Edit: nhatientri
Beta: Phanh_97
Cố Úc Diễm nguyên bản vẫn còn đang lo lắng cho Tần Thanh Miểu, trong nháy mắt nghe thấy lời này của lão nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vì tức giận mà lập tức đỏ bừng, hai tay nắm chặt thành quyền, nhìn Vệ Minh Khiêm thì bước hai bước đến bên cạnh Tần Thanh Miểu, thân mình bởi vì khắc chế phẫn nộ mà run nhẹ lên.
Cảm giác được đứa bé ở bên cạnh đang tức giận, Tần Thanh Miểu đang quỳ ngẩng đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt nhu xuống, rồi quay đầu nhìn lão nhân muốn nói cái gì nữa với mình, ánh mắt khôi phục sự lạnh lùng, "Vệ lão, Vệ phó tổng chỉ là đồng nghiệp với cháu, không cần phải làm đại lễ như vậy".
"Ôi chao, Tần nha đầu a, ông nội không thích nghe mấy lời này a".
Đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Cố Úc Diễm hai giây, sắc mặt Vệ lão không thay đổi, "Cháu và Tiểu Khiêm tại sao chỉ là đồng nghiệp, về sau sẽ trở thành...."
"Đồng nghiệp thì chính là đồng nghiệp, không có gì về sau cả".
lúc này Vu Tấn Lâm trực tiếp đánh gãy lời nói của lão nhân, trong lòng cũng đồng thời mắng thầm ông già này thật sự là không biết xấu hổ, cũng không tính cho ông ta mặt mũi, dù sao quan hệ lúc còn sống của cha và ông già này cũng chỉ tính là bình thường.
Không nghĩ đến Vu Tấn Lâm sẽ nói như vậy, ngập ngừng, sắc mặt nháy mắt cũng trở nên vô cùng khó coi, Cố Úc Diễm ở bên cạnh nhìn về phía Vu Tấn Lâm mang theo vạn phần cảm kích.
Vừa lúc nãy đi tới bên cạnh Tân Thanh Miểu, đã lo lắng có thể để lộ sơ hở cho người khác nhìn thấy, nàng cũng không sợ hãi những người này muốn biết cái gì, nhưng lại sợ sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp, có khi là chí hướng tương lai của Tần Thanh Miểu, cho nên không dám xúc động làm xằng bậy.
Lúc này Vu Tấn Lâm cường ngạnh đối mặt với Vệ lão nhân, vô luận là xuất phát từ mục đích gì, cũng đều khiến cho nàng vô cùng cảm kích.
"Tấn Lâm, anh nói như vậy là không đúng".
Nam tử trung niên đi cùng Vệ lão và Vệ Minh Khiêm lên tiếng, nói xong còn nhìn về phía Tần Mộ ở xa xa, "Vệ gia chúng tôi và Tần gia đã giao ước kết thân...Tần lão gia năm đó cũng đã nói Thanh Miểu sẽ được gả cho Minh Khiêm, chuyện này đã có anh rể của anh đồng ý, Thanh Miểu cũng đã biết rồi".
Dừng một chút, nam tử lại đi về hướng Tần Mộ hai bước, "Đúng không, lão Tần?"
Tần Mộ mấy ngày nay có chút xấu hổ, cảm giác được ánh mắt từ mọi người xung quanh, lại thấy Tần Thanh Miểu lạnh mặt nhìn mình, nhíu mi, không nói gì.
"Hừ, Tần gia cùng kết thân với Vệ gia, vậy anh có thể tự đi tìm Tần Thanh Dật".
Vu Tấn Lâm lạnh lùng cười, môi bạc nghoéo một cái, quét mắt qua Vệ Minh Khiêm, lại nhìn Tần Thanh Dật đứng bên kia, "Tìm Thanh Miểu nhà chúng tôi làm gì, tỷ tỷ của tôi lúc còn sống cũng không có đồng ý gả Thanh Miểu cho gã tiểu tử họ Vệ, mà lão gia nhà tôi cũng không đồng ý hôn sự này".
"Anh....".
Tựa hồ không nghĩ tới Vu Tấn Lâm tại hoàn cảnh này một chút mặt mũi cũng không chừa cho mình, thậm chí không thèm nhìn đến anh rể Tần Mộ của mình, sắc mặt trung niên nam tử lại càng khó coi hơn, Vệ Minh Khiêm lập tức mất phong độ, chỉ vào Vu Tấn Lâm muốn nói gì nhưng Tần Thanh Miểu trầm mặc nãy giờ lúc này lại mở miệng, "Hôm nay là ngày đưa ông ngoại về nơi an nghỉ, những người không liên can thỉnh rời đi".
Sắc mặt đại biến, mấy nam nhân nhìn nhau, cuối cùng Vu Tấn Lâm hai tay khoanh ngực, ánh mắt lạnh lùng, "Có vài vị nếu muốn tiếp tục dây dưa không rõ, nên rời khỏi đây, chỉ sợ lão gia tử không muốn nghe mấy lời này".
"Tấn Lâm!".
Tần Mộ rốt cục chịu không được nữa mà kêu tên em vợ của mình, nhưng Vu Tấn Lâm căn bản không thèm liếc hắn một cái, trực tiếp xoay người đi đến chỗ khác, cùng với vợ đang bận rộn nói chuyện với nhau, không để ý đến nhưng người này nữa.
Ở chỗ Tấn Lâm và Tần Thanh Mũi hít một mũi bụi ( ý là bị lơ ấy), sắc mặt cả nhà họ Vệ khó coi cực kỳ, nhưng đối với linh đường có nhiều người giới quân sĩ, cũng không dám nói thêm gì nữa, cuối cũng cũng chỉ có thể tìm một cái cớ rồi rời đi.
Tìm một chỗ trống mọi người không chú ý rồi ngồi xuống, Cố Úc Diễm đau lòng cầm tay Tần Thanh Miểu, cau mày, vẻ mặt rối rắm, cùng với sắc mặt tái nhợt của mấy ngày thức đêm và đôi mắt đen láy, làm cho Tần Thanh Miểu quay đầu nhìn lại nhu xuống, thấy mọi người không để ý, tay vuốt lên hàng mi nhăn lại một chỗ của nàng, "Xấu muốn chết, buông ra".
"Miểu Miểu...".
Thì thào kêu tên nàng, nhìn cặp mắt thân thiết của nàng, hạ mí mắt xuống, "Em....em thật vô dụng...."
Biểu tình bị kiềm hãm, lập tức hiểu được nàng đang suy nghĩ cái gì, Tần Thanh Miểu nhìn chằm chằm nàng hai giây, thanh âm vẫn đạm mạc, "Đồ ngốc, lại chỗ kia đi".
"Ngô?"
"Không thấy mợ đang bận rộn nhiều việc sao, nhanh đi giúp".
"Nga..."
Ngoan ngoãn đứng dậy chạy lại chỗ vợ Vu Tấn Lâm, thấy vẻ mặt thành thật nhu thuận của Cố Úc Diễm, làm cho nữ nhân không thể nói chuyện kia chú ý đến nàng, nâng tay giơ ngón tay cái lên với nàng.
"Cảm ơn....ngô...".
Có chút không biết nên gọi nữ nhân trước mặt là gì cho tốt, Cố Úc Diễm cảm tạ, sau đó lại lộ ra biểu tình rối rắm, nữ nhân kia nâng tay làm vài động tác với nàng, chỉa chỉa Tần Thanh Miểu, sau đó chỉa chỉa mình và Cố Úc Diễm, làm nàng chưa học qua ngôn ngữ tay nên có chút không hiểu.
"Tiểu Nhu nhà ta thực là thiện lương".
Thấy vẻ mặt Cố Úc Diễm như vậy, Vu Tấn Lâm giơ lên đôi mày sắc nói, "Cô ấy đồng ý cũng không biểu thị cho ta đồng ý".
Đối với người cậu này của Tần Thanh Miểu, vài ngày nay Cố Úc Diễm rất có hảo cảm.
Giống như trong ấn tượng của nàng từ trước đến nay, quân nhân, chính trực, nghĩa khí, uy vũ, Vu Tấn Lâm quả thật làm cho người ta có cảm giác như vậy.
Hơn nữa hai ngày nay, nàng nhìn nhất cử nhất động của Vu Tấn Lâm đều cho thấy rằng ông ấy rất yêu thương Tần Thanh Miểu, trong lòng lại tôn trọng ông ấy thêm vài phần.
Mà nàng cũng biết được, Tần Thanh Miểu khi đối măt với cha Tần Mộ thì lãnh nghiêm, nhưng khi đối mặt với người cậu này, lại lộ ra vẻ mặt của người thân, trên người hiển nhiên cũng không còn nhiều băng giá, bởi vậy có thể thấy được Tần Thanh Miểu đối với người cậu này bất đồng với những người khác đi.
Lúc này nghe Vu Tấn Lâm nói như vậy, đã sớm biết ông ấy biết mối quan hệ của Tần Thanh Miểu và nàng, lập tức có chút bất an.
"Khi nào có thời gian thì tới tìm ta, ta có lời muốn nói với cô".
Đối với vẻ mặt khẩn trương của Cố Úc Diễm tựa hồ rất vừa lòng, Vu Tấn Lâm cũng không nói gì nữa, nói xong câu này thì bỏ đi, chỉ chừa lại cho nàng một trận kinh hoàng bất an.
Cánh tay bị kéo kéo nhẹ nhàng, quay đầu nhìn nữ nhân một thân đồ tang, Cố Úc Diễm miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, thấy nàng làm vài thế tay với mình, rất nhanh đã hiểu được.
Thế này...ý của nàng là nói mình cứ yên tâm sao?
Gật gật đầu, nhìn nữ nhân này lại bận rộn, Cố Úc Diễm vội vàng đuổi theo, hiểu được lúc này không phải là lúc rối rắm vấn đề này, lại càng không phải hoàn cảnh để suy nghĩ vấn đề này, thở dài một tiếng, không suy nghĩ nhiều nữa.
Đợi cho tất cả công việc đều hoàn thành, đã đến buổi chiều.
Người đến tế bái cũng lục tục đi hết, Cố Úc Diễm đi theo Tần Thanh Miểu và vợ chồng Vu Tấn Lâm, Tần Mộ và Tần Thanh Dật cùng mấy vị lão nhân nữ đứng ở phía trước, không biết từ khi nào mà từ bầu trời xả xuống một mưa nhỏ, không hẹn mà gặp, Cố Úc Diễm cởi áo khoác phủ lên người Tần Thanh Miểu, còn Vu Tán Lâm lấy áo xanh phủ lên đầu vợ mình.
"Cậu, cháu sẽ không trở về đại viện".
Liếc mắt nhìn thân mình đơn bạc của Cố Úc Diễm chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh, đôi mi thanh tú của Tần Than Miểu nhăn chặt lại, đạm đạm nói với Tần Mộ và Tần Thanh Dật, "Con trở về".
"Hảo hảo nghỉ ngơi đi".
Vu Tấn Lâm không có phản ứng gì, sau đó giơ giơ cằm với Cố Úc Diễm, "Tiểu nha đầu, cô cũng hảo hảo nghỉ ngơi đi".
"Cám ơn...".
Vẫn không biết nên xưng hô với nam tử ngoài ba mươi này như thế nào, Cố Úc Diễm chỉ có thể gật gật đầu, sau đó nắm tay Tần Thanh Miểu, "Ngài cũng hảo hảo nghỉ ngơi".
Nhìn tay Tần Thanh Miểu và Cố Úc Diễm ở một chỗ, Tần Mộ rốt cục cũng không nhịn được nữ, "Thanh Miểu, con đứng lại đó cho ta".
Nhíu mày, xoay người nhìn cha mình, Tần Thanh Miểu khẽ mở môi, "Ba, còn có chuyện gì sao?"
"Con....bỏ ra".
Chỉa chỉa nàng, rồi lại chỉa bàn tay hai người nắm tay nhau, vẻ mặt Tần Mộ đầy tức giận, "Còn có nha đầu kia, cô ở đâu thì trở về nơi ấy đi!".
"A....".
Nhẹ nhàng cười, nhưng trong mắt không có nửa ý cười, Tần Thanh Miểu vẫn nắm tay Cố Úc Diễm, cùng nàng sóng vai, "Cô ấy vốn đã ở chỗ của mình, không cần ngài nhiều lời".
"Miểu Miểu....".
Tay còn bị nắm, một tay kia không yên miết hông quần, Cố Úc Diễm lại bắt đầu trở nên bất an.
Không nghĩ đến con gái mình sẽ nói như vậy, ánh mắt Tần Mộ phức tạp nhìn nàng, nhưng chưa kịp nói gì tiếp, Tần Thanh Miểu đã kéo tay Cố Úc Diễm xoay người đi, "Chúng ta về nhà".
Ta...chúng ta về nhà?
Mãi cho đến khi hai người ở chỗ đỗ xe, Cố Úc Diễm vẫn chưa có phản ứng gì.
Lỗ tai bỗng dưng bị nắm, người đang ngẩn ngơ rốt cục hồi phục tinh thần lại, nhìn nữ nhân gần trong gang tấc, nuốt nước miếng, "Miểu Miểu..."
Nâng tay, đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt nàng, đi xuống một chút, mãi cho đến cánh hoa mềm mại thì dừng lại, chọt chọt, đợi đến khi Cố Úc Diễm ngừng thở, Tần Thanh Miểu mới buông ra, mày liễu giương lên, "Em lái xe".
"Nga...nga....".
Mặt đỏ tai hồng vội vàng tiến vào ghế điều khiển, đợi cho Tần Thanh Miểu đeo đai an toàn vào, mới chần chờ quay đầu nhìn nàng, "Miểu Miểu....chúng ta....về nhà?"
Có chút mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, đang định nhắm mắt dưỡng thần thì nghe vậy nên quay đầu lại, hơi hơi mị hí mắt nhìn nàng vài giây, quay đầu, "Nếu em phải quay về chỗ Mục Hề Liên thì tôi cũng không có ý kiến".
"A....không không....không phải....chúng ta về nhà...về nhà!".
Vội vàng khởi động xe, thật giống như sợ rằng một giây sau sẽ bị đuổi xuống, Cố Úc Diễm lắp bắp nói xong thì lái xe ra khỏi bãi đỗ.
Ở ghế phụ, Tần Thanh Miểu nhìn nàng một cái, khóe môi cong lên, lúc này mới nhắm mắt lại, tay nắm chặt kiện áo khoác mỏng manh trên người, dựa vào cửa sổ, rất nhanh liền ngủ say..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...