"Tiểu Diễm, chị không phải để ý đến chuyện em và Tần Thanh Miểu đều là nữ nhân.....nhưng lúc trước cô ta nói với chị những lời đó, em đều đã quên sao?".
Xoay người, rất lo lắng nhìn Cố Úc Diễm, Mục Hề Liên nhíu mi, đi đến bên người đang mang sắc mặt cực kỳ khó coi, nâng tay nhẹ vuốt đầu nàng, "Chị biết em còn thích cô ấy, nhưng mà.....nhân sinh, không thể chỉ để ý chuyện tình cảm...."
"Không phải, em....".
Lăng lăng nhìn tỷ tỷ luôn yêu thương mình nhất đang đau lòng, Cố Úc Diễm cắn môi, nguyên bản vì chuyện hôm nay mà rất vui vẻ lập tức biến mất, lòng tràn đầy rối rắm, gục đầu xuống, "Liên tỷ tỷ, nếu chuyện của ca ca thật sự không phải là ngoài ý muốn, kia.....sẽ do ai làm?"
"Tiểu Diễm...".
Thở dài, Mục Hề Liên lắc đầu, không trả lời nàng.
"Ca ca rốt cục lợi dụng Miểu Miểu chuyện gì đây?".
Cũng không để ý đến nàng không trả lời mình, Cố Úc Diễm tự mình lầm bầm làu bàu, cúi đầu, hai tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt gát gao nhìn sàn nhà, thật lâu thật lâu sau, mới ngẩng đầu, khóe miệng miễn cưỡng cười cười, "Nói không chừng chỉ là chúng ta đoán mò, cũng không phải là phim truyền hình...."
Lẳng lặng nhìn Cố Úc Diễm rõ ràng là đang trốn tránh, Mục Hề Liên không nhiều lời nữa, lôi kéo tay nàng ngồi xuống giường với mình, "Này....trước hết mặc kệ, chị chỉ muốn nói với em, em phải nhớ kỹ ngày đó ở phòng bệnh Tần Thanh Miểu đã nói gì với chị....còn có sau đó cô ta.....cô ta đuổi em đi.....".
Nói xong, biểu tình Mục Hề Liên lại thận trọng hơn vài phần, "Em hiện tại có đường đi của em, nhưng đến lúc đó lại bị nàng khi dễ, vừa khóc hồ đồ, rồi làm điều xằng bậy như trước kia, chị tuyệt đối không muốn nhìn thấy nữa".
".....".
Nàng quả thật có ý định của riêng minh, Mục Hề Liên cũng không nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng phủ phủ hai má nàng, "Đã khuya, tắm rửa một cái rồi ngủ sớm một chút đi".
"Ân....".
Nhìn Mục Hề Liên đi ra ngoài, Cố Úc Diễm lập tức ngã vật ra giường, không có ý định đi tắm rửa.
Hiện nay thời tiết cũng không quá nóng nữa, vừa mới tắm rửa sạch sẽ ở chỗ Tần Thanh Miểu xong, tuy là một đường chậm rãi trở về, nhưng gió đêm mát mẻ không làm cho nàng ra một chút mồ hôi nào, lúc này đầu óc nàng thực loạn, rất muốn gọi điện hỏi Tần Thanh miểu rốt cuộc ca ca làm cái gì, nhưng mà.....!
Nữ nhân kia vẫn sẽ không nói cho nàng, hơn nữa, các nàng cũng không nguyện ý ở trước mặt đối phương nhắc đến ca ca.
Nghĩ đến đây, Cố Úc Diễm lấy cái chăn ở trên đầu, nhưng trong đầu thì không ngừng hồ tưởng đến cảnh Tần Thanh Miểu từng uống rượu rồi ôm mình nỉ non tên ca ca, hơn nữa mình trên thực tế cũng cố gắng biến mình trở thành ca ca, cùng với chuyện.....đêm hôm ấy lúc cao trào lại ôm nàng rồi hô tên ca ca....!
Tay nắm thành quyền dùng sức nện xuống giường, bật dậy, lấy tay quơ quơ nhìn đồng hồ, lại thả xuống, Cố Úc Diễm rầu rĩ đến tủ thay áo ngủ, tắt đèn rồi trực tiếp đi ngủ.
Nếu nghĩ nữa, nhật định sẽ càng thêm khổ sở.
Buổi sáng hôm sau, sau khi vào văn phòng, nhìn thấy Thương Mặc đã ngồi đấy, Cố Úc Diễm vội vàng chạy chậm qua, "Tổ trưởng, ngày hôm qua....".
Trong tay cầm hồ sơ, bên cạnh còn có một chén hồng trà, Thương Mặc bưng lên uống một ngụm, thấy Cố Úc Diễm đang vò đầu bứt tai, cười cười nói, "Để làm chi, tôi đã giúp em xin phép".
"Thực xin lỗi, tổ trưởng.....".
Cúi đầu, tuy nói Thương Mặc hảo tâm xin phép cho mình, nhưng vẫn cảm thấy vì nhất thời xúc động mà quên báo Mục Hề Liên, hơn nữa còn quên luôn công việc là chuyện cực kỳ không đúng, Cố Úc Diễm thành thật thấp giọng tự kiểm điểm, "Nhất định lần sau tôi sẽ không như vậy nữa".
"Còn có lần sau?".
Từ ngoài cửa bỗng dưng truyền đến thanh âm lạnh lùng trong trẻo, thân mình Cố Úc Diễm cứng đờ, thẳng thân mình xoay người nhìn nữ nhân đang cầm tư liệu tiến vào, ngượng ngùng nói, "Khoa trưởng...."
Liếc nàng một cái, phóng văn kiện trong tay lên trên bàn Thường Mặc, Triệu Mạt Thương nhíu mày, "Lần này là do tổ trưởng của cô bao che cho, không có lần sau".
"Dạ, tôi biết!".
Trước mặt Triệu Mặt Thương nghiêm nghị dạ thưa, thân mình Cố Úc Diễm phải nói là thẳng tắp như cái giá móc áo ở đằng kia, nhìn Triệu Mạt Thương tao nhã xoay người ra ngoài, thiếu chút nữa phun ra một câu "Cung tiễn khoa trưởng".
"Khoa trưởng thực đáng sợ?".
Thời gian làm việc kỳ thực vẫn chưa tới, hai người còn lại chưa đến, Thương Mặc không đứng đắn như ngày thường mà tươi cười, lúc này còn thích ý đến nỗi dựa lưng vào ghế, thực không hình tượng đem hai chân đặt lên ghế bên cạnh, "Sợ cô ấy đến như vậy?"
"Ách, không phải....".
Vò đầu, Cố Úc Diễm cũng không biết hình dung cảm giác khi nhìn thấy Triệu Mạt Thương thế nào, có chút ngượng ngùng, "Nhìn thấy khoa trưởng thì nhịn không được mà khẩn trương..."
"Ha ha...".
Thương Mặc trực tiếp cười ra tiếng, ánh mắt có chút xấu xa, khóe miệng cười tà làm Cố Úc Diễm chớp chớp mắt, có loại cảm giác kỳ dị, nhức đầu, cầm hồ sơ rồi chạy về vị trí của mình, mới vừa ngồi xuống, liền nghe được Thương Mặc mở miệng nói chuyện.
"Đúng rồi, em quen Tần tổng của Tần thị sao?"
Vấn đề như vậy, làm cho người vừa rất vất vả mới trầm tĩnh được lập tức khẩn trương, ngẩng đầu nhìn về phía Thương Mặc, thấy nàng chậm rãi nâng chén trà lên uống, không giống như là đang hoài nghi cái gì, có chút không yên nói, "Ân....có quen..."
"Hình như mối quan hệ của hai người rất tốt".
Tựa hồ không nhìn thấy vẻ mặt rất muốn nói của Cố Úc Diễm, lấy bút lông ở bên cạnh qua quay, cây bút dài nhỏ không ngừng chuyển đổi vị trí, làm cho Cố Úc Diễm nhìn có chút ngẩn ngơ, thanh âm lộ ra cỗ lạnh nhạt, "Tần gia, tôi cũng biết được chút ít, em là cấp dưới của tôi, nếu bị bọn họ để ý đến cũng không tốt?"
"Hả?'.
Nhìn ánh mắt Thương Mặc lóe lên ánh sáng, Cố Úc Diễm đang muốn hỏi Thương Mặc chuyện Tần gia, nhưng Nhiễm Yên lại đẩy của vào ngay lúc này, đầu tiên gọi Thương Mặc là "tổ trưởng" một tiếng, rồi sau đó lập tức nhìn mình, "Tiểu Cổ, thân thể tốt hơn chưa?"
"A?".
Cố Úc Diễm lập tức ngây dại, dư quang ánh mắt nhìn đến Thương Mặc nháy mắt với mình, vội vàng gật đầu, "Ân, tốt lắm, tốt hơn rất nhiều..."
"Ừ, vậy được rồi".
Nhiễm Yên cười cười rồi ngồi về chỗ mình, "Hôm trước thấy cô rất tốt, ngày hôm qua lại đột nhiên ngã bệnh, còn cảm đến nghiêm trọng như vậy nga".
"Ân....khụ khụ...."
Thấy Cố Úc Diễm làm bộ ho khan, Thương Mặc nâng tay sờ mũi để che dấu ý cười, quay lại máy tính mình gõ "ba ba" vài cái.
Cố Úc Diễm thấy nàng như thế, vội vàng mở máy của mình, nhìn vào hệ thống nói chuyện của viện kiểm sát, do dự gõ vài chữ vào khung của Thương Mặc: Tổ trưởng, có thể mời chị ăn một bữa cơm không?
Lần đầu gửi cho Thương Mặc một tin như vậy, Cố Úc Diễm nhìn chằm chằm bóng dáng Thương Mặc, lơ sợ bất an chờ hồi âm của nàng.
"Có thể a....bất quá, nếu em mời tôi ăn, thì cũng nên mời khoa trưởng nga".
Trừng lớn mắt nhìn tin của Thương Mặc, hơn nửa ngày nói không ra lời, Cố Úc Diễm rối rắm, rồi ngoan ngoãn hồi phục tinh thần:Được....
Hồi phục tinh thần, theo thói quen buồn rầu vỗ vỗ đầu mình, hiển nhiên là có chút buồn bực.
Nàng thật ra là muốn hỏi chút chuyện của Tần gia, nhưng mà....nếu Triệu Mạt Thương cũng đi, nàng làm sao mà hỏi đây a?
"Ok, thời gian địa điểm đều do em chọn, xong rồi báo cho tôi"
"Hảo...."
Cuối cùng gửi kí tự kia, nhìn Thương Mặc đã cúi đầu mở ra hồ sơ viết cái gì, Cố Úc Diễm bất đắc dĩ ở trong lòng thở dài một tiếng.
Đến lúc đó tìm cơ hội vậy...!
Sốt rột muốn biết chuyện về Tần gia, Cố Úc Diễm rối rắm đến giữa trưa, báo cho Nguyễn Minh Kỳ và Mục Hề Liên, tìm địa điểm, buổi chiều vừa đi làm thì hỏi Thương mặc buổi tối cùng nhau ăn cơm có được không, mà Thương Mặc thì với bộ mặt như là đã biết từ sớm, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Úc Diễm lộ ra chút xấu xa giảo hoạt, "Đương nhiên không thành vấn đề".
Bị ánh mắt tựa hồ có thể nhìn thấy hết thảy của nàng nhắm trúng mà lạnh cả sống lưng, Cố Úc Diễm lắp bắp nói thêm hai câu rồi ngoan ngoản lui về vị trí của mình, lại bắt đầu khẩn trương chờ đến buổi tối.
Nghĩ đến Tần Thanh Miểu, nhịn không được gửi một tin nhắn ngắn qua, nhưng Tần Thanh Miểu cũng không hồi âm chút gì.
Mà Tần Thanh Miểu lúc này, đang ôm tay đứng ở bên ngoài bệnh viện, ngửa đầu nhìn đèn đỏ của xe cứu thương, đôi mắt làm cho người ta nhìn vào chẳng phân biệt được cảm xúc.
Một nam nhân khoảng chừng bốn mươi tuổi đi về phía nàng, một thân quân trang làm cho khuôn mặt vốn đã anh tuấn lộ ra thêm vài phần chính khí, quân nhân phong độ đi trên đường đều làm cho y tá hai bên phải ghé mắt nhìn.
"Ông ấy thế nào rồi?".
Đến bên người Tần Thanh Miểu thì dừng lại, nam nhân cũng ngửa đầu nhìn đèn đỏ kia, thanh âm có chút trầm thấp.
"Không biết, vẫn còn đang cấp cứu".
Lắc đầu, khuôn mặt không gợn sóng của Tần Thanh Miểu lộ ra vẻ lo lắng, "Bác sĩ đã nói ông ngoại không nên chịu thêm kích thích nào nữa, hôm nay lại..."
"Mặc cho số phận đi, tuổi của ông ấy cũng đã lớn.....".
Thở dài, nam nhân vẫn nhìn đèn đỏ kia, tuy rằng nói như vậy, nhưng đôi mắt vẫn bịt kín một tần lo lắng.
Tần Thanh Miểu không nói nữa, cầm lấy di động, nhìn tin nhắn của Cố Úc Diễm, lông mi run nhẹ hai cái, bỏ di động trở vào túi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...