứng ở đại sảnh công ty, cũng không để ý đến một ít người lui tới, trực tiếp chạy lên phía trước từng bước ôm chặt lấy thân thể nàng, mà thân mình vẫn như trước không ngừng run lên, thật giống như vừa trải qua một chuyện cực kỳ đáng sợ.
"Thực xin lỗi.....".
Không nghĩ tới vì muốn ngăn cản Tần Thanh Miểu ký tên mà nhất thời nói dối sẽ làm cho nàng thất thố đến như vậy, Cố Úc Diễm có chút đau lòng áy náy, thanh âm nhẹ nhàng, không ngừng giải thích ở bên tai nàng, "Thực xin lỗi, Miểu Miểu....Thực xin lỗi.....Để cho chị lo lắng rồi...."
"Đồ ngốc....".
Thanh âm mang theo nồng đậm khóc nức nở, Tần Thanh Miểu đem mặt chôn chặt ở cổ Cố Úc Diễm, chất lỏng một giọt rồi một giọt rơi xuống, làm cho Cố Úc Diễm vô cùng khổ sở, "Miểu Miểu...."
Đại sảnh nằm ở lầu một công ty, vô luận là khách của Tần thị, hay là nhân viên Tần thị, thậm chí có một vài người vừa mới đến cổng, lúc nhìn thấy Tần Thanh Miểu gắt gao ôm Cố Úc Diễm, đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng lại không dám tiến lên, chỉ có thể đứng ở bên cạnh nhìn.
"Miểu Miểu...Không khóc không khóc....".
Rõ ràng có thể cảm thấy thân mình nữ nhân ở trong lòng đang run rẩy lợi hại, dư quang ánh mắt nhìn thấy có mấy người nhìn lén ở bên cạnh, Cố Úc Diễm nghĩ đến như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến Tần Thanh Miểu, nhỏ thanh âm dỗ nàng, "Đừng khóc nga, ngoan..."
Trong phút chốc thối lui về sau một bước, hàm răng cắn chặt môi dưới, trên mặt vẫn còn sót lại nước mắt, mà cặp con ngươi hồng hồng giờ phút này chỉ có tức giận,Tần Thanh Miểu trừng mắt Cố Úc Diễm một lát, tấm mắt dừng lại ở chỗ sưng đỏ trên trán, còn lộ ra nhiều đường tơ máu, ánh măt biến đổi, trực tiếp kéo tay Cố Úc Diễm ra khỏi công ty.
"Miểu Miểu...".
Bị động tác đột nhiên của nàng làm cho hoảng sợ, đuổi theo bước chân nàng, nhưng nhìn giày cao gót dưới chân Tần Thanh Miểu làm cho đau lòng vạn phần, "Miểu Miểu, chị đi chậm một chút, không nên...".
Vẫn như trước không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái, lôi kéo tay nàng tiến lên phía trước, thắng đến khi đến bãi đỗ xe Tần thị, mở cửa xe rồi ngồi vào ghế điều khiển, lúc này mới lạnh lùng trừng mắt Cố Úc Diễm một cái, "Còn không đi lên!".
Thanh âm nghe qua một chút khàn khàn, hiển nhiên là vì vừa rồi khóc một trận nên vẫn chưa trở lại bình thường, Cố Úc Diễm liền cảm thấy rất đau lòng, vội vàng ngoan ngoãn ngồi lên, đang định nói chuyển, Tần Thanh Miểu lại phóng một cây đao lạnh lùng qua, "Mang đai an toàn vào!"
"Nga nga....Hảo....".
Đeo đai an toàn vào, nhìn Tần Thanh Miểu khởi động xe, vẫn duy trì tốc độ vững vàng một đường, sau đó đến bệnh viện, Cố Úc Diễm trợn tròn mắt, "Miểu Miểu, đến đây làm chi nha?".
Mím môi, hiển nhiên có chút tức giận, Tần Thanh Miểu nâng tay, vươn ngón trở trực tiếp chọc vào chỗ bị thương trên trán Cố Úc Diễm, làm nàng đau đến mức hít một ngụm lãnh khí, lúc này Cố Úc Diễm mới phát hiện hóa ra mình cũng bị thương trong vụ tai nạn vừa rồi.
Lè lè lưỡi, tùy ý để Tần Thanh Miểu kéo mình đến bệnh viện, tìm bác sĩ kiểm tra kỹ càng tiểu vết thương kia, lại không dám nhiều lời, để mặc nàng mang mình kiểm tra hết một phen, thẳng đến khi bác sĩ xác nhận cho Tần Thanh Miểu mình chỉ bị một vết thương ngoài da, Cố Úc Diễm mới nhìn thấy khuôn mặt lãnh nghiêm kia hơi hơi tan tuyết một chút.
"Miểu Miểu...".
Sau khi kiểm tra xong thì rời khỏi bệnh viện, Cố Úc Diễm vội vàng chạy theo sau Tần Thanh Miểu, vài lần muốn nắm tay nàng, lại bị nàng né tránh, không khỏi có chút nóng nảy, "Miểu Miểu, em biết em sai rồi...."
Đột ngột dừng lại cước bộ, xoay người, động tác Tần Thanh Miểu xíu chút nữa làm cho Cố Úc Diễm bất ngửa, hoàn hảo phản ứng nhanh nên cũng mau dừng lại theo nàng, hai người mới không có cùng nhau ngã sấp xuống.
"Em giải thích rõ ràng cho tôi!".
Không để ý đến hai người đang ở bên ngoài bệnh viện, Tần Thanh Miểu một tay chống thắt lưng một tay chỉ vào Cố Úc Diễm, thanh âm ẩn ẩn còn lộ ra tức giận, "Lá gan lớn thật, phải không?"
"Em....Em....Không phải...".
Biết đây chính là lời xác định mình không có chịu thêm thương tổm nghiêm trọng nào nên phải chịu chất vấn, Cố Úc Diễm chớp chớp mắt, nhược nhược nói, "Em hảo ngoan...."
"Em thực sự ngoan sao?".
Nâng lên âm điệu, bởi vì lời của nàng mà cười giận giữ, thanh âm Tần Thanh Miểu lạnh hơn, "Thực ngoan cho nên dám lấy loại chuyện này gạt tôi?"
Chuyện này căn bản không cần nàng tự hỏi, không phải chính là tên xấu xa hay xúi bậy Đường Vận sao, nếu không thì tại sao Đường Vận lại nói với nàng cái gì mà tai nạn xe cộ?
"Không tính lừa chị nha...".
Thái dương nhịn không được đổ mồ hôi lạnh, đối mặt với nữ nhân sinh khí nhưng không hề dám sinh khí lại với nàng, thanh âm Cố Úc Diễm nhỏ lại, "Quả thật là gặp tai nạn xe cộ..."
Chẳng qua, chỉ là đâm vào xe đằng trước thôi, mà chỗ bị thương trên trán, là do nàng yêu cầu tăng tốc, lại vội vàng dừng ngay, kết quả hai chiếc xe chạm vào nhau tạo ra tiếng nổ ngây người, trong lúc nhất thời không chú ý nên đầu liền đập mạnh tới phía trước,.....Sau đó liền....Sưng lên...!
Nghe nàng nói như vậy, Tần Thanh Miểu lại giận, thân mình bởi vì sinh khí mà lại bắt đầu phát run lên, ngón tay chỉ Cố Úc Diễm một lát, cười lạnh rồi nói "hảo", thân mình quay qua liền không để ý đến ý đến nàng mà đi.
Như thế nào có thể....Dùng chuyện như vậy để gạt nàng?
Chẳng lẽ không biết hiện tại nàng tối sợ hãi mấy chữ "Tai nạn xe cộ" sao?
Vội vàng giữ chặt tay Tần Thanh Miểu, sau đó dùng lực kéo nàng vào lòng mình, hai tay gắt gao vây chặt thắt lưng nàng, Cố Úc Diễm chống lại ánh mắt tức giận cửa nàng, nhuyễn thanh âm, "Miểu Miểu, em biết sai rồi, chị đừng sinh khí nữa..."
"Hừ!".
Hừ lạnh một tiếng, Tần Thanh Miểu lại trừng mắt liếc nàng một cái, "Buông ra!"
"Miểu Miểu...".
Thanh âm lại càng nhuyễn hơn, còn cố ý làm nũng kéo dài âm điệu, Cố Úc Diễm cọ cọ cằm vào sườn mặt nàng, "Em biết sai rồi...Lúc ấy em....Lúc ấy sợ chị ký hợp đồng, cho nên....Cho nên mới nhờ Đương tỷ tỷ nói với chị như vậy..."
"Hừ!".
"Miểu Miểu......Em đã nói chị là quan trọng nhất....".
Thấy nàng vuốt vuốt tóc không nhìn mình, động tác giãy giụa thân mình ngừng lại, Cố Úc Diễm nhu hòa lại, "Em biết chị không muốn để em bị ảnh hưởng, em cũng không muốn để chị bị tổn hại....Chị đã nói tâm ý của chúng ta đều giống nhau..."
"...."
"Hơn nữa....".
Cười cười nheo mắt lại, hôn lên gương mặt gần trong gang tấc một cái, sau đó quả nhiên nhìn thấy Tần Thanh Miểu tràng mắt nhìn mình, Cố Úc Diễm lại hôn lên chóp mũi nàng một cái nữa, thanh âm có chút nỉ non, "Em mới không sợ bị phát hiện....Chỉ có Miểu Miểu quan trọng nhất..."
Tần Thanh Miểu trầm mặc, đối diện với Cố Úc Diễm, thấy vẻ thật thà bên trong con ngươi như nước, sau một lúc lâu, khẽ thở dài, "Tại sao em không hiểu được..."
Dừng một chút, hai tay cũng vòng qua thắt lưng nàng, "Giao dịch lần này, là do Vệ Minh Khiêm đã qúa xem thường ban giám đốc, Tần thị cuối cùng cũng sẽ giao cho tôi, bất quá chỉ có một lần sai lầm thôi, bọn họ sẽ không làm khó tôi...Nhưng mà em..."
"Cùng lắm thì em không làm kiểm sát trưởng nữa...".
Trực tiếp đáp lại Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm nhún nhún chóp mũi, "Dù sao em cũng không muốn làm một đại quan hảo tốt, tham gia kỳ khảo sát này....Ở tại chỗ này, cũng chỉ bởi vì chị....Làm sao mà em có thể làm lẫn lộn đầu đuôi được".
"Em...".
Tần Thanh Miểu nhất thời không biết nói gì, hơn nửa ngày cũng không thể nói ra lời.
"Hơn nữa....".
Nhìn nữ nhân mình cực yêu ở ngay trước mắt, Cố Úc Diễm nở nụ cười, răng nanh trắng nõn có vẻ dị thường chói mắt dưới ánh mặt trời, "Miểu Miểu, nếu em không thể tìm được việc, chị phải bao nuôi em cả đời, nên chị không thể mất việc được nga...."
Khóe miệng run rẩy hai cái, Tần Thanh Miểu nhìn thiên hạ đang cười hì hì, đôi mắt chợt lóe lên, rồi một cước dẫm nát chân Cố Úc Diễm.
"Ai nha!".
Tuy nàng cố ý giảm nhẹ lực đạo, nhưng mà giày cáo gót giẫm xuống như vậy, vẫn làm cho Cố Úc Diễm đau đến tru lên một tiếng.
Quét mắt nhìn người đang ôm chân một cái, Tần Thanh Miểu giương cằm, xoay người, có vẻ rất hiên ngang, "Nghĩ thật hay!"..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...