Editor: nhatientri
Beta: Phanh_97
Vào nhà liền nhìn thấy bà ngoại đang đeo kính lão đang thêu cái gì đó, nghe được thanh âm thì ngẩng đầu nhìn hai người, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức vui vẻ, "Đã về rồi?"
"Ừ!", Buông tay Tần Thanh Miểu chầm chậm đi qua, nhìn thấy bà ngoại đang cầm gì đó trong tay, Cố Úc Diễm trực tiếp lấy qua, "Hắc hắc, để tối nay cho con thêu".
Bất quá là rớt hai nút thắt, nhưng nàng vẫn có thể thêu tốt.
"Nha đầu...", bà ngoại cười ha ha đứng dậy, sờ sờ đầu của nàng, "Như thế nào lại cắt tóc ngắn như vậy? Bất quá thoạt nhìn so với trước kia có tinh thần hơn".
"Ngô, thoải mái".
Trộm nhìn người ở phía sau, Cố Úc Diễm nhếch miệng đáp, sau đó lôi kéo tay bà ngoại, "Bà ngoại, con mang bạn về đây chơi".
"Được, hoan nghênh a".
Bà ngoại nói xong, liền thăm dò đánh giá Tần Thanh Miểu, Tần Thanh Miểu cũng không chần chờ liền tiến tới phía trước, rất là lễ phép, "Chào bà ngoại".
"Được được được....".
Bà ngoại cười gật đầu, lại đánh giá Tần Thanh Miểu vài giây, quét qua Cố Úc Diễm ở bên cạnh, "Tiểu Diễm khó có khi mang bạn trở về...!nha đầu, vào thư phòng gọi ông ngoại con ra, vừa lúc đến giờ ăn cơm rồi".
"Dạ!".
Cố Úc Diễm nhanh chóng đáp, lại nhìn Tần Thanh Miểu, có chút do dự, "Ách...vậy chị..."
"Chị ở đây chờ em".
Tần Thanh Miểu mỉm cười nói, bộ dáng ấm áp như là chị nhà bên, làm cho Cố Úc Diễm cả kinh.
Bà ngoại vỗ vỗ đầu nàng, "Để cho bà ngoại tâm sự với bạn của con không được sao?"
"Ách, không có".
Lắc đầu, lại liếc Tần Thanh Miểu một cái, Cố Úc Diễm nhấc chân hướng về thư phòng, bước chân do dự, ẩn ẩn còn nghe được bà ngoại đang hỏi Tần Thanh Miểu cái gì, mà người kia ngày thường lạnh như băng, bây giờ ngữ khí ôn hòa như vậy, làm lòng nàng không nhịn được mà một trận ấm áp.
Thời điểm đẩy cửa vào thư phòng thì thấy ông ngoại đang cầm bút lông luyện tự (chữ), Cố Úc Diễm không dám quấy rầy, chỉ lẳng lặng đứng ở một bên chờ ông viết xong, buông bút lông, thì mới kêu một tiếng ông ngoại.
"Đã về rồi?", ngữ khí cũng y hệt với vợ, ông ngoại nhìn Cố Úc Diễm, "Làm tốt lắm".
Vò đầu, hiểu được ông ngoại là đang nói đến chuyện mình chiếu cố Mục Hề Liên, Cố Úc Diễm nhếch miệng, không nói thêm gì.
Kỳ thật...!nàng tựa hồ không có làm gì cả.
Chỉ duy nhất có chuyện tiền thuốc men của Mục Hề Liên, nhưng đều là Tần Thanh Miểu phụ trách....!nếu để cho ông ngoại biết được quan hệ trước đây của nàng cùng Tần Thanh Miểu, không biết có đánh chết nàng không?
Cho dù là loại quan hệ hiện tại...!cũng không thể để ông bà ngoại biết nha.
Đỡ ngoại công đến phòng khách, Tần Thanh Miểu đã sớm cởi áo khoác, bên trong là áo sơ mi màu vàng nhạt, tay áo bị xoắn lên tới khuỷu tay, trong tay còn bưng hai mâm đồ ăn, hiển nhiên là vừa mang từ phòng bếp ra.
Chớp mắt, chờ ông ngoại ngồi xuống liền vội vàng chạy qua tiếp hai mâm đồ ăn trong tay Tần Thanh Miểu, không ngờ người nọ liền ra lệnh một tiếng, "Đi vào phòng bếp giúp bà ngoại bưng thức ăn".
"Ách?", Cố Úc Diễm ngẩn ngơ, Tần Thanh Miểu đã muốn bưng đồ ăn tới bàn, còn không quên treo một nụ cười lên mặt, "Chào ông ngoại".
Nhìn cử chỉ Tần Thanh Miểu mà trong lòng mê hoặc, một khắc khi nàng từ phòng bếp bước ra, bỗng dưng cảm thấy thái độ của Tần Thanh Miểu như vậy có điểm giống cùng nàng đi gặp gia đình họ hàng, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì thế mà nhanh chóng nóng lên, Cố Úc Diễm âm thầm ở trong lòng cười nhạo chính mình tự kỷ, lại nhớ đến bộ dáng bưng đồ ăn vừa rồi của Tần Thanh Miểu, ánh mắt liền có vẻ mơ hồ.
"Nha đầu, suy nghĩ linh tinh gì đấy".
Bà ngoại bưng đồ ăn từ bếp ra, thấy cháu gái mình đứng đó ngay ngô cười, đem đồ ăn đến trước mặt Cố Úc Diễm, "Ngoan, đem vào".
"Dạ".
Hoàn hồn, ngoan ngoãn tiếp nhận đồ ăn đem ra phòng khách, nhìn thấy Tần Thanh Miểu cũng vừa mới ra, vội vàng ngăn cô, "Chị vào nhà ngồi được rồi".
"Em lại muốn quản chị?", nhíu mày, cười như không cười nhìn nàng, ngữ khí Tần Thanh Miểu hơi trêu chọc, làm cho Cố Úc Diễm không biết chống đỡ thế nào, giây tiếp theo liền đưa đồ ăn cho nàng, "Vậy chị mang vào đi, em đi vào bếp....!bên ngoài lạnh lẽo".
Tần Thanh Miểu nhìn nàng một cái thật sâu, không thèm nói nữa, tiếp nhận đồ ăn trong tay nàng, xoay người đi đến bàn.
Thấy cô đi liền xoay người đi ra ngoài, thấy bà ngoại bước ra thì chạy tới tiếp đồ ăn, cùng bà ngoại đi tới bàn ăn, lại nghe bà nói, "Tiểu Diễm, con làm sao biết được Tần tiểu thư?"
"À?", Cố Úc Diễm lập tức giật mình, không rõ vì cái gì mà bà ngoại lại hỏi như vậy.
"Con cho là mắt bà ngoại mờ sao?".
Bà ngoại nâng tay vỗ vỗ đầu nàng, "Tần tiểu thư kia nói chuyện cũng tốt, ăn mặc cũng tốt, vừa thấy liền biết là người có công ăn việc làm đàng hoàng, làm sao có thể cùng con tùy tiên quen biết được?"
"Con...".
Cố Úc Diễm nhất thời cứng họng, không biết nên giải thích thế nào, nhưng mà bà ngoại vẫn đang chờ câu trả lời của nàng, hơi do dự, lại nói, "Kỳ thật chị ấy là đồng nghiệp của anh...!sau khi anh gặp chuyện không may, chị ấy rất chiếu cố con".
Nghe Cố Úc Diễm nhắc tới Cố Úc Sâm, bà ngoại không khỏi thất thần một cái, sau khi phục hồi liền nhìn thấy vẻ mặt không yên của cháu gái, hòa ái cười, "Một khi đã như vậy, Tần tiểu thư kia nhất định là người tốt a".
"Dạ!".
Lúc này Cố Úc Diễm cũng không chần chờ, dùng sức gật đầu.
Ăn xong cơm tối thì đã bảy giờ hơn, Cố Úc Diễm giúp bà ngoại dọn chén đem đi rửa, Tần Thanh Miểu ngồi ở phòng khách cùng hai ông bà uống trà, ngẫu nhiên nghe một hai câu hỏi thì đáp một chút, rất lễ phép, đúng mực, cũng không có vẻ lãnh đạm ngày thường.
Cố Úc Diễm sau khi rửa bát, lau tay, rồi đẩy của đi vào, cũng không lo lắng gì trực tiếp ngồi ở ghế bên cạnh Tần Thanh Miểu, lại nhìn nhìn thời gian, "Bà ngoại, kinh kịch kia chắc là bắt đầu rồi?"
"À....đúng vậy".
Vừa nghe Cố Úc Diễm nói như vậy, Tần Thanh Miểu còn đang tò mò thì thấy hai ông bà đứng dậy, bà ngoại cũng không quên dặn Cố Úc Diễm hảo hảo chiêu đãi Tần Thanh Miểu.
"Dạ".
Cố Úc Diễm rất nhanh đáp, nhìn hai người đẩy cửa đi ra ngoài, tay liền xê dịch đến cầm tay Tần Thanh Miểu.
"Đúng rồi, nha đầu a".
Ông ngoại vừa bước ra ngoài thì quay đầu lại, làm cho cái tay đang rục rịch vươn tới chỗ Tần Thanh Miểu cứng đờ, "A, ông ngoại".
"Có thời gian thì viết câu đối xuân đi".
Ông lão nói xong, cũng không thèm liếc mắt cháu gái một cái liền đi ra ngoài, Cố Úc Diễm thấy thế mới nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo cầm lấy tay Tần Thanh Miểu.
Sớm đã đem nhất cử nhất động của nàng để vào trong mắt, Tần Thanh Miểu có chút buồn cười, lại có chút bất đắc dĩ, tay bị nắm gắt gao, lực đạo như vậy thật giống như không muốn buông ra, nhưng cũng không làm mình đau đớn.
"Dạ...Thanh....", Hai mà nóng lên, ấp a ấp úng muốn kêu tên Tần Thanh Miểu, tim lại đập lợi hại, cung quy vẫn không thể nói ra miệng, Cố Úc Diễm không dám nhìn cô, "Chị....chị có quen không?"
"Ừ".
Nhẹ nhàng gật gật đầu, thanh âm Tần Thanh Miểu vẫn như hòa như khi nói chuyện với ông bà ngoại, "Ông bà ngoại của em tốt lắm".
"Hắc hắc...".
Ngây ngốc cười cười, Cố Úc Diễm ngẩng đầu nhìn cô, không nói được một lời.
"Em có thể gọi tên chị".
Tần Thanh Miểu bị bộ dáng ngốc hồ hồ của nàng làm cho có chút buồn cười, nhưng mặt vẫn duy trì thanh đạm.
"Tên?".
Cố Úc Diễm lặp lại một lần, tiếp theo liền nghĩ tới cái gì, "Kia...!anh gọi chị như thế nào?"
Hô hấp bị kiềm hãm, Tần Thanh Miểu nhìn chằm chằm người kia vừa nói ra khỏi miệng liền mang vẻ mặt lỡ lời hối lỗ, nhấp môi, hồi lâu sau, "Cũng là tên".
Chính là âm thanh cũng như nghĩ khí của nàng, đã sớm khôi phục vẻ lạnh lùng ngày thường.
Cố Úc Diễm biết vấn đề này đã làm Tần Thanh Miểu sinh khí, nhưng không hiểu sao ngực như bị đâm một nhát đau đớn, nhưng nàng vẫn muốn tiếp tục hỏi vấn đề của mình.
"Em...!có thể không gọi như vậy được không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...